Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 57 : Khó xử của đại thần

Ngày đăng: 00:12 22/04/20


Nhìn thấy hai chữ trả lời cuối cùng của “Sát Phá Lang”, chờ chút, lòng của Lê Chanh đột nhiên liền yên ổn lại, bởi vì trước đó cậu nhấn mở tư liệu thông tin của đối phương, phát hiện đối phương đã là tồn tại tích phân trên trăm vạn rồi, cơ bản tích phân cấp triệu đều là cấp bậc đại thần vì diễn đàn bình thường hoạt động mà hàng năm đóng giữ, mà người thường có thể đạt tới trên trăm vạn tích phân cũng đã là cấp tiểu thần rồi.



Không nghĩ tới chính mình mới vào diễn đàn có thể tình cờ gặp một cao thủ.



Cậu thu nhỏ cửa sổ chat mật của trang web, mặt khác mở ra một trang web, lên Baidu gõ mấy cái vào Taobao, đi vào nhìn một chút tiệm chuyên bán da cáo của chính mình thêm ra mấy bình luận, không có chỗ nào mà không phải là khen ngợi năm sao, nhìn qua đều là bạn của【Ni La Phù】, ở trong bình luận đều nói là là được Ni La Phù giới thiệu tới, sau khi nhận hàng cực kỳ kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng), thật sự là một lần mua sắm giá trị món hàng vượt xa số tiền bỏ ra.



Ánh mắt Lê Chanh nhìn thêm hai cái tại trên chút bình luận này, trong lòng có chút ấm áp, rõ ràng là người xa lạ không hề liên quan, lại có thể bởi vì trải qua một lần mua sắm thành tín (thành công + giữ chữ tín) mà phát ra thiện ý đối cửa tiệm, loại cảm giác được tín nhiệm thật sự không tồi —— Lê Chanh gần như có thể từ trong những lời khen này cảm nhận được nội tâm vui vẻ của những cô gái này, nhưng cậu vẫn là không chút do dự gõ chữ thông báo “Thương phẩm đã gỡ khỏi giá hàng”.



Trong tay quả thật là không có da cáo bạc rồi, tóm được ở phòng đấu giá đã bán toàn bộ cho công ty, ngay cả da lông đầu thừa đuôi thẹo đều không có dư thừa.



Dưới sự cân nhắc, da lông là buôn bán kiếm tiền, ở Đại Châu giới chính mình có thể đi săn bắt đồng dạng có thể mua từ trong tay tiểu thương tu sĩ, nhưng mà cần lượng lớn linh thạch, bán rượu xái quả thật có thể thu được linh thạch, nhưng mà cậu tạm thời là sẽ không cầm bán đấu giá, hơn nữa thực lực của chính mình không cao, vì đề phòng chính mình bại lộ dưới ánh mắt của người hữu tâm (có ý đồ, ý xấu), con đường tiêu thụ của rượu xái còn phải chờ bàn bạc —— duy nhất có thể cân nhắc, quả thật là giá trị của củ khoai lang vừa mới phát hiện, hoặc cũng có thể xưng là khoai lang.



Trước đây Lê Chanh chưa từng có suy nghĩ qua đan phương chủ yếu của Đại Châu giới chính là thứ bình thường qua quít như vậy của hiện đại, tuy rằng phần lớn khoai lang cao sản hai mùa thu đông, nhưng mà giống như “lễ khoai lang” liên tiếp mấy ngày của nhà họ Lê, thường thường ở mù hè cũng  có thể mua được không ít, nếu cậu bán khoai lang ở Đại Châu giới, chỉ sợ sẽ kiếm được không ít linh thạch……. Không, có lẽ không chỉ có là không ít, mà là rất nhiều.



Mắt Lê Chanh lóe sáng, nếu dược của đan phương tam phẩm là khoai lang, như vậy chủ dược của đan phương phẩm cấp khác lại chính là cái gì đây? Cậu có chút ảo não suy nghĩ, nếu không phải chính mình không có đặc biệt chú ý tới tin tức của đan dược, bây giờ cũng không tới nỗi giống con ruồi mất đầu bay loạn.



【tích tích】



Trang web nhấp nháy thông báo có tin nhắn mới.



Lê Chanh quét mắt đồng hồ bên phải dưới góc máy tính, cách cậu bắt đầu đưa ra câu hỏi tới bây giờ, chỉ qua hai mươi phút, như vậy liền cũng giải quyết xong rồi sao? Cậu kiềm chế tâm tình hưng phấn, mở chat mật.



【Sát Phá Lang】: tôi dùng hòn đá bày trận thử, vẽ ra lộ tuyến (đường đi, hướng đi) của trên trăm hòn đá này, phát hiện đích thật là trận pháp, cực kỳ tinh diệu, hơn nữa có thể nhìn ra cậu vẽ trận pháp khác với trận thế tác chiến của nhân lực (sức người) cổ đại, ngược lại có chút tương tự loại kỳ môn độn giáp huyền diệu khó giải thích, nói thật tôi là lần đầu thấy. Cậu chờ một chút, tôi quét hình lộ tuyến của bức tranh gởi qua cho cậu.



[hình ảnh]



Lê Chanh nhấn nút nhận, sau đó lập tức thu được thông báo của hệ thống: Đã nhận  [hình ảnh] của đối phương.



Cậu nhấn mở kiểm tra, phát hiện cả tấm hình cơ hồ chiếm cứ toàn màn hình máy tính, bên trong chi chi chít chít  những lộ tuyến nhỏ xíu đan xen, khó có thể tưởng tượng đối phương là làm thế nào trong hai mươi phút vẽ lại một lần nữa tấm hình của chính mình lại miêu tả nhiều lộ tuyến chỉnh tề mà không loạn bên trên như vậy, cùng lúc đó, Lê Chanh nhạy bén phát hiện, rất nhiều nét vẽ phương hướng khác nhau cuối cùng vẫn hội tụ ở cùng một tiêu điểm, mà tiêu điểm như vậy ở trong cả tấm hình, tổng cộng xuất hiện năm cái.



【Sát Phá Lang】: cậu hẳn là thấy được rồi, tôi vẽ ra chính là mắt trận trận pháp của cậu, nhưng mà thực tế một cái trận pháp chỉ có một cái là mắt trận, cái khác đều là ngụy trang dĩ giả loạn chân*, nếu tìm không trúng mắt trận này để phá trận, phá tới ngụy trang chủ nhân trận pháp làm sẵn, đây là phá trận thất bại”.



*dĩ giả loạn chân: lấy giả thay thật




Lê Chanh biết không phải người trong nghề trình độ nhất định không thể tiếp xúc tới lĩnh vực này, có lẽ chính là trận pháp nho nhỏ như của cậu vậy có thể làm cho một người danh lợi song thu (thu được cả danh tiếng và lợi lộc), nhưng mà vậy thì sao, Lê Chanh không chuẩn bị dựa vào những cái này nổi tiếng, không có chứng minh lý do chính mình như thế nào có được trận pháp, cậu trốn còn không kịp, nào còn có thể để ý những trận pháp của bản thổ Lục Châu giới bị lấy trộm hay không?



Nhưng mà lời Sát Phá Lang lại làm cho Lê Chanh cảm thấy cực kỳ ấm áp.



Bạn không thèm để ý là một chuyện, người khác có làm hay không lại là một chuyện khác, cũng giống như không ai thích một người bạn vì lợi ích của chính mình mà làm bạn với mình, mà mỗi người lại đều hy vọng cùng một người đáy lòng có đạo đức cà phẩm hạnh làm bạn bè.



Lê Chanh cười cười ở trước màn hình.



—— cậu hình như gặp được một người cực kỳ tốt.



【bánh pudding xoài】: Cám ơn, anh là người tốt.



【Sát Phá Lang】: à, không hẳn, chịu ảnh hưởng trước sau của mấy sư phụ, theo bản năng khá tôn trọng truyền thừa thôi, không nói nữa, lần này cậu vẽ thoạt nhìn càng phức tạp chút, gặp lại sau.



Quả nhiên như lời của người đệ tử Lạc Nhạn tông kia, phương diện kết cấu trận pháp của mỗi mười tầng đều là chênh lệch không khác xa lắm, cơ bản phá tầng thứ nhất, tầng thứ hai thứ ba liền không phải việc khó gì, Lê Chanh tốn bốn ngàn đậu vàng từ trong tay Sát Phá Lang mua tới cách thức phá giải tới tầng bốn, cư nhiên một đường thông suốt tới tầng thứ năm, hiện tại màn hình di động trong tay cậu hiển thị đúng là mắt trận của tầng thứ năm.



Sát Phá Lang tựa hồ tại trong kết cấu tương thông này luyện tập tới thuận buồm xuôi gió, tại khi phá giải trận pháp tầng thứ năm thế nhưng hoàn toàn loại trừ ngụy trang chủ nhân trận pháp bố trí, chuẩn xác phán đoán ra mắt trận duy nhất.



Lê Chanh đang tại phán định vị trí của mắt trận, đôi mắt cậu hơi hơi nheo lại, trí lực đề cao đại não nhanh chóng vận chuyển, ngồi xổm bên cạnh trận pháp cẩn thận đối chiếu đoạn giao điểm trên màn hình di động đang nối mạng.



Ngoài Dược các, đệ tử Lạc Nhạn tông tay đỡ trán, có chút không kiên nhẫn nhìn cổng chính, lòng nói sao lại còn chưa bị đá ra? Theo lý thuyết giống như một số người mới vậy, chỉ cần công kích trận pháp nhưng không có hoàn toàn đánh bại, tự nhiên bị tầng các bắn ra ngoài cửa, ngoại trừ mấy đệ tử có chút danh tiếng ở phương diện trận pháp còn đang kiên trì, cơ bản trong các phần lớn người mới đều bị bắn ra, đệ tử Ngọc Hoàng tông kia lại cứ còn chờ ở bên trong.



Sao lại còn chưa ra tới?



Đệ tử Lạc Nhạn tông vốn là muốn chờ sau khi đối phương bị bắn ra tìm một chút cảm xúc cân bằng, bởi vì chính gã lần đầu tiên tiến vào Dược các cũng là ở tầng thứ nhất bị bắn ra, số lần nhiều không đếm hết, thậm chí cho tới bây giờ không có lấy lại dũng khí xông vào lần thứ hai.



Gã hy vọng vừa rồi đệ tử của Ngọc Hoàng tông hướng gã tìm hiểu tin tức cũng chịu đãi ngộ như vậy, như vậy gã có lẽ còn có dũng khí xông vào lần thứ hai, cho dù là nhóm người thất bại, cũng là cần an ủi cỗ vũ lẫn nhau mà!



Đệ tử Lạc Nhạc tông chán muốn chết ngồi xổm dưới đất, ánh mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm tầng thứ nhất, đúng lúc tại khi gã lơ đãng giật mình phát hiện một thân ảnh quen thuộc……



……..Từ trên cửa sổ của tầng năm của Dược các phiêu nhiên (bồng bềnh, trôi nổi) hạ xuống.