Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 66 : Kĩ năng diễn xuất

Ngày đăng: 00:12 22/04/20


Phương Bỉnh Như không nói tốt cũng không nói xấu, Thọ Linh nhìn thần sắc bình thản của anh ta, nghĩ nghĩ, mặc kệ nguyên nhân gì, cũng xác thật không liên quan với mình, dù sao thiếu niên này một diễn viên không hề căn cơ, cho dù ở dưới tay của Patrick, nếu không có đám fan trong nước, cũng sẽ không có người chú ý tới cậu ta. Muốn chân chính nổi tiếng, cho dù là vị ảnh đế bên người cô, cũng là bằng vào thực lực bản lĩnh của bản thân và một ít vận may mới tại tuổi này liền cực kỳ nổi tiếng.



Đây là tích lũy của một diễn viên.



Hai người rất nhanh bị ánh đèn loang loáng vây quanh, Lê Chanh thấy thế lặng lẽ lùi về, lúc này bên người Patrick lại tụ đầy không ít ngôi sao minh tinh điện ảnh nổi  tiếng, thiếu một người cũng không ai sẽ phát hiện, Tống Giai vỗ vỗ bờ vai của cậu cổ vũ cậu, Lê Chanh quay đầu lại nhìn về phía Trầm Du, người đàn ông đứng yên ở phía sau, một thân áo sơmi trắng của siêu thị mặc ra khí chất hoàng thất quý tộc, nếu không có thương hiệu ở góc áo biểu thị giá rẻ, chỉ sợ lúc này sớm có không ít người tới gần rồi.



Cho dù người này nhìn lạ mắt ghê.



Cũng rõ ràng không giống như là người trong giới giải trí.



Trên thực tế, xung quanh có không ít người đã liếc mắt hướng anh ta, ánh mắt theo dưới tóc dài đằng sâu người đàn ông hiển lộ ra cánh tay rắn chắc  trượt xuống tới chân dài cân xứng, thẳng tới  đối diện một đôi mắt ẩn chứa sự lạnh lùng, giống như thực thể làm cho mọi người xung quanh đồng loạt run lên.



Lê Chanh cười cười, cho dù là ở hiện đại, người này luôn không chịu thệt, hai ngày nay cậu lúc nào cũng nhắc nhở đối phương nơi này là xã hội pháp trị không cho phép gây tai nạn chết người, rành rành đã đạt tới hiệu quả rất tốt —— ít nhất ở lúc cảm thấy bị xúc phạm, học xong khiển trách hơi chút áp lực.



“Cười cái gì?’. Trầm Du không biết khi nào thì quay đầu nhìn về phía cậu, hơn nữa theo bản năng cảm thấy tiểu tử kia đang cười chính mình, đôi mắt y hơi hơi nheo lại, một đoạn trong ánh mắt còn lại như là đang trầm tư mang theo ánh nước.



Lê Chanh  ảo não thu hồi loại nhìn chằm chằm đối phương giống như tươi cười si ngốc này, xoa nhẹ phía dưới tóc: “Cười ngươi, rất thích hợp sống ở hiện đại”. Lời còn chưa dứt, thuận tiện thu hồi cái tay bóp mặt của đối phương, kéo qua hai bên, hình thành một cái khuôn mặt tươi cười biểu cảm đáng yêu. Hai người đứng góc cũng không phải ngôi sao lớn, hành động thân mật không coi ai ra gì thực tế cũng không đột ngột, hôn mặt vẫn là lễ nghi mà.



Sau đó lúc lại ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái trông thấy đôi mắt đen kịt của Trầm Du bình tĩnh nhìn về phía cậu, đôi mắt đen bóng kia sáng hơn so với mắt gấu nâu trong áp phích phảng phất hơi mới lạ hơn, Lê Chanh nhướn nhướn đầu chân mày, xòe hai ngón tay ra, chỉ thấy người đàn ông nháy mắt khôi phục tới mặt than thì trên mặt có thêm mấy vệt đỏ nhàn nhạt…….



………. Thiếu niên chạy trối chết.



Ánh mắt Trầm Du đi theo bóng dáng của thiếu niên đang lo lắng, đột nhiên bên tai vừa động, nghiêng người né qua một cái cánh tay, trước mặt là một người phụ nữ đồ đỏ quần áo hở hang,  tóc xoăn màu nâu xõa ở sau đầu, đôi mắt mê người sau khi trang điểm và móng tay đặc biệt cắt sửa qua, cực kỳ xinh đẹp. Nhưng mà ở trong mắt Trầm Du, tồn tại bôi đầy phấn cao lên mặt như vậy, so với nữ tu có mụch đích riêng trong nội môn, còn khiến y khó có thể chịu được.
“Frank, nói nhỏ thôi, tôi dám cá, hôm nay cậu ăn tỏi nhất định ăn vào trong lỗ mũi”. Lê Chanh hơi hơi nhíu mày, theo tạp âm vang lên mạnh mẽ mím chặt môi.



Lúc cậu nói chuyện không cần nhìn bảng thoại ngoài máy quay, bởi vì trước đó cậu cũng đã học thuộc kịch bản rồi, thậm chí đối thoại không hề liên quan tới mình cũng học thuộc luôn.



Kĩ năng diễn xuất  như vậy thực tế vụng vềlại không có sáng tạo, Patrick vốn cho rằng thiếu niên sẽ lựa chọn biểu hiện ra “khó có thể chịu được” khoa trương một chút, nhưng mà cậu ta chính là tiến hành rồi xử lý biểu cảm rất vi diệu, cực kỳ thông minh.



Đạo diễn không có hô “cắt”.



“À, đó là chocolate vị tỏi, Eddie”.  Shirley cũng một thân che kín giáp bạc lân quang đi tới, đặt một ly chất lỏng màu xanh biếc lên mặt bàn, say đắm nhìn về phía sườn mặt rõ nét của Lê Chanh, ngón tay đã khoác từ cánh tay hướng đầu vai của cậu, sau đó cực kỳ lưu loát từ cánh tay cậu trượt xuống dưới, ngồi ở trên đùi của thiếu niên, trong đôi môi đỏ mọng phát ra tiếng cười trầm thấp: “Không có vị tỏi, sẽ làm cho anh ta đột nhiên cáu kính”.



Bộ ngực mềm mại cọ quua hai má của thiếu niên, thân thể Lê Chanh cứng đờ, gần như là tính phản xạ bỏ cánh tay để trước bảng điều khiển chệch ra sau một chút,  sau đó không có gì bất ngờ xảy ra nghe được một tiếng “Rầm!”.



Ngôi sao nữ đóng vai Sherly giật mình, không nghĩ tới đối phương sẽ có phản ứng lớn như vậy.



“Biểu cảm rất cứng ngắc”. Phó đạo diễn vạch ra điểm diễn không tốt, đột nhiên nhịn không được nở nụ cười một chút, đoán chừng là nghĩ tới tuổi Lê Chanh quả thật có hơi nhỏ, có lẽ là cực kỳ ngây thơ, gã nhịn cười, chỉ điểm nói: “Thân ở trong cùng một tiểu đội, Eddie đã cực kỳ quen với động tác của cô ấy, cậu cần biểu hiện ra ngoài chính là sự trầm ổn của đội trưởng, lúc này không phải đẩy cô ấy ra, mà là không bị  quấy nhiễu nghiêm túc điều khiển chiến hạm tuần tra”.



Lê Chanh: “……..Tôi hiểu rồi”.



Có lẽ là thiết kế chiến giáp nữ tính quả thật có chút thoáng, một đôi tay Sherly dán qua, bộ ngực mềm mại kia lại cọ dưới hai má của Lê Chanh —— thiếu niên tóc ngắn trợn tròn mắt, mặt không chút thay đổi nhìn màn hình, sau đó tại đối phương một phen trêu cợt hai phút không chiếm được đáp lại, cho nên sau khi cảm thấy vô vị rời đi, không dấu vết nhẹ nhàng thở ra.



………Trái tim mệt mỏi quá.