[Song Hoa Điếm Đồng Nhân] – Sương Hoa Dạ Ngâm
Chương 52 :
Ngày đăng: 20:24 21/04/20
Vương khát nước, đang một tay ôm bé, một tay uống trà, lúc đầu cũng không chú ý. Thẳng đến cảm giác tiểu thủ của tứ nguyệt đại hài tử rất có khí lực vỗ vỗ bụng chính mình, lúc này mới cúi đầu.
“Tiểu bảo làm sao vậy? Vì cái gì đánh phụ vương a? Nga nga…tiểu bảo đang làm cái gì a, chẳng lẽ lại nghĩ muốn tiến vào trong bụng phụ vương sao?” Vương thập phần buồn cười nhìn hài tử ủi ủi đại não đại, dùng sức hướng trên bụng mình chui vào, liền đưa bé bế đứng lên, nhìn thẳng vào mắt to của bé, vui đùa nói.
Chính là Vương Duyên tựa hồ có chút bất duyệt, giãy giụa tứ chi đoản tiểu (ngắn nhỏ) của chính mình, đại não đại vẫn là hướng xuống phía dưới, tiểu thối (chân nhỏ) còn đạp tới đạp lui, tựa hồ muốn trở lại trên đùi Vương.
Vương nhìn ra hài tử mất hứng, đành phải đưa bé thả trở về. Ai ngờ Vương Duyên vừa trở lại trên đùi y, tiểu thân mình lập tức hướng lên người y nằm úp sấp, đại não đại lại dán lên bụng y.
Sau đó tiểu tử kia thỏa mãn nheo lại mắt, miệng phun phao phao, thích ý duỗi tiểu thủ cầm lấy y phục trên bụng Vương ngoạn ngoạn.
Vương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cũng không biết hài tử là có chuyện gì, liền tùy ý bé.
Y chính là không biết, tinh thần lực của hài tử kia so với y cao hơn vài cấp, hiện tại đang hưng phấn mà cùng một tia tinh thần lực mỏng manh khác tiếp xúc trao đổi.
Bởi vì thời điểm Yam rời khỏi, tia tinh thần lực mỏng manh này vừa mới tiến vào, vẫn chưa thành hình, cho nên hắn chưa từng chú ý đến. Mà hiện tại đã qua một tháng, tia tinh thần lực này cũng chậm rãi bắt đầu kiện tráng phát dục, rốt cuộc để cho Vương Duyên tinh thần lực nhược tiểu kia dò xét được.
Vương lại không hề có cảm giác.
“Hồng Lân a, ngươi chừng nào thì trở về a”
Vương nhớ tới ái nhân hiện tại không biết đang ở nơi nào, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
“A a a——“
Kinh Nguyên Quân hoảng sợ há mồm kêu to, ai ngờ thanh âm phát ra lại giống như nhiệt khí từ cuống họng thoát ra, bất thanh bất sở (không hiểu gì hết), hàm hàm hồ hồ, ngay cả chính mình đều nghe không rõ ràng.
Hắn kinh hoảng bưng lấy cổ, mở to hai mắt nhìn, hai chân như nhũn ra.
“Ngươi không cần khẩn trương như vậy” Yam không chút để ý vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Chỉ cần thanh âm của ngươi không vượt qua ba đề-xi-ben, có thể phát ra tiếng. Nga, ta quên ngươi không hiểu cái gì kêu đề-xi-ben. Ân, chính là nói chuyện nhỏ tiếng một chút, gần giống ta như vậy”
Vương trong lòng áy náy a, ôm hài tử không bao giờ…buông tay nữa.
Vương hậu thấy ghen tị muốn chết. Nhưng là trong lòng có ghen tị đến thế nào, trên mặt cũng phải mỉm cười nịnh nọt nói: “Điện hạ cùng tiểu thế tử cảm tình thật tốt a. Nô tì là thân nương (mẹ ruột), đều chỉ có thể xếp sau điện hạ a”
Vương được lợi càng muốn khoe mã, mỉm cười thở dài, có chút kiêu ngạo lại có chút đắc ý nói: “Hài tử này cũng không biết là xảy ra chuyện gì, thế nhưng thích quấn quít lấy trẫm, trẫm cũng không có biện pháp a. Ai, tiểu hài tử không thể sủng (nuông chiều), về sau sẽ đối hắn nghiêm khắc một chút”
Vương hậu đối với thái độ này của Vương có chút không biết nên khóc hay nên cười, đột nhiên cảm thấy trượng phu của chính mình có chút trẻ con a. Muốn nói sủng, còn không phải y sủng hài tử lợi hại nhất?
Từ sau lần này, Vương cũng không dám…dễ dàng mặc kệ hài tử nữa. Chỉ cần tiểu tử kia vừa khóc, y tất sẽ ôm vào trong lòng hảo hảo dỗ dành, cũng không quản bản thân lúc ấy đang làm cái gì.
Cũng may thời gian y vào triều tiểu tử kia còn chưa tỉnh dậy, hơn nữa trước khi y xử lý chính sự liền hống hài tử ngủ, cho nên tiểu thế tử nháo như thế nào, cũng không khiến y chậm trễ nhiều việc.
Chính là mỗi ngày lúc buổi chiều, y không phải xem tấu chương, sẽ họa tranh. Có một tiểu tử triền nhân (quấn người) như vậy ở bên cạnh, liền khó tránh khỏi có chút vướng tay vướng chân.
Hơn nữa trọng yếu hơn chính là, trong lòng ôm một cái tiểu ấm lô (lò sưởi) cứ nhích tới nhích lui như vậy, thực sự là quá nóng.
Y phục của Vương đều dán vào trên người.
“Ô nha?”
Tiểu Vương Duyên nghe thấy câu hỏi của phụ vương, xoay tiểu thân mình béo lùn chắc nịch, nâng đại não đại ngưỡng nhìn Vương trong chốc lát, đột nhiên cúi đầu kéo kéo nhất kiện tinh mỹ tơ lụa đỗ đâu (yếm) duy nhất trên người, lại quay đầu nhìn trường sam (áo dài) trên người phụ vương, há miệng vô nha (không răng), phát ra khanh khách tiếu thanh.
Vương nhìn đã hiểu ý của bé, không khỏi ngửa đầu cười to: “Ha ha ha, ngươi này tiểu tử kia dám cười nhạo phụ vương, xem phụ vương như thế nào phạt ngươi”
Vương ôm lấy hài tử, ở trên khuôn mặt bạch nộn phì viên (trắng mềm béo tròn) của bé hung hăng hôn hai cái, cảm thấy không đủ, lại hung hăng hôn tiếp.
Ai nha, hài tử của y như thế nào lại thông minh, đáng yêu như vậy a.