Song Kiếm
Chương 162 : Liên hoàn (hạ)
Ngày đăng: 12:10 18/04/20
Ngay khi hai tên hậu vệ định chém vào bảo tháp, bảo tháp đột nhiên biến mất. Bởi vì... Rồi lại bởi vì... Cho nên hai thanh phi kiếm đều nhất nhất chém về phía Thư Sinh. Nhưng như người ta vẫn hay nói, cao thủ vẫn là cao thủ, hai hậu vệ vừa thấy Thư Sinh sắp phải bị mình giết chết, bèn vội vàng đưa phi kiếm xẹt qua hai bên tai của Thư Sinh.Màn này khiến cho mọi người đều kinh hãi, hai thanh phi kiếm kia chỉ cách Thư Sinh có 0,01 mi-li-mét mà thôi. Mọi người nhao nhao vỗ tay cho phản ứng nhanh nhạy của hai cao thủ, đồng thời cũng không quên tỏ vẻ khinh bỉ một người nào đó. Sát Phá Lang đương nhiên là kẻ đầu tiên: “Con mắt ngươi bị bù lạch cắn à? Sốt ruột thu tháp như thế làm gì?” Cái tên ‘Thư Sinh’ tuyệt đối không phải là giả, thân hình thì yếu ớt, level thì nhu nhược, đối diện với hai tay đấm siêu cấp kia thật không có chút sức phản kháng nào cả. chỉ cần Đường Hoa thu tháp muộn hơn 0,01 giây, Thư Sinh sẽ phải đứng ngoài sân suốt 10 phút, mà nhân tiện còn kéo theo một người rời trận đấu nữa.Đường Hoa không thèm để ý tới Sát Phá Lang. Nhìn lại, hai tên hậu vệ đã toát mồ hôi lạnh cả toàn thân, còn Thư Sinh cũng đang nhớ lại mà hãi, hắn vỗ vỗ ngực giơ ngón cái lên với hai tên kia. Hồi nãy mà chém trúng thực sự thì mình sẽ bị rời sân 10 phút chưa nói, lại còn có một người phải rời trận nữa chứ. Thư Sinh lấy một cây quạt nát ra định ổn định lại cảm xúc, đột nhiên thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó hệ thống nhắc: ngài lại bị nhốt vào trong tháp nữa rồi, trong tháp, ngài sẽ ở vào trạng thái vô địch...“...” Toàn bộ mọi người đều im lặng, không ai ngờ Đường Hoa sẽ chơi lại trò cũ này. Mà lúc này càng khủng khiếp chính là một tên pháp sư của đội mã Hoàng đã trần truồng đứng bảo vệ trước tháp, rất rõ ràng là đang nói với đội Liên Minh: cẩn thận đó, đừng có chém trúng ta à nha.“Thư Sinh, chém hay không đây?” Hai tên hậu vệ kia đều bối rối. Hiện giờ người ta đang có hai thủ đoạn, cái đầu tiên khiến ngươi phải đề phòng mình chém trúng tên pháp sư trần truồng kia, cái thứ hai khiến ngươi phải đề phòng một tên tiểu nhân nào đó đột ngột thu tháp. Nhưng nếu như không chém... Vậy phải trông chờ Thư Sinh tự nhờ vào năng lực của mình mà phá vây, cái này thật chẳng khác gì người si nói mộng cả.Phải nói, cái bảo tháp này của Đường Hoa cũng chẳng phải thứ ngon lành gì, thậm chí còn rất vô bổ nữa là đằng khác. Vây Sát Phá Lang, người ta chơi một chiêu kiếm nộ, Đường Hoa sẽ mất cả gốc lẫn lãi. Nhưng nó lại cực khủng ở phần lấy cấp lớn ăn hiếp cấp nhỏ. Cấp nhỏ thì cũng còn đỡ, nhưng chết cái là Thư Sinh này lại là dân bói toán xưa nay hiếm thấy. Hiếm thấy cũng còn đỡ, nhưng càng chết là các sự vụ trong bang hội nhiều lắm, cho nên tên này không thể nào dũng mãnh bằng Tinh Tinh được...Bi kịch! Mọi người đều nhất trí cho là như vậy. Rõ ràng hôm nay Thư Sinh sẽ phải ăn dầm nằm dề trong tháp suốt thời gian thi đấu rồi.“Còn chém nữa không?” Hai tên hậu vệ lại hỏi.Thư Sinh cũng khá là buồn phiền, mình phải ở trong này, hiện giờ cục diện là chín người chọi mười một người, lại không có bản thân mình chỉ huy tại trận nữa, vậy... Tuy vẫn có thể nghe được ngoài kia, với lại cũng có thể nói chuyện được trong kênh đội ngũ, nhưng trong bóng đá, người ta dùng lời thì phải mất tới ba phút mới hình dung được một chuyện một cách hoàn chỉnh, thật chẳng bằng tận mắt thấy trong một giây. Đã sớm biết đội Mã Hoàng bày ra trận thùng sắt là có âm mưu cực lớn rồi, với lại bản thân mình cũng dè dặt nữa, nhưng vẫn cứ bất cẩn rơi vào lưới thế này đấy.“Vậy phải xem tình hình...”Thư Sinh còn chưa nói xong, trọng tài đã huýt còi lên một tiếng: “Bóng vào hữu hiệu.”Thư Sinh khẩn trương hỏi: “Ai vào thế?”“Phi Thường Kiếm!”“Làm sao lại vậy được chớ?”“Ưm... Ta hiện giờ không biết phải dùng ngôn ngữ thế nào để hình dung nữa, tóm lại là chúng ta đã bị lừa rồi.”“Nói cụ thể chút.”“Cụ thể một chút thì... Tức là đội Mã Hoàng thừa dịp bọn ta phải phân tâm chú ý đến ngài, đã sử dụng một quả bóng giả gần như giống hệt với bóng thật. Bởi vì việc của ngài, cho nên bọn ta đều không được tập trung cho lắm, mà bóng còn đang bị đối phương khống chế nữa. Chờ đến khi bọn ta phát hiện thấy không ổn, Phi Thường Kiếm đã sắp lao vào vùng cấm địa của chúng ta mất rồi.”“Chẳng phải ta đã phái người canh chừng Phi Thường Kiếm rồi đó sao? Chỉ cần hắn vừa qua khỏi giữa sân là phải bám chết hắn mà?”“... Người đó vì giết Huyên Huyên, nên đã bị thẻ đỏ rời trận rồi.”“... Vậy Huy Hoàng đâu?”“Ai... Mặc Tinh ngăn trước mặt Huy Hoàng, Huy Hoàng không thể nào bỏ mặt mũi mà đẩy nàng ra được.”“Ta đệt tên Gia Tử chết tiệt kia!”“Còn có chuyện càng chết tiệt hơn, đó là có một nửa đội viên của bọn họ đã bắt đầu tự sát, tự đánh cho máu của mình còn lại có mấy điểm rồi, ta thấy chắc là định canh lúc chúng ta cướp bóng thì nhào vào phi kiếm đấy.”“Cái này thì không sợ, trước kia từng gặp qua rồi. Chúng ta chỉ cần phối hợp tiến công phòng thủ tốt, khi có dịp thì giúp họ một chút, khả năng họ ngộ sát sẽ cao hơn khả năng chúng ta lỡ tay đấy.”“Nhưng... Quan trọng là ngài lại đang ở trong này, vậy ngài nói xem ai làm chỉ huy thì được đây?”“Phá tháp!” Liều rồi!Hậu vệ này bi ai nói: “Phá không nổi nữa đâu, Huyên Huyên đã quay lại sân rồi, nàng với tên pháp sư kia không thèm làm gì cả, cứ bay chung quanh tháp thôi.”Thư Sinh than một hơi, nói: “Còn có tin gì tệ hơn nữa không?”“Có... Sát Phá Lang đang bắt đầu dẫn bóng xung phong, Huy Hoàng không thể ngăn lại hắn nổi.”“Bao vây lại.”“Không có hậu vệ!”“Hậu vệ đâu?”“Một người đang ở trong tháp, một người đã bị thẻ đỏ, còn một người đang nói chuyện phiếm với ngài đây.”“Huýt!” Cú mèo lấy cánh chỉ vào giữa sân, hô: “Bóng vào hữu hiệu.”“Không phải là 2 : 0 đó chứ?” Thư Sinh có phần không dám tin, hỏi.Nhưng sự thật lại đúng là đã 2 : 0. Hậu vệ kia bất đắc dĩ ‘ừ’ một tiếng, hỏi: “Bây giờ hai người chúng ta phải chờ cơ hội phá tháp, hay là trở về phòng thủ mặc kệ ngài đây?”“Quay về đi! Để Huy Hoàng làm đội trưởng trước đã.” Thư Sinh thở dài: “Một bước sai là ngàn bước sai, chỉ vì đi nhầm một bước mà bị người ta đem ra chọc như là chọc khỉ. Yên tâm đi mọi người, chúng ta chưa chắc đã không có hy vọng đâu, hắn phân ra hai người để trông chừng ta, vậy số người trên sân vẫn chỉ là chín chọi với chín, không cần phải sợ họ.” Thư Sinh lại tự khuyến khích cho mọi người.Huy Hoàng: “Báo cáo, bọn họ lại bắt đầu dùng thế trận thùng sắt nữa rồi, chỉ chừa lại một mình Sát Phá Lang ở giữa phần sân chúng ta mà thôi.”Thư Sinh: “Các ngươi phản ngàn vạn lần cẩn thận, chắc chắn họ sẽ đánh lén đấy. Chuyện chuyền bóng ở cự ly siêu xa như vậy chỉ có kiếm nộ mới làm được, do đó phải đặc biệt chú ý tới Phong Vân Nộ. Nếu như ta đoán không sai, vậy trừ Sát Phá Lang, bên họ chỉ còn mỗi Phong Vân Nộ là còn được một lượt kiếm nộ để chuyền bóng nữa thôi, cho nên phải cam đoan có hai người ngăn giữa lộ tuyến chuyền bóng của Phong Vân Nộ với Sát Phá Lang để có thể cản lại bất cứ lúc nào.”* * * * * *“Huýt... Bóng vào hữu hiệu.”Thư Sinh vừa nghe câu này lại bừng bừng nổi giận: “Ai đá vào?”“Sát Phá Lang.”“Ai chuyền bóng?”“Táng Ái.”“Táng Ái? Cự ly siêu xa?” Thư Sinh có phần không tin tưởng, hỏi lại.Huy Hoàng giải thích: “Táng Ái có một quyển Thiên Thư, có thể phục chế kỹ năng. Nàng đã phục chế lại kỹ năng sút bóng lúc mở màn của bên ta, tuy không có tiên kiếm thực sự, cũng không có lực sát thương lớn, nhưng tốc độ với uy thế vẫn có thể phục chế được. Cộng thêm không có ai để ý canh chừng nàng, cho nên nàng đã chuyền bóng thành công.”“Chúng ta...” Thư Sinh thực sự không hề muốn mở miệng ra nói chữ ‘thua’ một chút nào. Đột nhiên, trước mắt hắn sáng ngời lên, hắn sửng sốt phát hiện bảo tháp đã biến mất rồi. Lẽ nào là do Đường Hoa cảm thấy đã nắm chắc được thắng lợi, cho nên định thả mình ra để thi đấu ‘công bằng’ sao?Nhưng... 0,1 giây sau, bảo tháp lại một lần nữa chụp xuống. Đường Hoa đứng đằng xa hô: “Ta chỉ muốn xem xem ngươi còn ở trong tháp nữa hay không đó mà.”Hắn đang chọc tức ta đấy! Dĩ nhiên Thư Sinh biết rõ ý đồ thực sự của Đường Hoa, nhưng mà lửa giận đã hừng hực thiêu đốt lên, không thể nào dễ dàng dập tắt xuống được. Mà phải nói, dù sao lửa giận cũng chỉ là lửa giận, không có lực công kích, cho nên Thư Sinh chỉ có thể quát lên: “Tối nay ông muốn ăn cà tím kho thịt, cà tím nhồi đậu hủ, cà tím hấp, cà tím nướng...”Kiểu này là chắc chắn thua rồi! Ngay cả một người thành thật như Huy Hoàng cũng đã thấy như vậy. 3 : 0 không có gì là đáng sợ, thời gian còn rất đủ, nhưng cái đáng sợ lại chính là đội ngũ đã không còn ý chí chiến đấu nữa rồi.Mà điều càng tồi tệ hơn, càng khiến họ bất ngờ hơn, chính là kẻ mà thân là đệ nhất cao thủ, Đông Phương Gia Tử, lại có liên tiếp bất tận những ý nghĩ xấu xa, đã đạt tới cảnh giới tối cao như có như không, trong kiếm không người rồi. Huy Hoàng đã từng gặp qua những chiêu lừa đó, nhưng hắn không phòng nổi. Thư Sinh thì có thể phòng được, nhưng hắn lại không nhìn thấy được. Thế là dưới tình huống chín người chọi chín người cộng với đội Liên Minh quăng mũ bỏ giáp, mười phút cuối của trận đấu đã bị ghi thêm tới hai bàn. Chỉ đến khi gần kết thúc trận đấu, Huy Hoàng đánh lén thành công mới vãn hồi được chút thể diện.* * * * * *Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, Thư Sinh rốt cục cũng đã lấy lại được tự do. Hắn bay đến trước mặt Đường Hoa đang chúc mừng thắng lợi, nói: “Hôm nay vận khí của ngươi thật không tệ đấy.”“Sao lại có thể nói là do vận khí chứ?” Đường Hoa rất là bất mãn. Cái này là do thực lực mà.“Giả dụ thế này đi, nếu quả bóng kia mà Huy Hoàng sút vào, vậy chúng ta sẽ lui lại phòng thủ ngay. Lúc đó các ngươi chỉ có thể dâng lên tấn công, như thế sẽ thiếu đi sự nhạy bén của ngươi, vậy ta sẽ sắp sẵn một đống bẫy rập cho họ. Chỉ tiếc rằng không những ta thua ngươi về mặt đê tiện, mà ngay cả vận khí cũng thua nữa.”Đường Hoa cười híp mắt quàng tay qua vai Thư Sinh nói: “Các ngươi là một đội đầy tiên kiếm, đối phó với đội nửa tiên kiếm như bọn ta, lẽ nào vận khí lại không đứng ở bên bọn ta chứ?”“Vậy khi các ngươi ăn hiếp đội không có tiên kiếm thì sao?”“Cái đó... Thuộc dạng cá lớn nuốt cá bé.”“Ha ha!” Thư Sinh đột nhiên biến đổi sắc mặt, hạ thấp thanh âm, hỏi: “Có phải Sát Phá Lang vì giết lão Tề cho nên mới tham gia giải đấu bóng đá không?”“Ta không thích bán đứng đội hữu cho lắm.” Đường Hoa sờ sờ mũi.Không thích cho lắm... Lời này mập mờ quá, ngay cả người không thông minh cũng có thể hiểu được ngay. Thư Sinh bèn hỏi: “Hắn ra bao nhiêu tiền mướn ngươi?”“Hai ngàn, nếu lấy được quán quân.” Trong lòng Đường Hoa lại thầm nói: ngươi ra ba ngàn là ta sẽ bán con sói con kia ngay.“... Hai ngàn!” Thư Sinh rớt một giọt mồ hôi, đây chẳng phải là số lượng nhỏ đâu, có mua chuộc hay không đây? Rồi có muốn mua chuộc ngay lập tức không đây? Chắc chắn không thể để cho Sát Phá Lang thành công được, nếu không cả ngàn người trong hai bang sẽ uổng công cả bảy ngày nay mất.Đường Hoa thấy biểu tình của Thư Sinh thì nói thêm: “Sau khi kết thúc giải đấu xong, có khả năng sẽ được thêm 50% nữa.”“Có cần phải hắc ám vậy không chớ?” Thư Sinh bị mấy chữ ‘50%’ làm cho nhảy dựng lên. Đây không phải là làm ăn, mà hoàn toàn là làm cướp đó.“Ừm... Thực ra ta cũng phải bổ sung thêm một chút, nếu như ta lấy được chức quán quân, vậy sẽ có thêm tiền thưởng với phần thưởng nữa đó.”“Ngươi... Để ta cân nhắc chút đã.” Thư Sinh cảm thấy đau đầu lắm. Vì mình không nỗ lực, nên anh đại phải móc ví tiền đây. Tiếp theo đội Mã Hoàng sẽ đấu với ba đội hơi yếu, nếu không mua chuộc Đường Hoa mà muốn khiến cho đội Mã Hoàng bị đào thải, vậy ít nhất cũng phải mua chuộc được bốn tên cầu thủ trở lên mới được. Nếu vậy cho dù Đường Hoa có làm ăn cướp đi chăng nữa cũng sẽ rẻ hơn việc mua chuộc bốn người nhiều lắm.“Vậy được rồi! Ta chờ tin của ngươi đó.” Đường Hoa cười híp mắt, thi đấu xong sẽ được nghỉ ngơi hai tiếng đồng hồ, ngươi cứ từ từ mà cân nhắc đi nhé. Đường Hoa quay về đội, kéo Sát Phá Lang qua một bên: “Qua, nói chuyện này với ngươi đây.”“Chuyện gì?” Lúc này Sát Phá Lang xem Đường Hoa thấy thuận mắt lắm.“Chúng ta nhất định phải làm tốt kế hoạch hậu bị mới được. Thứ nhất là để chuẩn bị khi thắng, thứ hai là để chuẩn bị khi thua... Ta hỏi câu này, nếu chúng ta thực sự thua, nhưng lại có thể lấy được tín vật của lão Tề, vậy số tiền kia...”“Là của ngươi, 1000 kim, tuyệt đối không nuốt lời.”“Tốt lắm, ta chuẩn bị bán độ đấy. Trận thi đấu cuối cùng chắc chắn sẽ bán độ. Yêu cầu thứ nhất là lúc bọn họ nhận phần thưởng nhất định phải xử lý lão Tề giúp chúng ta, yêu cầu thứ hai là nhất định phải xuất tiền mua chuộc chúng ta.”“Vậy chúng ta có chỗ lợi gì?” Sát Phá Lang rất là bội phục Đường Hoa, bán độ mà cũng có thể nói một cách lẽ thẳng khí tráng như vậy đấy.“Ngốc! Chẳng hạn như ngươi bây giờ phải đưa 1000 kim tiền công cho ta phải không? Chúng ta có thể yêu cầu họ đưa 2000 kim ra, chúng ta chia mỗi người một nửa. Như vậy chẳng phải sẽ miễn được tiền công của ta hay sao? Hơn nữa lại còn có thể đạt được mục đích của ngươi nữa.” Trong lòng Đường Hoa thầm nói tiếp: sau đó ta sẽ độc chiếm hết thù lao của Thư Sinh... Sau đại hội Olympic này, ông đây sẽ là người giàu nhất. Đã ăn nhà Đông lại ăn luôn cả nhà Tây, đây chính là tác phong nhất quán của Đường Hoa.“Ta... Cân nhắc đã!”