Song Kiếm
Chương 243 : Việc vặt
Ngày đăng: 12:11 18/04/20
Thân là kẻ khai hoang Ma giới, Đường Hoa cũng đã từng có N lần kinh nghiệm khai hoang. Vân Trung giới quá mức chật hẹp, chỉ có mấy người chơi đặc định có thể tiến vào, hơn nữa chẳng có chỗ nào hấp dẫn người ta cả. Quỷ giới thì là thánh địa du lịch, nhưng lại bất đồng khái niệm với một trò chơi, đó là hoàn toàn không có quái để giết. Cũng không phải là không có, có bọn Cộng Công và Hàm Chúc chi long đó thôi, hơn nữa đều là hàng tuyệt đối có thể rớt đồ ngon cả, đương nhiên yêu cầu đầu tiên không phải là năng lực của ngươi, mà là ngươi có lá gan solo với người ta hay không.
Còn Ma, Tiên giới thì lại khác, đây là mục tiêu mà mọi người chơi, bao gồm cả những người chơi sinh hoạt trong Song Kiếm hướng tới, không chỉ là đỉnh cao nhất của trò chơi, mà còn là một thế giới khác nữa. Tiến vào trong Ma giới có nghĩa là đã chân chính tu tiên thành công rồi, thử nghĩ xem trong một trò chơi tu tiên mà cứ lăn sống lăn chết vẫn chỉ là một người phàm, thì còn ý nghĩa cái chi nữa?
Bởi vậy trong kỳ đặc san chuyên biệt về Ma giới này, coi như Đường Hoa đang công bố về một thế giới hoàn toàn mới. Đồng thời theo suy đoán của Đường Hoa thì vẫn còn nhiều lĩnh vực chưa thăm dò lắm, ví dụ như địa điểm đại chiến của ma - tiên ở đâu này, rồi các đường Đông Nam Tây Bắc của Ma thành thông đến đâu này, rồi người chơi có thể chỉ được làm mỗi công chức cửu phẩm hay là không này, rồi người không nhận chức quan của Ma giới thì có thể có phương pháp gì để nhận được nhiệm vụ hay không này, v.v...
Kỳ đặc san này vừa được xuất bản, Đường Hoa lập tức trở thành thần tượng của giới tu ma ngay. Số người chơi tu ma tuy chỉ chiếm hai đến ba phần mười, nhưng sự mô tả về giếng Thần ma đã khiến rất nhiều người cảm nhận được phong thái của Tiên - Ma trước khi độ kiếp thành công, các cửa ải đang khiến người chơi phải nghiên cứu phân tích rất nhiều: nếu đổi lại là mình thì có chắc chắn thông qua được không?
Ngoài ra Đường Hoa còn triển lãm ra các trang bị không tăng thuộc tính mua trong các cửa hàng ở Ma giới nữa, theo tính năng cơ bản của chúng, chẳng hạn như lực công kích của vũ khí và lực phòng ngự của trang bị thì có thể thấy được rằng trang bị của Ma giới đã vượt xa hơn trang bị của nhân gian nhiều, một món trang bị màu kim của Ma giới cũng đã có thể ngang bằng với một bộ trang bị của nhân gian.
Tương lai là tốt đẹp, mà hiện thực thì tàn khốc, nhưng lại thường có rất nhiều người xem nhẹ đi cái tàn khốc mà đuổi theo cái tốt đẹp, cái khát khao và cái động lòng...
* * * * * *
Ngày thứ ba, Phá Toái với Huy Hoàng trở về, vừa đến nhân gian là hai người liên hệ với Đường Hoa ngay. Đường Hoa cảm thán, giá trị đạo đức giữa mình và đám bạn mình quả thật là vẫn còn chênh lệch lắm, người ta vừa trở về là đã tìm bằng hữu liền kìa, còn mình trở về xong cái là chỉ biết đi tìm vui thôi... Coi bộ nhất định phải kiểm điểm lại mới được.
Nhưng ba người gặp nhau rồi, Đường Hoa lại cảm thấy bất thường, hai tên khỉ này nhìn mình bằng cái ánh mắt y như nữ nhân nhìn thấy châu báu vậy.
“Gia Tử, ngươi với ta thương lượng chuyện này đi.” Rượu qua được một tuần, Phá Toái bèn đá đá mắt với Đường Hoa một cách rất chi là dâm tiện, khiến toàn thân Đường Hoa nổi đầy cả da gà.
Huy Hoàng nghe vậy bèn ném chén rượu xuống: “Gia Tử, ta thương lượng trước với ngươi.”
“Ta nói trước mà.”
“Dừng!” Đường Hoa nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì thế, sao ta cứ thấy các ngươi nhìn ta y như nhìn một con dê béo vầy hả?”
“Nói bậy.” Phá Toái phản bác: “Ngươi béo đâu mà béo, nhìn ngươi dáng dấp tốt lắm, có thể đi thi mỹ nam ấy chứ.”
“Ây, ta gầy thì gầy thật đó, nhưng lên giường rồi thì không khác gì dã thú đâu à, đừng có mắng người như vậy.”
Phá Toái vội a dua: “Gia Tử ca, ta tuyệt đối không có nói mát đâu mà.”
“Dừng. Rốt cục là chuyện gì vậy? Huy Hoàng, ngươi nói xem.”
Huy Hoàng lấy một tấm thẻ bài ra, trên đó có viết ‘Tiên sai cửu phẩm’: “Ngươi cũng thấy rồi đấy, hai người bọn ta đều đã là dân làm công ăn lương trên Thiên Đình rồi. Nhưng không ngờ nhiệm vụ đầu tiên lại chính là... Lấy được một tấm quan bài Ma giới.”
Đường Hoa lấy tấm thẻ bài ‘Ma sai cửu phẩm’ ra, hỏi: “Thứ này à?”
“Được, qua ngày hôm nay thì tăng giá thêm năm trăm.”
“Ngươi...”
“Đùa chút thôi, biết ngươi không có tiền mà.”
Đồ chết dẫm... Sát Phá Lang lại thầm mắng thêm một lần nữa. “Sao ngươi biết ta ở đây?” Hắn thắc mắc lắm, cả ngày rồi mình chưa hề liên lạc với ai hết, sao tên nhãi này lại biết mình ở đây nhỉ?
“Cho ta xin đi, Hoàng Sơn chỉ ở gần đây thôi, mà trên Hoàng Sơn có một mỹ nữ tên gọi Tinh Tinh đó. Nàng bói được ngươi đã ở một tiếng đồng hồ nơi đây không nhúc nhích rồi, nên ta nhàm chán đến xem thử.” Đường Hoa lắc đầu, gần đây chỉ số thông minh của Sát Phá Lang chẳng ra sao cả. Mọi người vẫn cứ nói tình trường thất ý thì thương trường đắc ý, nhưng có vẻ như thằng nhãi này chẳng có gì đắc ý cả. Đáng để cảm thông đây, thật đáng cảm thông mà. Người ta có thoải mái gì đâu, độ kiếp khó khăn như vậy, có thể thông qua hay không còn chưa biết, mà cho dù đã qua được rồi thì vẫn còn một cái hố bẫy khác mình đào sẵn ở đó kìa, rồi lại còn phải bị Phá Toái giết thêm một lần nữa, rồi lại còn phải giao 200 kim cộng làm cu li một ngày cơ. Đúng rồi, nói như vậy là tên này phải thông qua giếng Thần Ma đến hai lần mới có tư cách làm cu li vậy... Thằng bé xui xẻo này thật là... Đường Hoa lại thất thần nữa rồi.
* * * * * *
“Ngươi rốt cục có muốn gặp hay không?” Đường Hoa buồn bực lắm, con nha đầu Mặc Tinh này thế mà đã rối rắm hết nửa tiếng đồng hồ vì chuyện có gặp Sát Phá Lang không rồi này. Cũng tức là hiện giờ mình đã đến trễ nửa tiếng đồng hồ rồi. có điều chuyện này cũng giải thích được vì sao nữ nhân lại ưa thích đến trễ đến vậy.
“Ta... Ta không muốn gặp hắn, nhưng ta lại sợ ngươi hại hắn gì đó.” Từ câu nói này có thể thấy Mặc Tinh vẫn còn chưa hiểu được nhân phẩm của Đường Hoa một cách thấu triệt. Từ khi nàng ta bảo muốn có tiên kiếm thất giai, thì người ta đã bắt đầu giở trò rồi...
“Nha đầu ngốc, ngươi còn nhớ mong hắn.” Hỏi thế gian tình là vật chi, mà khiến người ta thề non hẹn biển? “Thực ra cứ dứt khoát một chút, hoặc là ngươi cứ tha thứ cho Sát Phá Lang, hoặc là cứ coi nhau như bạn bè hay người xa lạ. Thất tình thực ra không đau khổ, mà cái đau khổ chính là ngươi cứ một bên ôm đau khổ, còn một bên thì ôm hy vọng. Việc gì người ta cũng theo đuổi kết quả, và hưởng thụ quá trình, vậy tốt nhất ngươi cứ định ra sẵn cho mình một kết quả, thì quá trình mới thoải mái hơn một ít. Đây là danh ngôn của danh nhân tiểu Phế đó.”
“Vậy... Ngươi cảm thấy sao?”
“Thôi, chuyện này không thể hỏi người khác được, cho dù đó là bạn bè tốt nhất. Ngươi quen với hắn chứ không phải bạn ngươi quen với hắn. Chỉ một câu thôi, nếu ngươi có thể chịu đựng được cái kết quả, vậy ngươi cứ liều mình. Nếu ngươi cảm thấy không chịu được, thì ngươi cứ quẳng đi.”
“Ta cân nhắc chút.”
“Ta phải đi uống canh tình yêu của lão bà nhà ta đây.” Đường Hoa phất tay: “Ngươi cứ tự nuốt cái cốc rượu trăm mối khổ của ngươi đi, bái bai!”
“Đứng lại!” Mặc Tinh nửa cầu xin: “Ngươi cứ khách quan cho chút ý kiến đi.”
“Ừm... Nam nhân đều thối tha cả, ngươi không thể tránh khỏi việc chọn lựa điểm nào đó không thối. Theo góc độ tình yêu, thì Sát Phá Lang vẫn còn chưa thối tha cho lắm, nhưng theo góc độ ăn ở, thì Sát Phá Lang thối không chịu nổi. Muốn ăn ở hay là tình yêu? Một hay là hai?”
“Ngươi thấy thế nào?”
Thực là rề rà mà. Đường Hoa nghiến răng nhỏ giọng: “Nói cho ngươi biết một bí mật, nhưng không được nói cho người khác biết. Hiện giờ ta vẫn còn chưa có tình cảm gì rõ ràng với Sương Vũ, nhưng ta vẫn cứ mặt dày đeo bám lấy, bởi vì ta biết tình cảm thì có thể bồi dưỡng, nhưng tính cách thì không thể cải biến được, điều quan trọng nhất là có thể hợp nhau, rõ ràng chưa?”
*** Hà Quang Hộ Thể: hà quang = ánh sáng, ráng màu
*** hai mươi mốt, mười một: đây là những số đề của Việt Nam mình, 11 là con chó con, còn 21 là… Mọi người tự tìm hiểu nhé. ^ ^