[Song Hoa Điếm Đồng Nhân] – Sương Hoa Dạ Ngâm

Chương 54 :

Ngày đăng: 20:24 21/04/20


“Cái gì?” Hàn Bách chấn động.



Yam còn có chút bình tĩnh, nói: “Bùi Viêm, đây là có chuyện gì? Lập tức nói rõ ràng!”



Nguyên lai tháng trước Bùi Viêm mang theo chứng cứ Yam thu thập được trở lại kinh thành, thật cẩn thận tránh đi Phác Thắng Cơ tự mình đi giao cho Vương.



Vương sau khi nhìn thấy giận tím mặt. Nộ hỏa bị thuộc hạ tối tín nhiệm phản bội, làm cho y suýt nữa thất thố.



Cũng may còn có phong tín kèm theo của Yam. Vương nhìn phân tích cùng đề nghị tinh tế của Yam, tâm tình dần dần bình tĩnh lại.



Phác Thắng Cơ là Phó tổng quản Kiện Long Vệ, phụ trách thủ vệ hoàng cung cùng an toàn của Vương, có thể nói là tâm phúc trong tâm phúc của Vương. Nếu hắn thật sự làm phản, cho dù là cường đại cơ trí như Vương Kì, cũng sẽ trở tay không kịp. May mắn hiện tại biết được âm mưu của hắn trước một bước, có chuẩn bị, thắng bại chi phân sẽ đảo lại.



Vị Lí tướng quân kia cùng đại thần trong triều tuy rằng vấn đề càng nghiêm trọng, nhưng bởi vì vẫn là ở ngoài, ngược lại sự uy hiếp đối với Vương nhỏ hơn một chút. “Nhương ngoại tất tiên an nội” (đại loại là muốn chống ngoại trước tiên phải dẹp yên nội), Vương tất nhiên phải xử lý Phác Thắng Cơ trước, đem tai họa ngầm bên người nhổ bỏ, rồi mới đối các đại thần bên ngoài xuống tay.



Ở phương diện này, quan điểm của Yam cùng y xuất kì (đặc biệt) nhất trí, trong tín cũng viết rất rõ ràng.



Vương diện (mặt) trầm như thủy (nước), lại tinh tế hỏi Bùi Viêm một chút, mới nhượng hắn lui ra, cũng dặn dò hắn không cần đả thảo kinh xà.



Đợi sau khi Bùi Viêm cáo lui, Vương cùi đầu nhìn bụng chính mình, ánh mắt không khỏi nhíu chặt.



Nếu không phải gần đây y phát hiện thân thể không thích hợp, chỉ sợ nhất thời xúc động liền sai người trực tiếp bắt giữ Phác Thắng Cơ. Nhưng là bởi vì trong bụng cố kỵ, ngược lại làm cho y hơn vài phần bình tĩnh.



Phác Thắng Cơ ở trong Kiện Long Vệ cùng hoàng cung nhiều năm, bên người chắc chắn không ít người ủng hộ cùng tâm phúc.



Nguyên bản Vương đối lòng trung thành của Kiện Long Vệ thâm tín bất nghi (rất tin tưởng không hề nghi ngờ), nhưng chuyện lần này lại cho y đả kích không nhỏ, lại không thể dễ dàng tin tưởng những người bên cạnh. Kiện Long Vệ nhất định phải tẩy trừ tử tế một lần.



Vương trầm tư thật lâu sau, cảm thấy dần dần nghĩ ra biện pháp.



Y mượn cớ, để Phác Thắng Cơ ra cung làm việc, tính toán trong khoảng thời gian hắn rời đi này, đem tất cả mọi người Kiện Long Vệ cùng nội cung thân cận với hắn tẩy trừ một lần. Chờ sau khi Phác Thắng Cơ trở về, đại cục đã định, chỉ có thể thúc phủ (buông tay) chịu trói.



Vốn phương pháp này là ổn thỏa nhất, vạn vô nhất thất (tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn), nhưng là ngày ấy chuyện Bùi Viêm bí mật đi gặp Vương lại để cho Phác Thắng Cơ biết được.



Phác Thắng Cơ là Phó tổng quản Kiện Long Vệ, ở trong cung sinh hoạt nhiều năm cũng có rất nhiều tai mắt. Bùi Viêm là hạ cấp (cấp dưới) của hắn, ấn (theo) quy định là không thể lướt qua hắn mà trực tiếp báo cáo với Vương. Bùi Viêm lúc ấy hành động rất cẩn thận, nhưng vẫn là để cho một Kiện Long Vệ thân cận với Phác Thắng Cơ vô ý nhìn thấy, sau đó nói cho hắn.
Lần trước sau khi y sinh sản, vốn tính toán đem Vương thái y cùng Kim đại phu bí mật xử tử. Nhưng Hồng Lân cảm thấy y thuật bọn họ không tồi, lại là tâm phúc của Vương, vì y bình an sinh sản lập được đại công, cho nên liền hướng y cầu tình, buông tha tính mạng của hai người họ.



Vương cũng không phải người tàn nhẫn đến như vậy, hơn nữa lúc ấy Vương Duyên vừa mới sinh ra, y cũng muốn tích đức cho hài tử, liền ưng thuận để Hồng Lân đối hai người thay đổi trí nhớ. Thậm chí ngay cả Hoàng nội cung bên người, tuy rằng là đệ nhất đẳng tín nhiệm nhân (người tin tưởng nhất) của chính mình, nhưng sau đó ngẫm lại, Vương cũng để cho Hồng Lân thay đổi trí nhớ của hắn.



Nếu nói cung điện của Vương hậu cùng đám người Vương thái y là Vương không nghĩ đa thương nhân mệnh (lấy mạng nhiều người), kia Hoàng nội cung nguyên nhân là xuất phát từ cảm tình của Vương đối với hắn.



Hoàng nội cung chăm sóc cho Vương từ nhỏ đến lớn, tuy là một nô tài, nhưng ở trong lòng Vương ít nhiều cũng có chút cảm tình. Chính là Vương tự biết chính mình là người lãnh khốc, nếu có một ngày vì bảo toàn bí mật thân thế của Vương Duyên mà muốn trảm thảo trừ căn (nhổ cỏ tận gốc), y nhất định sẽ không chút do dự hy sinh Hoàng nội cung. Cho nên vì tránh cho tương lai có một ngày phát sinh loại sự tình này, Vương nhượng Hồng Lân cũng đem trí nhớ của Hoàng nội cung thay đổi.



Làm như vậy tuy rằng vạn vô nhất thất (chắc chắn), nhưng mang đến một tác dụng phụ đó là tình huống hiện giờ của Vương, bên cạnh không có một người có thể thương lượng.



Tính tính ngày, nếu hài tử này là có trước khi Hồng Lân rời đi, vậy hiện tại ít nhất ngũ nguyệt a.



Vương âm thầm vuốt ve bụng chính mình, đã có thể cảm nhận được thai nhi thỉnh thoảng máy thai. Tâm tình y đương nhiên là vui sướng, tuy rằng không biết chính mình vì sao hội hoài dựng, nhưng dù sao đã có một Duyên nhi, cho nên y tin tưởng nguyên nhân có thể là thể chất của chính mình cùng thường nhân bất đồng. Mặc kệ nói như thế nào, này thật sự là một chuyện tốt.



Chính là lần trước sinh sản tra tấn quá mức gian khổ, Vương trong lòng khó tránh khỏi có chút phát run, càng ngóng trông Hồng Lân sớm ngày trở về, cho nên vấn đề này một ngày hận không thể hỏi Hoàng nội cung ba bốn lần.



Ngày đó sau giờ ngọ, Bùi Viêm báo lại: “Hồi bẩm điện hạ, Phác Phó tổng quản đã trở lại”



Vương đang phê duyệt tấu chương, nghe vậy đầu cũng không nâng: “Đều chuẩn bị tốt chưa?”



Bùi Viêm cung kinh nói: “Đều chuẩn bị tốt. Kiện Long Vệ nghe theo mệnh lệnh của điện hạ”



“Vậy động thủ đi” Vương thần sắc thản nhiên, bộ dáng khinh miêu đạm tả (nhẹ nhàng bâng quơ) giống như đang nói một chuyện rất bình thường.



Đúng vậy, ở trong lòng y, xử lý Phác Thắng Cơ quả nhiên chỉ là một chuyện nhỏ. Ngay cả đại quan triều đình y đều có thể không chớp mắt nói sát liền sát, một cái nho nhỏ Phác Thắng Cơ thì tính cái gì?



Chẳng qua lần này y nhưng là xem nhẹ Phác Thắng Cơ.



—————————————————-



(*)Thời kỳ Chiến quốc (Chiến quốc thời đại), là thời kỳ của các chuyển biến xã hội, mưu mô chính trị, và gần như những cuộc xung đột quân sự liên tục ở Nhật Bản, bắt đầu từ giữa thế kỷ 15 đến giữa thế kỷ 16.