[Song Hoa Điếm Đồng Nhân] – Sương Hoa Dạ Ngâm

Chương 45 :

Ngày đăng: 20:24 21/04/20


Yam sửng sốt một chút, nói: “Điện hạ, ý của ngài là…”



Vương nhìn hài tử, nhẹ giọng nói: “Hồng Lân, ngươi hẳn là có thể hiểu được ý tứ của ta. Hài tử này nếu đặt dưới danh nghĩa của Vương hậu, chính là trưởng tử của ta, tương lai có thể danh chính ngôn thuận kế thừa vương vị Triều Tiên. Hơn nữa Vương hậu lần này mất đi ái tử, ngươi ta cũng nên cho nàng một công đạo”



Yam trầm mặc một lát, nói: “Nếu hài tử đặt dưới danh nghĩa của Vương hậu, sẽ phải đưa đến trung nguyên điện nuôi nấng sao?”



Tròng mắt của Vương ánh lên một tia sáng lạnh.



Y đương nhiên sẽ không để cho Vương hậu nuôi nấng hài tử của chính mình, đây là cốt nhục của y cùng Hồng Lân a.



Điểm này y cũng không giấu diếm suy nghĩ của mình với Hồng Lân, nói: “Hài tử sẽ không để cho nàng nuôi nấng. Ta sẽ ở mãn nguyệt (đầy tháng) phong nó làm thái tử, nuôi nấng ở cung thái tử”



Đến lúc đó cung thái tử ở đâu còn không phải do y quyết định? Tự nhiên hài tử sẽ ở bên cạnh chính mình.



“Vậy còn chuyện hài tử của Vương hậu nương nương chết non…”



Vương bình tĩnh ôn hòa nói: “Chuyện này vẫn là không cần nói cho nàng, để cho nàng nghĩ hài tử này là thân sinh cốt nhục của mình đi, như vậy đối nàng cùng hài tử đều hảo. Ta cũng không nghĩ lại làm cho nàng thương tâm”



Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Để cho Vương hậu nghĩ hài tử của y cùng Hồng Lân là thân sinh cốt nhục của nàng, đối hài tử càng có lợi.



Yam tựa hồ hơi do dự.



Vương lại ôn thanh khuyên nhủ: “Vương hậu hiện tại vừa sinh xong, nếu biết hài tử của mình chết non nhất định bị đả kích rất lớn. Nàng thân mình luôn luôn nhu nhược, nếu biết chuyện này, thực có thể chống đỡ không được”



Yam rốt cuộc gật gật đầu, đồng ý phương pháp này.
“Hồng Lân a, ta vài ngày nữa sẽ hạ chỉ, chính thức ban thưởng danh tự (tên) cho hài tử, cũng phong làm thái tử. Ngươi xem lấy danh tự gì cho hài tử hảo?”



Hài tử đã muốn hơn một tháng, cung nhân đều xưng hô “thế tử”, Yam cùng Vương thì lấy “tiểu bảo” làm nhủ danh kêu.



Yam nghe vậy, nói: “Sắc phong thái tử không phải cần hướng Nguyên triều thỉnh chỉ sao?”



Triều Tiên là thuộc địa của Nguyên triều, thái tử vị là cần Nguyên triều hạ chỉ sắc phong mới được.



Điều này làm cho Vương rất không vừa lòng. Nhưng vương vị của y chính là được Nguyên triều phong cho mới có được, chẳng lẽ hài tử của chính mình cũng phải để bọn họ làm chủ?



Nhưng là hiện tại không phải thời điểm cùng Nguyên triều trở mặt, nói: “Chuyện đó đúng là phải như vậy. Ta nghĩ trước tiên ở quốc nội công bố danh tự cùng địa vị của nó, rồi mới hướng Nguyên triều thỉnh phong”



Đây là hài tử duy nhất của y, cũng là “trưởng tử” Vương hậu sở sinh, Nguyên triều không có lý do không đáp ứng.



Yam gật gật đầu, nói: “Vậy danh tự của tiểu bảo, ngài đã nghĩ ra chưa?”



Vương mỉm cười, đi đến bên cạnh ải trác, xếp bằng ngồi xuống, cầm lấy bút lông, ở trên giấy Tuyên Thành cao cấp viết một chữ, đưa cho Hồng Lân.



Yam ôm hài tử đứng bên cạnh y, thấy trên giấy viết một chữ “Duyên”.



“Vương Duyên? Ân, đó là một danh tự rất hay”



Trong danh tự này hiển nhiên bao hàm tâm ý cùng kỳ vọng của Vương, chỉ hy vọng rằng giang sơn Triều Tiên trong tay hài tử tiếp tục kéo dài.