Song Kiếm
Chương 224 : Ký lục biển Đông
Ngày đăng: 12:10 18/04/20
BOSS cấm địa cấp 50 mạnh đến thế nào? Con Ba Xà từng khiến Đường Hoa với Sát Phá Lang vất vả cần cù công tác suốt mấy tiếng đồng hồ, bây giờ cầm cự chưa đến 20 phút đã bị hóa thành ánh trắng. Phá Toái thuộc dạng chơi đấu pháp dòng ý thức, phối hợp với Đường Hoa thì không chủ công mà chỉ chủ thủ, để Đường Hoa tùy tiện phát huy. Mà trong mắt của những người nhất kiếp, lực công kích của Đường Hoa đã đạt đến cảnh giới nghịch thiên rồi. Mặc cho ngươi da dày thịt béo, ta đây tiên thể ma tâm, pháp lực cuồn cuộn không ngừng, chiêu nào chiêu nấy đều gây sát thương trí mạng hết ráo... Đương nhiên từ đó cũng có thể thấy được BOSS cấm địa trâu đến mức nào, điều kiện như thế mà còn phải tiêu phí hết 20 phút mới thu thập nổi. Còn phần mấy tia sét do Tinh Tinh cầm thần khí tiền đồng phát ra thì uy lực của nó quả thực khiến người ta phải bi ai, hoàn toàn có thể phớt lờ.
Ba Xà vừa hóa thành ánh trắng, một bầy đông đảo người Để Nhân liền xuất hiện nơi xa. Già thì già, nhưng dưới hiệu lệnh, chuyện bài binh bố trận vẫn còn tiến thối đồng đều lắm. Thứ làm người chơi đau đầu nhất chính là bọn quái vật tự nhận là có chút tài năng quân sự như thế này, Đường Hoa thà là đánh nhau chết sống giữa ngàn con quái tán loạn, còn hơn là phải quyết chiến với chừng trăm con quái vật có đội hình chỉnh tề. Hiện giờ đám người Để Nhân đã già lắm rồi, nhưng đám người Đường Hoa lại không định chọc vào bọn họ. Nếu Ba Xà còn chưa chết thì nên chọc vào ta cứ chọc, nhưng hiện giờ nó đã chết rồi, cần chi phải đi giết đám cư dân đáy biển ítd điểm kinh nghiệm, tỷ lệ rớt đồ xấp xỉ bằng 0 này chớ?
NPC cư dân thì có thể giết được, nhưng sẽ bị trừ điểm công đức, cấp càng thấp thì càng trừ nghiêm trọng. Nhưng đây lại không phải là vấn đề quan trọng nhất, cái quan trọng nhất là nếu ngươi đi trêu vào đám cư dân này, họ sẽ đánh ngươi. Đánh trả lại thì không bị trừ điểm công đức, nhưng không những điểm kinh nghiệm chỉ hơn được đám tiểu quái tân thủ thôn có tí tẹo, mà còn chỉ có thể rớt được một ít áo vải, giày vải nữa. Ví dụ như người trong tộc Để Nhân này, giết xong có khả năng sẽ cho ngươi được một ít vảy cả. Chúng nó có tác dụng gì thế? Để che mắt đó mà.
“Phọt!” Đường Hoa phất tay một cái, cả ba người cùng bỏ trốn thành công.
Phá Toái thấy đã an toàn rồi bèn răn dạy Đường Hoa: “Là vọt, không phải là phọt!”
“Ý ta nói là phắn!”
“Các ngươi đừng có làm rộn nữa, xem xem rớt cái gì đi!” Vẫn là Tinh Tinh anh minh nhất, giết BOSS xong thì tất nhiên phải quan tâm xem rớt được thứ gì rồi chứ sao nữa.
“Móa!” Phá Toái nhìn qua một cái là tức giận đùng đùng ngay: “Máu của Ba Xà, tài liệu!”
“Đưa ta đưa ta!” Đường Hoa vội kêu: “Còn thiếu có một món này nữa thôi đó.” Đều là thần binh, Hậu Nghệ Xạ Nhật cung cũng có nhiệm vụ thăng giai, một là cần phải có máu của Ba Xà, hai là phải đánh chết được Ngô Cương. Sau khi hoàn thành rồi thì có thể đem nó đến lò luyện Thiên Địa trên Thiên Đình để thăng giai. Cái vụ máu Ba Xà này thì còn có thể hiểu được, đó là do lúc trước từng bắn một tên mà không giết được nó. Nhưng tên Ngô Cương này thì là ai đấy chứ? Làm gì mà đi giết người ta? Sau thì nhờ miêu tả của Nhu Mễ, Đường Hoa mới biết Ngô Cương này vì xử lý tình nhân của lão bà, cũng tức là con cháu của Viêm đế, cho nên đang bị phạt chặt một cái cây mà chặt bao nhiêu lại lành bấy nhiêu, chặt mãi cũng không ngã ở trên cung Nguyệt.
Theo như phân tích của Đường Hoa thì lão bà của Hậu Nghệ - Hằng Nga - sau khi bỏ rơi Hậu Nghệ để thành tiên cũng đã đi cung Nguyệt... Hai người này một là nam có lão bà bị người ta chơi, một là nữ bỏ rơi lão công, thật là đậu xanh nhìn rau má mà! Cho nên có một cái nhiệm vụ thăng giai như thế này cũng là hợp tình hợp lý thôi. Giết, đáng giết lắm! Có đến đó thì sẵn tiện xử lý luôn cả Hằng Nga luôn mới được. Gian phu dâm phụ, người nào cũng mong giết mà.
Nhưng Nhu Mễ lại có cách nhìn khác. Nàng nói Hậu Nghệ là cấp dưới của Viêm Đế, vậy thì sẽ có hai khả năng, một là Viêm đế làm việc bất công, muốn giết người diệt khẩu, đương nhiên ngươi cũng có thể hiểu là việc Viêm đế cũng giống như thời nay vậy, thông dâm vô tội, giết người có tội. Còn khả năng thứ hai, cũng là khả năng có thể nhất, đó là Viêm đế muốn giải thoát cho Ngô Cương khỏi cái kiếp lao động không ngừng nghỉ này.
“Không có vấn đề.” Hai nam nhân lập tức trả lời ngay. Chỉ cần không bán đứng, vậy cứ ăn chực thoải mái, điểm kinh nghiệm là vô hạn mà.
* * * * * *
Lúc này ở trong đại lục, Huy Hoàng cuối cùng cũng đã kiếm được đủ điểm công đức. Người bầu bạn bên cạnh hắn - Quàng Khăn Đỏ - thở phào một hơi. Nửa tháng này thật sống không giống người. Có điều nó đáng giá lắm, trong lòng nàng đang ngọt ngào lắm...
“Muội nói... Huynh thực định sẽ đi thông báo với bọn Phá Toái Gia Tử à?” Quàng Khăn Đỏ nói: “Lần trước Phá Toái có nói với muội rằng hắn đã chuẩn bị sẵn sàng đậu phộng hạt dưa thịt bò khô, cộng với bia, ghế dựa để chăm chú xem huynh bị sét đánh 12 tiếng đồng hồ đấy. Đồng thời lại còn phát biểu trên báo rằng ngày tiếp theo sẽ đăng trên Song Kiếm nhật báo nữa.”
“Phá Toái tuy có chua ngoa tí, Gia Tử thì hay gạt người tí, nhưng đều là những người bạn tốt rất có nghĩa khí cả. Phá Toái thực ra muốn đến học lén, nhưng hắn ngại lấy việc mạo hiểm của huynh để làm kinh nghiệm cho hắn, mặc dù hắn cũng sắp độ kiếp đến nơi rồi, cho nên mới nói mấy lời kia để giảm bớt sự xấu hổ thôi, tuy biết không nói thì huynh cũng không so đo gì. Coi như là một câu nói đùa cho tăng không khí đi.”
“A... Cám ơn.” Quàng Khăn Đỏ giật mình, coi bộ mình quả thật ít trải đời quá đi, ngay cả cái câu nói như vậy mà còn không hiểu nữa chứ. Cũng may là còn có Huy Hoàng - một nam nhân kiên nhẫn thế này - giải thích kỹ càng cho mình, trong lòng thật là ngọt quá.
“Ơ? Gia Tử, Phá Toái với cả Tinh Tinh đều không thể liên hệ được này... Có lẽ còn đang ở biển Đông đấy.”
“Vậy phải làm sao đây? “Bang ta không có binh trạm nơi biển Đông, bay đến đó thì lâu lắm.
“Không sao cả, huynh nhờ Sương Vũ báo cho họ là được. Nàng đang ở ngay Hoàng Sơn đấy, nhấc chân cái là đến biển Đông ngay đó mà.”
Vâng vâng!