Song Kiếm

Chương 245 : Hiểu lầm

Ngày đăng: 12:11 18/04/20


Dư luận điên cuồng cổ xúy, Nhất Kiếm và Song Sư đột ngột hợp tác với Thần Chi Lĩnh Vực, cùng nhau trở thành đầu tàu cho mọi người chơi... Tất cả đều dùng hết các loại thủ đoạn để khiến người chơi liều chết kiềm chân yêu ma phương Tây ở đỉnh núi XX. Thực ra người chơi nào cũng biết kết cục của Trung Nguyên sau khi bị yêu ma quét ngang: đầu tiên là giá hàng tăng vọt, lúc trước đủ tiền ăn tôm hùm thì nay chỉ còn đủ ăn tôm sú, lúc trước đủ tiền ăn tổ yến thì nay chỉ còn đủ để ăn da heo, lúc trước đủ tiền ăn vi cá thì nay chỉ còn đủ để đi ăn miến... Giá hàng tăng lên, mà thu nhập cũng tăng lên thì còn còn chưa sao, nhưng vấn đề là thu nhập sắp tới sẽ bị thụt đi rất nhiều, mà giá hàng lại còn tăng lên gấp ba nữa!



Tiếp theo là bang hội sẽ không còn các kiến trúc cơ sở, không còn kiến trúc cơ sở nữa thì nghĩa là không làm nhiệm vụ bang hội được, mà không làm nhiệm vụ bang hội được thì nghĩa là sẽ mất đi một nguồn tiền lớn. Tiền trong trò chơi đã càng ngày càng ít rồi, mà bây giờ lại còn phải bỏ ra mấy lần giá cả đi mua đồ ăn, dược phẩm, đồ dùng sinh hoạt và các vật phẩm xa xỉ nữa thì...



Hai điều ấy cực cực kỳ quan trọng đối với người chơi, mà đối với mấy anh đại của các bang hội thì lại càng khủng khiếp nữa: muốn bổ sung lại các kiến trúc cơ sở thì phải bỏ ra một con số khổng lồ, phải gầy dựng hơn một năm cơ nghiệp mới có được quy mô như hiện nay đấy. Hơn nữa bang hội lại phải đi lên từ cấp một, mà dựa theo cái giá hàng sau khi bị càn quét, và thù lao khi làm các nhiệm vụ của bang hội cấp một thì thật khiến người ta bi ai lắm. Không có ai làm nhiệm vụ nghĩa là bang hội sẽ không thể thăng cấp được, cũng có nghĩa là không thể mua sắm được nhiều kiến trúc cơ sở hơn.



Cũng giống như khi kháng Nhật vậy. Ngươi coi chuyện người Nhật đến cũng chỉ như đổi một chính phủ khác mà thôi. Người Nhật chiếm ruộng vườn của ngươi, ngươi nhịn, bởi vì ngươi còn có thể đi khai hoang. Người Nhật ‘cày’ vợ của ngươi, ngươi cũng nhịn, vì rửa đi là còn có thể xài lại được. Cuối cùng khi người Nhật khiến ngươi không có gì để ăn, thậm chí còn muốn giết ngươi nữa, thì ngươi mới tỉnh ngộ định phản kháng, nhưng lúc này những thứ đáng giá bên người ngươi đều đã mất đi hết rồi. Nếu sớm biết có hậu quả như vậy, nếu sớm đứng lên phản kháng, thì có lẽ những thứ quý giá đó vẫn còn ở bên cạnh ngươi.



So với sự ù lì lúc đó, rõ ràng bọn người chơi hiện giờ đã thông suốt hơn rất nhiều. Đã tương lai phải ăn đất sét trắng qua ngày, vậy chi bằng bây giờ liều chết đi, dù sao thì 24 tiếng đồng hồ cũng mới mất 10% thôi mà. Hai tháng trời một ngày một đêm mới mất đi 6 cấp thôi, không bằng bây giờ nóng máu lên liều cho tới bến cho rồi, ít nhất thì trong tương lai khi không còn đủ tiền mua màn thầu nữa cũng sẽ có thể nói: dù sao ông đây cũng đã từng nỗ lực rồi, bây giờ dù uống nước lạnh cũng thoải mái lắm.



Không thể phủ nhận là vẫn có không hề ít những người chây lì, nhưng trong trăm vạn người chơi vẫn có đến ba - bốn phần chịu phản kháng, nên yêu ma phương Tây vẫn chưa thể tiến thêm bước nào được. Lại nói, đám yêu ma phương Tây này cũng đúng là lũ đầu đặc thật, cứ nhất định phải băng qua ngọn núi XX này mà vào Trung Nguyên thôi, chứ chẳng mảy may có ý định đi đường vòng.



Tuy đám yêu ma phương Tây dần dần lấy quân đoàn Địa Ngục làm chủ đạo, hơn nữa đợt sau càng tinh nhuệ hơn đợt trước, nhưng sự phối hợp giữa đám người chơi cũng ngày càng thuần thục hơn. Bang hội nhỏ và những người chơi đơn lẻ phần lớn đều nghe theo mệnh lệnh của các bang hội lớn, đồng thời mọi người cũng lợi dụng những vũ khí, trang bị đạt được sau khi giết chết yêu ma phương Tây để vũ trang cho chính mình. Tăng thêm khả năng trưởng thành đến vô hạn của người chơi, thế là ma cao một thước, đạo cao một trượng, hai bên vẫn còn ở trong trạng thái xấp xỉ nhau.



Nhưng... Nếu chỉ có như vậy thì hoàn toàn không thể hiện ra được cái đê tiện của Ốc Vít rồi.



* * * * * *



Phá Toái, Huy Hoàng với lại Đường Hoa cùng túm tụm nơi Thành Đô để uống rượu. Đương nhiên, cái hội này cũng không thể thiếu được Tôn Minh với tiểu Dâm rồi, tiệc rượu này là tiệc đáp tạ vì hai kỳ đặc san bán chạy vừa rồi. Chủ nhà - Tôn Minh - cũng vô cùng hào phóng, mời cả ca nữ vũ nữ đến trợ hứng luôn.



Phô trương thì có rồi đấy, như mà nói thực thì mấy con người hiện đại ở đây thiệt không có cái hứng thú như quý tộc cổ đại được. Vũ đạo tao nhã là dành cho những người xem cao thượng, chứ bọn mấy người Đường Hoa này thà là được xem trò múa thoát y thấp kém còn hơn, ít nhất thì cũng còn có chút hứng thú để mà xuýt xoa. Mấy nàng ở đây không những thân thể ẻo quá, mà còn cầm theo cây quạt xấu hổ che mặt nữa, cả ngày trời cũng chỉ nhìn được một nửa mặt thôi, chẳng có cái kích thích kích thiết gì ráo.



Còn cái trò vũ nữ đi phạt rượu thì lại càng không xong hơn. Lần cuối cùng Đường Hoa tiếp xúc với thơ thất tuyệt là hồi còn học trung học, nhớ thì còn nhớ được dăm ba câu đấy, nhưng hỏi tác giả là ai, hắn đều phang cho Lý Bạch hết. Cứ thế chơi một vòng chẳng thú vị bằng chơi trò đoán số súc sắc nữa là.



Tôn Minh đã phô trương như thế, đám khách nhân cũng không tiện nói cái gì, dù sao thì đây cũng là buổi yến hội do tiền tươi thóc thật tạo nên đấy. Cuối cùng, vì chủ nhân bị mất mặt, nên trò phạt rượu bị cho qua, thay bằng trò ném thẻ vào bình rượu, cả đám cùng thi ném với các vũ nữ, ai thua phải uống rượu.



“Lần sau ngươi đừng có chơi trò này nhé.” Đường Hoa thì thầm với Tôn Minh: “Mất kích thích chết được.”



“Hoa ca, lẽ nào ngài còn tưởng đi dự tiệc đại hội nhân dân là được no bụng đấy phỏng?” Tôn Minh nói: “Tiệc rượu càng cao cấp thì lại càng đói bụng hơn, không thấy mấy nguyên thủ quốc gia đều gầy giống con gà rù cả đó sao? Đều là hậu quả của việc đi viếng thăm nước ngoài cả đấy.”



“Quan trọng là đều là bạn cả, cứ tùy tiện chơi một bàn kha khá món là đủ hào hoa rồi mà.”



“Ta với ngươi đương nhiên không sao cả, nhưng mà với họ thì ta vẫn phải khách khí vài phần, cũng đâu thể luôn dựa vào mặt mũi của ngươi để kiếm ăn chứ?” Tôn Minh nghiến răng nói: “Tám trăm kim một bữa ăn, ngươi cho là ta thoải mái lắm à? Ta đang tính thầm trong bụng sẽ ăn màn thầu suốt hai tháng coi như bồi thường đấy.”



“Ta đệt, ngươi đưa tám trăm kim cho bọn ta chia nhau, bọn ta còn cảm ơn ngược lại ngươi nữa đó chứ.”



Phá Toái với Huy Hoàng chơi ném thẻ bị thua thảm, mặt như đưa đám vừa uống rượu vừa hỏi: “Hai người các ngươi đang thì thầm cái gì đấy?”



Đang ngồi trên chiếu mà Đường Hoa với Tôn Minh hành động như vậy là bất lịch sự lắm. Bởi thế Đường Hoa hạ giọng nói với hai người: “Bọn ta đang nghiên cứu xem làm sao để ăn gian.”



“Ha ha...”



Đường Hoa nhìn mỹ nữ đang thi ném thẻ với mọi người, nghi hoặc hỏi: “Tiểu thư, nàng đang bị đau mắt đỏ à?” Hai con ngươi của mỹ nữ này đều màu đỏ hết, lẽ nào là người sao Hỏa xuyên thời không đến cổ đại sao?


“Lẽ nào Sát Phá Lang đã độ kiếp thành công à?” Đường Hoa gãi gãi đầu.



“Độ cái đầu huynh. Nói, phải huynh làm không?”



“Không phải.” Đường Hoa kiên nghị nói: “Là một người che mặt làm.”



“Được, vậy muội hỏi huynh, có phải là một người che mặt tên Đông Phương Gia Tử làm không?”



“Vấn đề này bổn bị cáo từ chối trả lời. Nếu còn vấn đề nào khác nữa, xin hỏi luật sư của ta.” Đường Hoa bay qua bóp vai cho Sương Vũ, nói: “Lão bà, muội cũng đừng quản nhiều như vậy nữa. Vốn huynh đang do dự xem có nên giết hắn hay không đấy, không ngờ họ lại dám đâm thọc mách lẻo làm phiền đến lão nhân gia ngài, bởi vậy huynh lấy tiền rồi xử bọn họ luôn chứ sao.”



“Ai nói là họ mách lẻo với muội?”



Đường Hoa sửng sốt: “Vậy làm sao muội biết?”



“Huy Hoàng nói với muội đấy, nói là huynh đang có nhiệm vụ, mười phần có tám chín là đi giết Phi Thường Kiếm.”



“Điều ấy vượt ra khỏi dự kiến của bổn Gia Tử...” Đường Hoa hít vào một luồng hơi lạnh, đúng là rất có khả năng do Huy Hoàng nói thật.



“Thế nào đây, bây giờ tính sao nào?”



Đường Hoa nói: “Huynh vẫn cứ thắc mắc vì sao không có ai xui xẻo hơn Sát Phá Lang đấy, thì ra là ẩn giấu sâu như thế này đây. Tiểu Lang à, hóa ra ngươi không phải là kẻ xui nhất đâu. Lão bà, huynh lập tức báo cho Sát Phá Lang cái tin tốt lành này ngay, muội chờ huynh nhé.”



“Đứng lại.” Sương Vũ đau đầu lắm, tên Đường Hoa này hoàn toàn là cùi không sợ lở mà, vừa bóp vai cho mình lại vừa mỉm cười thế này, khác nào ý bảo rằng ‘oan ức cho hắn thì đã sao’ chứ? “Lẽ nào huynh không có một chút áy náy nào sao?”



“Có chứ!” Đường Hoa thành khẩn nói: “Nói thật, vừa nghe bảo rằng không phải họ mách lẻo, trong lòng huynh đúng thực là có một chút áy náy.”



“A?”



“Nhưng hiện giờ thì hết rồi.” Đường Hoa nhún vai: “Chuyện này huynh cũng không có cách khác nào cả, áy náy đến nhanh, đi cũng nhanh. Muội cũng đâu thể nào bắt huynh kêu nó quay lại đâu phải không nào? Lão bà thân ái, hiện giờ huynh hỏi muội, muội có thấy áy náy không?””



“Muội có gì phải áy náy chứ?”



“Nếu không phải do cái tin nhắn của muội, thì xác suất tử vong của Phi Thường Kiếm chỉ có năm - năm mà thôi. Mà bởi vì muội nhắn tin, cho nên không những xác suất tử vong của hắn lên đến 100%, mà còn phải mất thêm ba ngàn kim nữa. Muội sẽ không thể nào không biết rằng sau khi lão công đây nhận được tin nhắn của muội, sẽ không chỉ xử lý họ, mà biết đâu còn xử lý họ một cách lộng lộng lẫy lẫy đấy phải không?” Đường Hoa bắt đầu đấm lưng: “Thực ra lão bà mới là hung thủ giết người đấy.”



“...” Sương Vũ cười khổ. Nàng đâu thể nào không biết một khi mình nhắn tin cho Đường Hoa, vậy cũng tương đương với kích thích Đường Hoa đi giết người đâu chứ? Nhưng chẳng phải do đang bận rộn quá đó sao? Trong lúc đại loạn thế này, mình vừa phải ổn định lòng người, lại còn phải lập tức chỉ huy hơn mười tên đầu lĩnh đi dẫn dắt người chơi chống cự sự xâm lược của yêu ma phương Tây nữa, mình làm sao bận tâm nổi đây?



“Bởi vậy, chúng ta không cần phải nghĩ nữa. Huynh cũng vì công việc mà thôi. Muội cũng biết đấy, nếu muội là một bà chủ mà lão công của muội chỉ tay quẹt chân với công việc của muội, muội cũng khó chịu phải không nào? Dù sao thì nếu họ tìm tới muội, muội cứ bảo họ đi tìm huynh là được.” Đường Hoa nói: “Lại nói, bọn họ không giải thích rõ ràng thì là lỗi của họ, trách sao được chúng ta nhỉ?”



“Huynh lợi hại lắm, đổ cái sai lên đầu người khác như thế đây. Huynh không chịu nghĩ là mình phải xin lỗi à?”



“Kẻ mạnh thì không cần phải giải thích.” Đường Hoa gồng lên khoe cơ: “Được rồi, huynh cho muội một đáp án vừa lòng vậy. Muốn trách, thì trách bọn họ quá hung hăng càn quấy mà thôi. Muội xem xem, ai độ kiếp mà không phải chạy về môn phái hay là tìm chốn thâm sơn cùng cốc chứ? Hắn lại bày bựa ở chốn Thành Đô thế này, lẽ nào coi bổn ma đây là dân ăn cơm không đấy à?”



“Được rồi được rồi.” Sương Vũ than một hơi. Nàng hiểu rõ Đường Hoa lắm, bắt tên này đi xin lỗi rồi trả lại ba ngàn kim kia thì hắn thà chết cũng không làm đâu. Nếu bức hắn nóng lên, chỉ sợ sẽ còn làm ra chuyện tệ hại hơn đây nhiều. Còn tự mình thay hắn xin lỗi rồi trả lại tiền thì cũng đừng có nghĩ đến làm chi, cam đoan nếu mà biết thì tên này sẽ khùng liền, rồi sẽ đem hết toàn bộ tinh lực vào việc tính kế Thần Chi Lĩnh Vực cho coi. Người này có độ nguy hiểm cực cao, năng lực phá hoại lại là cấp S, bởi vậy tình hình hiện nay đã tốt lắm, tốt lắm rồi...