Song Kiếm
Chương 251 : Quỷ Luyện Cuồng Ma
Ngày đăng: 12:11 18/04/20
Người ta vẫn có câu là ‘người trong cuộc thì mê’, cho nên đám người đang lao vào chém giết kia đều hoàn toàn không nhận ra đây là một cái bẫy. Không chỉ như thế, những người chơi ấy đều rất hưng phấn với việc lao vào chém giết với yêu ma phương Tây, nên tình hình hiện giờ là trong ta có ngươi, trong ngươi có ta rồi, rất là khó để tách ra.
Ở chân núi cách xa chiến trường, cái Đường Hoa nhìn thấy chỉ là một bầy ruồi nhặng... Một bầy ruồi nhặng khá lớn đang bay đan xen vào nhau mà thôi. Đường Hoa nói với Mặc Tinh: “Nếu ta là chủ soái của yêu ma, hiện giờ ta sẽ cho BOSS ra liền.”
“Vì sao?”
“Nếu như hiện giờ đưa BOSS ra, sẽ khiến đám người chơi đang túm tụm đợi mệnh trong Lư Sơn phát điên lên ngay. Nếu mà tiến lên chi viện thì chẳng khác gì đi liều mạng với địch nhân cả. Mười hai tiếng đồng hồ tử vong, cộng thêm thời gian đi đường, quân độ chủ lực của người ta cũng đã sớm bắt đầu tiến công rồi. Nhưng nếu không tiến lên chi viện thì chỉ có thể trơ mắt ra nhìn hơn hai vạn người chơi kia bị gặm dầm gặm dần tới hết thôi, mà BOSS người ta lại còn có thể thong dong hồi máu nữa.”
“NPC có đê tiện đến vậy không chứ?”
Có một người chơi đứng bên cạnh Đường Hoa chợt kêu lên: “Địch nhân phái BOSS ra rồi, mau quay về đi bầy ngu độn này!” Chỉ thấy từ trung quân của địch, chừng trăm tên BOSS ngoại hình quái dị, thể tích lớn nhỏ không đồng đều cùng lao ra. Mà lúc này, đám yêu ma đang dây dưa cùng người chơi lập tức tách khỏi, không những lộ ra đám người chơi lẻ loi trước miệng pháo của đám BOSS, mà còn chặn đường về Lư Sơn của bọn họ nữa.
“Tê Dại, Trói Buộc tập thể, đệt bà, có lầm không đấy?” Thắng Giả Vi Vương điên lên, tức giận bừng bừng: “Lập tức gọi đội dự bị đón bọn họ về ngay!”
Thắng Giả Vi Hậu vội ngăn lại: “Không được. Địch nhân còn chưa tiến vào trong phạm vi Lư Sơn. Nếu lúc này mà phái ra đội dự bị, có khác gì uống rượu độc giải khát đâu?”
“Ai...” Thắng Giả Vi Vương lẽ nào không biết cái lý này, nhưng mà hai quân vừa mới giao phong, mình đã bị lừa chết mất một số nhân thủ rồi, trong lòng hắn bất cam lắm.
Bên này, Mặc Tinh hỏi Đường Hoa: “Nếu ngươi là Thắng Giả Vi Vương, vậy bây giờ nên làm sao?”
“Chạy!” Đường Hoa giải thích: “Bảo bọn người chơi bỏ trốn theo bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. BOSS chỉ có trăm con mà thôi, mà người chơi thì đến vạn, đám tiểu binh lại đang chặn đường lui của họ hết rồi. Nếu bỏ trốn tán loạn như thế, thể nào cũng sẽ chạy ra được hai phần ba người cho mà coi.” Đám yêu ma rất có kỷ luật, mà những đội quân có kỷ luật thì sợ nhất là cái đám quân địch chạy tứ tán như thế này, cơ bản không thể đuổi theo truy kích cho được.
Muội Muội hỏi: “Ngươi cho rằng bước tiếp theo của địch nhân...”
“Lăn!” Đường Hoa không chút khách khí trả lời.
“Ngươi...” Người kiểu gì đây, thái độ biến chuyển 180 độ như thế? Vừa nãy thì quẫy đuôi trước mặt mình như một con chó, mà bây giờ còn hung ác hơn sói nữa. Có phải có tật xấu gì hay không?
Mặc Tinh vội làm dịu bầu không khí đi: “Gia Tử, ngươi cho rằng bước tiếp theo chúng sẽ làm gì nào?”
“Nếu là ta thì ta sẽ chờ. Thứ nhất là chờ cho đội quân chủ lực đến, thứ hai là chờ cho người chơi nôn nóng, thứ ba là chờ cho người chơi ra lá bài sai.” Đường Hoa lắc đầu: “Cái con heo Thắng Giả Vi Vương này, biết rõ chủ lực của địch nhân còn cách có mấy trăm km, thế mà không nhân cơ hội nuốt trọng địch nhân đi. Càng dây dưa thì lại càng bị động cho coi.”
“Hắn hẳn là ỷ vào kiếm trận Lư Sơn đấy. Thắng Giả Vi Vương hẳn muốn dùng tổn thất nhỏ nhất để tiêu diệt địch nhân.”
“Hắn đánh giá quá thấp chỉ số thông minh của yêu ma phương Tây rồi. Đúng rồi, tên thiên sứ sa đọa suất lĩnh đám quân này là ai?”
“Abaddon.” Mặc Tinh bổ sung: “Hắn có không ít cái tên, nào là Sứ Giả Hố Không Đáy, Vua Của Bệnh Dịch, Thiên Sứ Đen Chết Chóc, Ma Thần Địa Ngục, vân vân... Theo truyền thuyết thì một khi tiếng kèn vang lên, trên bầu trời sẽ có những ngôi sao rơi xuống, sau đó đại biểu của Abaddon là đàn quân châu chấu sẽ xuất hiện ở trên trần thế. Abaddon là một nam nhân có cánh giống như lưỡi hái, toàn thân mọc đầy vảy xanh, mũi khoằm như mũi ưng, chân giống như chân gấu, lông tóc màu đỏ dày đặc, từ trong lỗ mũi và miệng thỉnh thoảng phun ra khói và lửa.”
“Tu vi sẽ đề cao theo cấp bậc, trang bị, cảnh giới, phẩm cấp của pháp bảo, vũ khí.” Một trong hai người quen duy nhất ở đây của Đường Hoa, cũng là người trước kia từng dẫn dắt Đường Hoa nơi cửa thành - quan dẫn đường - nói chen vào: “Tu vi có thể vô hạn, nhưng kỹ năng có thể xuất ra được bao nhiêu chiến lực thì chỉ có bấy nhiêu chiến lực mà thôi.”
“Thật là một người thông minh.” Đường Hoa mừng lắm, được phân tích như vậy, hắn đã hiểu ra rồi. Kỹ năng khống chế thì mình có xài đến già cũng sẽ không bị đào thải, mà kỹ năng tấn công thì chỉ sợ không lâu sau đã bị kỹ năng mới thay mất rồi. Có điều cứ như thế, chẳng phải mình sẽ từ hướng bạo lực chuyển sang hướng kỹ thuật đó sao?
Quan dẫn đường dường như biết được suy nghĩ của Đường Hoa vậy, lão nói: “Mục đích khi học kỹ năng là phát huy sở trường của mình, chứ không phải là hy sinh sở trường của minh.”
Sở trường? Cái mạnh nhất của mình là tu vi, thứ hai là chạy giữ mạng. Nếu chọn kỹ năng thứ ba rồi, đánh BOSS còn đỡ, vạn nhất khi mình PK mà dùng chiêu này, rồi bị ẩn thân thì nếu người ta xuất tuyệt chiêu, mình vì bị giảm 80% tốc độ sẽ không còn đường nào để chạy nữa. Chọn kỹ năng thứ hai thì ngon rồi, quăng một chiêu Điên Cuồng tập thể một cái, sau đó cắm đầu cắm cổ chạy giữ mạng là xong...
“Cám ơn lão gia gia.” Đường Hoa chọn mục số hai, lập tức tập được Quỷ Luyện Cuồng Ma ngay.
Quan dẫn đường cười khổ: “Người trẻ tuổi, ngươi đừng có thực dụng quá như vậy được không? Có lợi thì gọi là lão gia gia, không có lợi thì gọi là ông già.”
“Ông già là cách gọi thân thiết, ý chỉ chúng ta quen biết rồi.” Đường Hoa cười ha ha.
“Vậy ngươi đi lĩnh nhiệm vụ đi, không quấy rầy ngươi nữa.”
“Hôm nào ta mời đi uống trà.”
* * * * * *
Nhận được phần thưởng xong, nhiệm vụ coi như hoàn toàn hoàn thành. Quan nhiệm vụ tuyên bố: bởi vì Đường Hoa làm việc xuất sắc, cho nên tấn chức cho thành bộ đầu bát phẩm của Ma giới, mở ra một bảng nhiệm vụ mới. Bảng nhiệm vụ mới này cần phải chú ý kỹ, cứ mỗi ngày hoặc mỗi mấy ngày sẽ nảy mới nhiệm vụ một lần, là nhiệm vụ tốt hay tởm gì đó thì tự ngươi đi mà phân tích. Rất khó sẽ xuất hiện dạng nhiệm vụ thưởng cho những kỹ năng ngầu như Ma Đế Vô Thiên, hoặc là trâu bò như Quỷ Luyện Cuồng Ma, mà cái chết người hơn chính là chưa chắc sẽ được đưa cho Thiên Địa linh thạch, đồng thời mỗi mười ngày mới được nhận nhiệm vụ trong bảng này một lần.
Nhiệm vụ một: tìm tiểu Minh đang mất tích, phần thưởng là ma giáp màu lam cấp 68.
Nhiệm vụ hai: chuyển văn kiện cơ mật quân sự cho nguyên soái ở tiền tuyến, sẽ thưởng cho một đôi ma hài màu lam cấp 65.
Nhiệm vụ ba: trợ giúp ma mới thông qua giếng Thần ma, thưởng cho một thanh tiên kiếm bát giai.
Lại thông qua giếng Thần Ma lần nữa à? Đầu mình có bị cháy hỏng mới đi làm. Ma giáp cấp 68 thì mình chưa thể trang bị nổi, có lấy được cũng vô dụng thôi. Đường Hoa bèn chọn nhiệm vụ chuyển văn kiện, chuyện này hắn như xe nhẹ đường quen rồi, đơn giản tiện lợi, lại còn có thể giúp mình lấy được một món trang bị Ma giới có thể trang bị ngay đầu tiên nữa. Đường Hoa không định mấy ngày sau đến đây nữa, bởi vì muốn có nhiệm vụ tốt thì đầu tiên là phải thăng quan, mà muốn thăng quan thì đầu tiên là phải làm nhiều nhiệm vụ. Cho nên không trông cậy được chuyện lần sau sẽ có nhiệm vụ ngon lành ở đó chờ mình.
Cầm văn kiện, chạy biến, đưa văn kiện, trở về giao nhiệm vụ. Trước sau cũng chỉ chừng một tiếng đồng hồ mà thôi, Đường Hoa đã thuận lợi lấy được món trang bị đầu tiên trong Ma giới rồi. Phi Hỏa Thiên Luân, tên ngầu thật, mà thuộc tính cũng ngầu nữa, phải cao hơn so với những đôi giày màu kim Đường Hoa gặp trên trần gian rất nhiều. Thực ra những thứ này Đường Hoa không hề so đo, cái hắn thích là ngoại hình đôi giày này ngầu lắm lắm, mang vào rất là uy vũ và có cảm giác chắc chắn. Phải nghĩ cách đổi lấy toàn bộ bộ đồ này mới được.
* * * * * *
Vừa mới trở về trần gian, tin nhắn của Sương Vũ đã bay qua rồi. Đường Hoa trả lời: “Người ngài muốn liên lạc hiện đang còn ở trong Ma giới, xin vui lòng liên lạc lại sau.” Hắn còn chuyện trong người, việc đã hứa làm với phóng viên là không thể lỡ được. Trước khi gặp đám phóng viên này, Đường Hoa cố ý nhờ Tinh Tinh tra tìm vị trí của Sát Phá Lang, chứng minh tên này còn chưa tới biển Đông thì mới hài lòng. Dù sao thì mình không bao giờ cung cấp tin quá hạn đâu. Lại nói thì dù sao đi nữa, mình cũng là cổ đông lớn thứ hai của Vô Biên đặc san mà.