[Song Hoa Điếm Đồng Nhân] – Sương Hoa Dạ Ngâm
Chương 16 :
Ngày đăng: 20:23 21/04/20
“Đại ca, kiếm vũ bắt đầu rồi” Hàn Bách nắm chặt lợi kiếm bên hông, đi lên bậc thang đứng bên cạnh Hồng Lân, cùng hắn nghiêm mật bảo vệ Vương.
Yam đã sớm dùng tinh thần lực thăm dò một lượt những người phía dưới. Đêm nay tinh thần lực của hắn vẫn luôn hoạt động cao độ, lúc này đã muốn tiến vào trạng thái cạn kiệt.
Hắn vỗ vỗ Hàn Bách, nói: “Không cần khẩn trương đến vậy. Ngươi như vậy sẽ khiến thích khách phát hiện”
Có lẽ Hàn Bách là nhớ đến lần ám sát hồi mùa xuân ở vùng ngoại ô, sắc mặt có chút tái nhợt. Lần đó không phải chỉ có chính mình cùng Hồng Tổng quản bị thương, tệ nhất chính là Vương cũng bị thương. Tuy rằng sau đó không đáng ngại nhưng vẫn là làm cho tất cả Kiện Long Vệ đều tự trách không thôi, cảm thấy chính mình là không bảo vệ tốt Vương. Cho nên lúc này đây, phàm là những Kiện Long Vệ hiểu rõ tình hình đều tập trung tinh thần, hết sức chú ý tình hình yến hội.
Kiếm vũ của các võ sĩ hồi triều diễn ra thuận lợi, sự tình gì cũng không có phát sinh liền đã kết thúc.
Vương thật sao hứng, thậm chí sau khi biểu diễn kết thúc chậm rãi vỗ vỗ tay, khen: “Không hổ là các dũng sĩ của Triều Tiên ta. Khí thế hùng dũng, rung động lòng người a”
Một vị võ tướng đứng lên, tiến lên phía trước quỳ xuống, nói: “Đa tạ điện hạ tán dương (khen ngợi). Những võ sĩ này đều là tinh anh thiện chiến của Triều Tiên ta, ở Nguyên triều lập được chiến công hiển hách. Cựu thần cả gan, khẩn cầu điện hạ ban thưởng bọn họ”
Vương mỉm cười nói: “Đương nhiên phải thưởng. Truyền lệnh xuống dưới, tất cả võ sĩ biểu diễn hôm nay, mỗi người thưởng kim ngũ lượng (thưởng 5 lượng vàng), ban thưởng tân giáp (áo giáp mới) một bộ”
Mọi người khấu tạ.
Vương ban thưởng không thể nói là không nhiều. Triều Tiên là một tiểu quốc, chung quanh đều là núi non, nhiều năm qua chiến loạn không ngừng, thiển hữu canh điền (ít cày ruộng), cuộc sống cũng không giàu có. Bất quá Vương thị (nhà họ Vương) là gia tộc thương nhân nhiều năm, tồn tại đại bút tài phú (nhiều của cải), bản thân Vương Kì vẫn là có nhiều tiền. Ban thưởng này của y, đối với võ sĩ cấp thấp mà nói, hoàng kim năm lượng có thể cho cả gia đình ba thế hệ ăn uống no đủ suốt đời. (…1 lượng vàng bây giờ chắc hơn 45tr VND rồi =”= 5 lượng => cả 1 gia tài *___* thế mà các bạn bên Tung Của ban thưởng 1 lần cả trăm, ngàn, vạn lượng vàng, ack ack…xuyên về gom 1 mớ là giàu hehe)
Yam hơi hơi nhớ rõ, Vương Kì tựa hồ là hoàng đế cuối cùng của triều đại họ Vương. Bởi vì y là trời sinh đồn tính luyến ái, cả đời không có con nối dòng, sau khi y chết, có người ủng hộ con trai của hậu cung cung nữ không biết tư thông với ai sinh ra kế vị, nhưng không đến vài năm đã bị Lí tướng quân giết chết, mưu cầu thiên hạ. Sau đó mở đầu cho hơn năm trăm năm thống trị Triều Tiên của triều đại họ Lí, cho đến sau này bán đảo Triều Tiên trở thành thuộc địa của Nhật Bản. Tại cuối thế kỉ hai mươi phân làm hai quốc gia độc lập Nam và Bắc Triều Tiên (Triều Tiên và Hàn Quốc).
Những điều này là lúc trước Yam xem xong bộ phim thì nhân tiện tìm hiểu một ít văn tự tư liệu (thông tin trên văn bản), bằng không hắn không có khả năng đối với lịch sử mười vạn năm trước hiểu biết rõ ràng như vậy, hơn nữa Triều Tiên vẫn chỉ là một tiểu quốc. Bất quá hắn lúc trước vì đi đến thời đại nhà Đường mà nghiên cứu lịch sử Đường triều một trận, ký ức đối với thời kì thịnh đại (phát triển) của Triều Tiên vẫn còn mới mẻ.
Kiện Long Vệ sớm có chuẩn bị tâm lý đều rút ra trường kiếm, hướng vương tọa lao tới.
Yam lại đột nhiên ngẩng lên hô to: “Bọn họ có cung tiễn! Điều thuẫn bài thủ đến! Lập tức điều thuẫn bài thủ đến!” (lính cầm khiên…)
Kiện Long Vệ không hổ là hộ vệ tinh nhuệ nhất của Vương, bọn họ lập tức đoạt lấy thuẫn bài (tấm khiên) trong tay các binh sĩ hai bên, cầm lấy che chắn.
Đồng thời Yam đứng dậy, một cước đá ngã tử mộc trường trác (bàn dài = gỗ) trước vương vị, nghiêng đầu nhìn qua, gặp Vương hậu vẫn còn ngơ ngác ngồi ở chỗ kia, liền thân thủ lôi kéo, đem Vương hậu cũng kéo vào phía sau bàn.
Vương lúc này đã phản ứng lại, đứng dậy muốn cùng Hồng Lân sóng vai chiến đấu.
Nhưng Hồng Lân sẽ không phạm hai lần sai lầm giống nhau. Lần đó hắn vẫn chưa đến đây, là Hồng Lân cùng Vương cùng nhau ngăn cản thích khách, kết quả Vương vì bảo hộ hắn mà bị thích khách đâm trúng bụng trọng thương. Thật sâu hối hận cùng tự trách vẫn lạc ấn (in dấu) trong đáy lòng, Yam như thế nào sẽ lại để cho Vương mạo hiểm?
Lúc này hắn bất chấp mọi điều, mắt thấy lại có thêm đoản tiễn sắc bén gào thét phá không mà đến, hắn lại bổ nhào lên người Vương, một tay đưa y đặt ở dưới thân, tay kia thì giơ trường kiếm nhanh nhẹn gạt đi những mũi tên phóng tới.
Lúc này một thân ảnh lẩn trong những võ sĩ vừa mới biểu diễn xong từ bên dưới thoát ra, thẳng hướng đến thượng tọa (chỗ ngồi phía trên) đánh tới. Binh sĩ hai bên một trận rối loạn, xuất hiện thêm mấy thân ảnh mơ hồ.
Đại thần phía dưới cũng một trận hỗn loạn, tiếng hét chói tai của các cung nữ, nội thị liên tiếp vang lên. Tại đây phiến (một mảnh) hỗn loạn, Kiện Long Vệ nhất thời không thể phân rõ thích khách xen lẫn bên trong, cùng lúc đó tên vẫn không ngừng theo chỗ tối phóng tới. Vài tên đại thần cùng cung nữ bị bắn trúng, kêu thảm thiết một tiếng.
—————————————————–
(*) Thiết kỵ binh, chiến binh cưỡi ngựa của Mông Cổ cực kỳ nổi tiếng vì sức mạnh cũng như sự dũng mãnh không ai là không biết ^^ Nhớ hồi đó học lịch sử có một câu là “vó ngựa quân Mông cổ đến đâu thì cỏ không mọc được đến đấy”, đủ để thấy được sức mạnh của đoàn quân này. Thiết kỵ binh của Mông Cổ thật sự rất oai hùng ah >___< đánh đến tận châu Âu luôn, thế mà vẫn thua kế “vườn không nhà trống của VN =))