Song Kiếm

Chương 232 : Chuẩn bị chiến tranh

Ngày đăng: 12:10 18/04/20


“Cứu mạng với!”



“Cứu cái mạng gì?” Đường Hoa - đang xông Đông giết Tây, đầu óc nóng ran, nhiệt huyết sôi trào - rất nghi hoặc gửi tin nhắn hỏi lại.



Phá Toái khóc lóc trả lời: “Đại ca, ta tìm ngài tới là để bảo vệ ta đừng có rớt cấp, chớ không phải là để giết thêm mấy con quái báo thù cho ta.”



“A? Ngươi còn sống à? Ở đâu thế?” Đường Hoa toát mồ hôi.



“Đỉnh núi XX, mấy chục người đang bị đám rồng cổ xưa cộng với mắt khổng lồ bao vây này.”



“Điểm kinh nghiệm của rồng cổ xưa cao lắm à.”



“Ngươi còn nói nữa, quân đoàn Quỷ Hút Máu cũng tới rồi kìa, kíu với!”



“Đến ngay đê!”



“Ta bị hóa đá rồi, năm giây. Quân đoàn Mụ Rắn cũng tới rồi nè, chân thành hy vọng ngươi không phải là tới để nhặt xác cho ta nha.”



* * * * * *



Trên đỉnh núi XX, đoàn ngắm cảnh học tập khoảng 20 người của phân đường Phá Toái đang bị mấy trăm con yêu ma bao vây, đồng thời đám yêu ma còn lại sau khi thanh lý sạch sẽ đám người chung quanh xong cũng đang hướng đỉnh núi mà tiến. Đoàn học tập lấy Phá Toái làm trung tâm đang gian nan chống đỡ. Sinh mệnh là đáng quý, cho dù là 5% kinh nghiệm thì cũng có thể khiến mọi người bứt nút đấy.



Phải nói thực lực của tổ này quả thật không tệ, có một nửa người có tiên kiếm luôn. Nhưng đám rồng cổ xưa thật là da dày thịt béo lắm, một chiêu kiếm nộ lục giai bắn xuống cũng có khả năng còn được một chút xíu máu luôn. Đây còn may chỉ là rồng cổ xưa, chỉ cần bồi thêm mấy cái kỹ năng nhỏ là được rồi. Nếu là rồng quỷ của quân đoàn Địa Ngục, vậy lực khôi phục của chúng khiếp lắm, không phải là dạng mà dùng kỹ năng nhỏ là có thể dẹp được.



Thứ đáng ghét nhất chẳng gì bằng mấy mụ rắn medusa, một luồng cầu vồng vận tốc ánh sáng không gây thương tổn vừa quét qua, là 40% số người bị đánh trúng bị hóa đá liền. Có điều bị hóa đá cũng có cái hay, đó là có được trạng thái miễn nhiễm đối với các kỹ năng tấn công vật lý. Có điều là người ta lại còn có cả vu sư, đám này chơi pháp thuật hệ độc phạm vi lớn, một khi trúng độc mà không giải, vậy trong vòng 10 giây sẽ bị rớt máu dựa trên tỷ lệ máu tối đa của bản thân, khoảng 10 giây là sẽ bị rớt mất nửa ống máu.



Đường Hoa chạy tới nhìn thử, thấy AI của đám quái vật này quả thật cao lắm. Vu sư với medusa đều tránh ở sau lưng đám rồng cổ xưa xe tăng mà chờ thời cơ đánh lén. Phi kiếm với pháp thuật bọn người chơi đánh về phía chúng hầu hết đều bị lũ rồng cổ xưa đỡ cả, người chơi tấn công bất thành. Bầy quỷ hút máu thì bám trên thân của rồng cổ xưa, chờ cho người chơi lướt qua rồng cổ xưa thì bám vào.
“Đúng vậy!” Tôn Minh giải thích: “Ngươi nói xem hai tháng sau có nên quăng tiền vào xây dựng lại không nào? Quăng tiền ra xây đến quy mô như ban đầu thì ít nhất cũng phải cần non nửa năm, nhưng rủi đâu chẳng bao lâu nữa sẽ đến được hành tinh M rồi thì sao đây? Hệ thống cũng không đổi cơ sở hạ tầng cho ngươi, nó chỉ đổi tiền thôi.”



“Ừ, có lý.”



“Còn có một chuyện này khiến ta hơi thắc mắc. Ngươi nói xem, sau khi chúng ta tới hành tinh M rồi, cảnh sát sẽ sẵn có, mà phần lớn các cương vị công chức cũng đều đã có cả rồi. Nhưng ngươi có phát hiện rằng có một cương vị kia tuyệt đối chưa ai được chọn cả không?”



“Cương vị nào thế?” Đường Hoa nghi hoặc lắm, ở đây hình như mọi nghề nghiệp đều có cả rồi mà? Giáo sư này, bác sĩ này, quan thuế vụ này, quan tòa này...



“Dốt! Lãnh đạo đó.” Tôn Minh nhỏ giọng: “Ngươi thấy các lãnh đạo cao cấp trên Trái Đất đấy, có ai mà không vượt qua 35 tuổi đâu? Có lẽ sẽ có, nhưng số lượng ít lắm... Bởi vậy ta vẫn cứ thắc mắc là mấy chỗ trống dành cho lãnh đạo này sẽ làm sao đấy. Với lại, sau khi tới hành tinh M rồi, có cần đến quan ngoại giao hay không đây? Trước kia thì chính phủ Liên Bang sẽ trực tiếp phái người tới liên hệ với người ngoài hành tinh, hoặc là đóng quân nơi lãnh sự quán ở hành tinh khác. Nhưng hiện giờ họ đều lưu lại Trái Đất hết rồi.”



“Đúng vậy! Đúng là còn có rất nhiều cương vị còn trống nhỉ.”



“Bởi vậy, nếu ta đoán không sai thì trong mấy trăm vạn người chơi này có một bộ phận khi tới hành tinh M rồi sẽ được căn cứ theo biểu hiện trong trò chơi mà sắp đặt vào các cương vị đặc định đấy.”



“Không phải đó chứ?” Đường Hoa toát mồ hôi, hỏi: “Vậy ngục giam có ghế trống nào không?” Tưởng tượng cảnh đến hành tinh M rồi, Ốc Vít xét duyệt hồ sơ của mình xong là tuyên bố: giết người vô tội N lần, gạt người N lần, ức hiếp Sát Phá Lang N lần, người này là tai họa lớn, hành vi phạm tội chồng chất, lại không biết hối cải, phán xử tù chung thân. Thế thì... Oai phong không thấy đâu, đường dài bôn ba mất vài năm đến hành tinh M là lãnh cơm tù thẳng rồi...



“Ngươi nghĩ đi đâu thế?” Tôn Minh quất một nhát lên đầu Đường Hoa: “Ý ta nói là, nếu có khả năng, thì chỉ sợ Thư Sinh, Hạo Nhiên, với lại lão bà nhà ngươi đều đã có vị trí trên hành tinh M hết rồi đó.”



“Vậy không có sao cả.” Đường Hoa thở ra một hơi: “Lão bà là bí thư thị ủy, lẽ nào lão công còn có thể đi quấy xi-măng sao? Ít nhất thì cũng phải cho thời gian cho bọn ta sinh đứa con chứ có phải không?”



“Ta chỉ đoán mò thôi.” Tôn Minh nói: “Đừng bảo ta không nhắc ngươi đó nhé, một khi người ta thực sự nhận chức rồi, vậy có còn thèm ngươi hay không là một cái vấn đề lớn đó.”



“Ha, nàng không thèm lẽ nào ngươi cũng bỏ mặc ta à?” Đường Hoa nói: “Nhãi con ngươi chắc chắn cũng có vị trí mà. Đi nhà ngươi ăn chực chẳng phải là được rồi hay sao?”



“Được, ngươi nghĩ thoáng đấy.” Tôn Minh lắc đầu, vốn hắn định khuyên Đường Hoa phải biểu hiện tốt một chút trong sự kiện lần này, ít nhất thì cũng tỏ ra chút khí phách anh hùng cho Ốc Vít xem, nhưng Đường Hoa nói như thế, Tôn Minh bỗng nhiên thấy mâu thuẫn liền. Nếu dự tính của mình đúng, vậy mình đây là ông chủ của tòa soạn lớn nhất chắc chắn sẽ phải có vị trí, mà mình có vị trí rồi, lẽ nào còn không thể kiếm được một chỗ cho Đường Hoa sao? Trừ đi cái tình cảm nhiều năm qua, thì đặc san nhà mình có thể ăn nên làm ra như thế này, sự cống hiến của Đường Hoa tuyệt đối phải ở hàng đầu.