[Song Hoa Điếm Đồng Nhân] – Sương Hoa Dạ Ngâm

Chương 37 :

Ngày đăng: 20:24 21/04/20


“Người đâu?” Nhìn thấy đại sảnh trống rỗng, Vương nghi hoặc nói.



Bình thường lúc này mọi người không phải là ở trong này thương nghị, hoặc là nói chuyện phiếm, nghỉ ngơi sao? Như thế nào hôm nay thế nhưng một người cũng không có?



Hoàng nội cung cũng rất kỳ quái, nói: “Điện hạ, nô tài đi tìm người hỏi một chút”



Vương gật gật đầu.



Hoàng nội cung đang muốn xoay người đi ra ngoài, bỗng nhiên nghe đến trên hành lang truyền đến tiếng vài người nói chuyện.



“Nhanh lên nhanh lên. Hồng Tổng quản cùng Phác Phó tổng quản luận võ đã sớm bắt đầu rồi, chúng ta mau mau thay y phục, còn kịp đi giáo trường xem một chút”



“Thật sự là không khéo, như thế nào hôm nay lại là phiên trực của chúng ta a. Hàn Bách bọn họ tới sớm, không biết là ai thắng ai thua nữa?”



“Nếu không chúng ta cược đi. Ta cá là Phó tổng quản thắng”



“Ha ha ha, vậy ta đây liền đặt cho Hồng Tổng quản của chúng ta…”



Mấy người hi hi ha ha đi vào nội điện, liếc mắt một cái nhìn thấy Vương đang đứng thẳng giữ đại sảnh, không khỏi sợ tới mức nhất tề (đồng loạt) câm mồm.



Vương ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bọn hắn.



“Tham, tham kiến điện hạ”



Bọn họ lo lắng bất an tiến lên hành lễ.



Vương yên lặng nhìn, trầm giọng nói: “Các ngươi vừa rồi đang nói cái gì? Ai cùng ai luận võ?”



“Ta, chúng ta…”



“Nói!” Vương quát lớn một tiếng.



Mọi người sợ tới mức giật nảy mình, không dám giấu diếm, vội vàng nói: “Hồi bẩm điện hạ. Là Hồng Tổng quản cùng Phác Phó tổng quản hôm nay ở giáo trường luận bàn võ nghệ. Bất, bất quá…”



Vương không đợi bọn họ nói thêm câu nào nữa, vung tay áo chạy ra khỏi Kiện Long Các.



Vài tên Kiện Long Vệ hai mặt nhìn nhau, vội vàng đi theo phía sau Vương chạy ra ngoài.
“Điện hạ…” Yam đáng thương hề hề ngẩng đầu nhìn Vương một cái. Bộ dạng tuấn mỹ hiển nhiên chiếm ưu thế, hiện tại hắn bày ra bộ dạng này mặc kệ là ai, nhìn thấy tâm đều phải nhuyễn (mềm).



Vương nhìn hắn muốn nói cái gì đó, lại đột nhiên nhíu nhíu mày, tay đặt lên bụng.



“Điện hạ” Yam nghĩ y vẫn không chịu tha thứ cho mình, nói: “Ta không phải cố ý muốn vi phạm mệnh lệnh của ngài. Ngài nếu sinh khí, có thể đánh ta mắng ta, tùy ý ngài phạt. Nhưng là ngài đừng khí phôi (phá hư) thân mình, ta, ta thật sự đau lòng”



Vương hừ một tiếng, vẫn là không nói gì.



“Điện hạ ——” Yam di chuyển về phía trước hai bước, ánh mắt khinh túc (khẽ nhíu), vẽ mặt hối ý cùng xin lỗi.



Vương thở dài, nói: “Phù (đỡ) ta đứng lên”



Thân mình y hiện tại trở nên nặng nề, lại không có sự nhu nhận (dẻo dai) thiên sinh như nữ tính thân thể, sàn nhà trải tháp tháp mễ (chiếu tatami) của Triều Tiên, y khoanh chân ngồi xuống coi như dễ dàng, nhưng đứng lên liền thập phần khó khăn.



Yam vội vàng chạy đến đỡ lấy y.



Vương một tay chống thắt lưng, một tay để hắn nâng chậm rãi đứng dậy. Nhưng đột nhiên mày nhíu lại, loan hạ (khom xuống) thắt lưng.



“Điện hạ? Làm sao vậy?”



“Ân…” Hai hàng lông mày của Vương nhíu chặt, dừng một lát, chậm rãi đứng dậy nói: “Không có gì. Ta muốn nằm nghỉ một lát”



Yam dìu y đi hướng đến giường bên trong tẩm thất, ai ngờ vừa đi đến một nửa, Vương đột nhiên thở dốc, ôm bụng lần thứ hai loan hạ thắt lưng.



Yam phát hiện không đúng, vội hỏi: “Điện hạ, ngươi làm sao vậy? Có phải hay không ở đâu không thoải mái?”



Vương cau mày, nói: “Không biết…bụng là lạ, có điểm đâu…”



Kỳ thật bắt đầu từ khi y ở giáo trường trở về đã ẩn ẩn đau bụng, nhưng lúc ấy không nghiêm trọng lắm, cũng không có đặc biệt lưu ý. Một là y không hiểu, hai là đang trong cơn giận dữ, cũng không chú ý đến. Nhưng là hiện tại càng ngày càng cảm thấy vô cùng đau đớn, tựa hồ có chút không đúng.



——————————————



(*) uy chiêu: đại khái là chiêu thức thể hiện uy.



(**) trường mi nhất thiêu: lông mi dài chớp một cái.