[Song Hoa Điếm Đồng Nhân] – Sương Hoa Dạ Ngâm
Chương 24 :
Ngày đăng: 20:23 21/04/20
Yam hơi sửng sốt, nói: “Nga”
Vương trầm mặc một lát, tựa hồ là đang đợi hắn nói chuyện, thấy hắn giống như không có gì muốn nói, nở nụ cười, mắt sáng rực lên.
Y ôn thanh nói: “Hồng Lân, ngươi yên tâm. Hài tử của Vương hậu chính là hài tử của ta. Có thể có một người thừa kế giống ngươi, ta thật sự thật cao hứng”
Yam cúi đầu nói: “Điện hạ”
Vương nhịn không được kéo tay hắn qua, đặt lên đầu gối chính mình, ôn nhu dùng hai tay nhẹ nhàng nắm.
“Hồng Lân a, ngươi không cần lo lắng ta hội đối Vương hậu bất hảo. Ta xem hài tử của Vương hậu giống như là hài tử của ta cùng ngươi, hảo hảo nuôi nấng nó trưởng thành. Về sau cũng sẽ hảo hảo bồi thường Vương hậu. Hiện tại hết thảy đều yên ổn, chúng ta cũng giống như trước đây, đúng hay không?”
Yam mỉm cười, hai tay của Vương có loại cảm giác không nói nên lời ấm áp cùng trầm ổn, trong lòng tràn ra một dòng nước ấm. Hắn mỉm cười nói: “Đúng vậy. Điện hạ, ta vĩnh viễn là người của ngươi, điều này sẽ không thay đổi”
Vương cũng cười.
Vương vào triều, Yam thì đi đến Kiện Long vệ, xử lý một số việc.
Đến giữa trưa, một vị nội cung đến truyền lời, nói Vương ở chỗ của Vương hậu, có thể sẽ ở đó dùng ngọ thiện (ăn trưa), sẽ không bồi hắn, nhượng Hồng Lân một mình dùng cơm trước.
Yam vừa nghĩ, đã lâu không có cùng các huynh đệ Kiện Long Vệ cùng nhau ăn cơm, dứt khoát ở lại, cùng mọi người cùng nhau dùng bữa.
Bọn người Hàn Bách thật cao hứng, mọi người hưng trí bừng bừng. Các huynh đệ không tham gia truy đuổi thích khách quấn lấy Yam bắt kể lại toàn bộ quá trình, Yam hầu như không nói gì, đều là Bùi Viêm hoa chân múa tay vui sướng nói cho mọi người nghe.
Yam cảm thấy bầu không khí loại này thật kỳ diệu. Trước kia hắn chưa từng có kinh nghiệm cùng nhiều người như vậy ở chung một chỗ, từ lúc đến đây, phi thường hưởng thụ cảm giác mọi người vây quanh cùng nhau nói nói cười cười như vậy. Hắn cảm thấy được tình cảm nguyên thủy thoái hóa đến hư đạm (trống rỗng, nhạt) của mình chậm rãi từng chút một sống dậy. Có lẽ đây là thu hoạch lớn nhất của lần thí nghiệm này.
Vương hạ triều, thay đổi một thân y phục tao nhã hàng ngày, mang theo Hoàng nội cung đến tẩm cung của Vương hậu.
Song môn (2 cửa) mở ra, chỉ có thị nữ Nhu Hương của Vương hậu cung thuận nghênh đón y.
Ngọ thiện chuẩn bị hảo, Vương cùng Vương hậu ngồi đối diện nhau, nhẹ nhàng cầm đũa dùng bữa.
Hai người xuất thân đều cao quý, cử chỉ tao nhã, lễ tiết thậm giai (rất tốt). Thực bất ngôn (ăn không nói), tẩm bất ngữ (ngủ không tiếng), dùng cơm cũng thật yên lặng, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng bát đũa.
Vương hậu cũng không khẩu vị muốn ăn cái gì, hầu như chỉ dùng chiếc đũa lùa cơm.
Vương kỳ thật cũng không có khẩu vị, nhưng thấy bộ dáng Vương hậu dùng cũng không phấn chấn, rất là quan tâm, thậm chí tự mình gắp một khoái thức ăn, nhẹ nhàng để vào trong bát của Vương hậu, nói: “Trẫm nhớ rõ đây cũng là món ái phi thích nhất”
Vương hậu làm như có chút cảm động, nhìn Vương nói: “Điện hạ thật sự là cẩn thận, còn nhớ rõ nô tì yêu thích”
Vương mỉm cười nói: “Ăn nhiều một chút”
Vương hậu nhẹ giọng đáp: “Vâng”
Nàng gắp kia khoái thức ăn, chậm rãi đưa vào trong miệng. Chính là chưa kịp nhai, bỗng nhiên sắc mặt khẽ biến, che miệng lại nói: “Nô tì thất lễ…” Tiếp theo vội vàng từ trên tháp đứng dậy, bổ nhào sang một bên.
Nhu Hương tựa hồ sớm có chuẩn bị, lập tức mang đến tinh xảo ống nhổ.
Vương hậu oa một tiếng đem đồ ăn vừa rồi phun ra, tiếp theo nôn khan không ngừng.
Vương sắc mặt trắng bệch, buông bát đũa, gắt gao ôm ngực chính mình.
Hoàng nội cung ở bên nhìn thấy bất thường, bước lên phía trước hai bước: “Điện hạ, ngài làm sao vậy?”
Vương khoát tay, vừa muốn nói cái gì, bên tai lại là tiếng Vương hậu nôn khan.
Vương rốt cuộc nhịn không được, ôm ngực xông ra ngoài.