Song Kiếm
Chương 255 : Bắt tráng đinh
Ngày đăng: 12:11 18/04/20
Tiểu Lu thực là đã đánh giá cao tính kỷ luật của bọn người chơi quá. Thực ra trong năm vạn người chơi phá vây kia, số chạy ra được chỉ có một nửa thôi, một nửa còn lại khi phá vây đã bị diệt hết rồi. Vậy thì mười vạn người chơi kia là từ đâu đến?
Ở vị trí chỉ huy bầy người chơi ấy, có hai nam nhân đang đối thoại với nhau. Một nam nhân nói: “Phá Toái, lão Chưởng ta đây bình thời cũng tự cho rằng mình thuộc hàng vô sỉ lắm rồi, nhưng từ lúc còn ôm bình sữa tới giờ đây mới là lần đầu tiên làm cái chuyện ác liệt, đê tiện như thế đấy.”
Phá Toái: “Làm nhiều rồi sẽ quen thôi. Có điều... Hiệu quả thật đúng là không tệ.”
“Điều ấy đúng là không thể phủ nhận được.” Lão Chưởng hỏi: “Tên đầu têu đâu rồi?”
“Đang trên đường về. Sắp đến rồi.” Phá Toái thở dài, nghĩ lại một ngày qua thấy thật là...
Một bang hội đâu mà có nhiều cao thủ hạch tâm hoặc là cao thủ cốt cán đến như thế? Song Sư giàu nứt đố đổ vách cũng chỉ có thể tách ra được cho Đường Hoa mấy ngàn người thôi, hơn nữa phần lớn trong đó còn là người được chọn từ phân đường của Phá Toái ra nữa, còn một bộ phận là bọn hộ vệ kiếm trận thà chết chứ không chịu động đậy.
Nơi ngoại thành Hợp Phì, Đường Hoa lấy một tờ bản đồ ra: “Phân ra thành ba đoàn. Phá Toái, ngươi mang theo một ngàn người càn quét mười ba thành hai mươi bốn trấn mặt Bắc. Sinh Diệt... Còn trừng nữa ta xử ngươi luôn đấy. Sinh Diệt ngươi mang theo một ngàn người càn quét mười lăm thành hai mươi bảy trấn mặt Tây. Ta với Tinh Tinh mang theo một đoàn càn quét mười thành mười sáu trấn mặt Nam. Mọi người có vấn đề gì không?”
Phá Toái lau mồ hôi, hỏi: “Không làm vậy có được không?”
“Cái gì mà không làm? Lại nói, ngươi chỉ là một tên đường chủ mà thôi, ở đây có phó bang chủ Sinh Diệt làm chủ mưu, ngươi sợ cái máu ấy.”
“...” Sinh Diệt.
“Không có vấn đề gì nữa thì xuất phát đi.” Đường Hoa phất tay: “Các vị phóng viên, làm phiền các ngươi rồi.”
* * * * * *
Tổng số lượng người chơi thực ra lớn hơn số lượng đang chống cự sự xâm lấn của yêu ma nhiều lắm. Thành Nam số một bị hủy từ rất sớm, cho nên các công trình cơ sở đang vừa lúc hồi phục, các loại nhiệm vụ cũng thường xuyên xuất hiện, thành ra bọn người chơi tới lui tấp nập vô cùng. Đường Hoa bố trí mỗi cửa Đông Nam Tây Bắc một trăm người, số còn lại đều tiến hết vào trong.
Đường Hoa vỗ vỗ vai một anh bạn kia: “Vị tiên sinh này, xin dừng bước.”
“Chuyện gì?” Anh bạn này quay đầu lại, thấy là Đường Hoa thì ngữ điệu cũng dịu đi một chút.
“Ngài có bằng lòng đi theo bọn ta đến Hoàng Sơn chống lại bọn yêu ma phương Tây không?”
“Vì sao phải đi?”
“Đi ngài sẽ là liệt sĩ, không đi ngài sẽ là gian sĩ, gian sĩ thì ai cũng đều muốn giết cả.” Đường Hoa chỉ vào người đứng bên cạnh mình: “Phóng viên số một của Vô Biên đặc san đang chuẩn bị tập hợp một bản Gian Sĩ đấy, không biết tiên sinh có hứng thú vinh quang đứng đầu bảng hay không?”
“Không đi, ta còn có nhiệm vụ...”
Đường Hoa xử lý, xong rồi nói với tiểu Dâm: “Ghi lại tên của hắn, cộng thêm cả ảnh chụp nữa. Ghi vắn tắt là kẻ đầu tiên về phe ma vương.”
“Cái này...” Tiểu Dâm do dự, đây là vu khống đó.
“Cái này cái nọ gì chứ, phàm là những kẻ không chống cự thì đều đồng tội với giặc Nhật cả.” Đường Hoa vừa nói vừa chộp lấy một người đang đứng xem náo nhiệt gần đấy: “Vị tiểu thư mỹ lệ này xin dừng bước... Chạy cái máu.” Xử lý luôn, quét mắt khắp Song Kiếm này, ai có thể chạy nhanh hơn bổn Gia Tử được chứ?
“Đúng là tài thật đấy, hắn sợ ta đập, cho nên đã kéo ta vào danh sách đen rồi.” Sương Vũ nhún vai: “Ta hiện giờ cũng đầy bụng tức tối đây.”
“Không phải, ta thực sự tán dương hắn đấy. Phải nói cái trò vơ vét này cũng có cấp bậc cả. Cấp thấp nhất là buôn lậu, cấp trung là chó cắn chó. Mà lão công của ngươi lần nào cũng có thể ăn cả nhà Đông lẫn nhà Tây, hơn nữa nhà bị ăn còn phải cảm kích vì hắn đã đến ăn nữa, quả thật là lợi hại mà.” Hạo Nhiên nói: “Nói thực, ta thực sự rất cảm ơn vì hắn đã giúp ta bảo vệ được nơi trú quân ấy chứ.”
“Cũng sắp coi trời bằng vung rồi.” Sương Vũ thở dài: “Ta vốn nghĩ ta có thể trị được hắn rồi, không ngờ không những trị không được, mà lần nào cũng bị hắn chiếm lý hết chứ.”
* * * * * *
Đường Hoa nói với Huy Hoàng: “Lát nữa chiến trận bắt đầu rồi thì đám người này giao cho ngươi đó.”
“Ngươi đi đâu?”
“Không còn bao nhiêu thời gian nữa là sự kiện kết thúc rồi, ta phải đi Ma giới một chuyến để lấy lại ma vương, rồi đến sao Xích Quán, nếu không Vô Biên sẽ xé sống ta ra cho coi.” Việc này không thể chậm trễ được.
Huy Hoàng hỏi: “Có cần lát nữa ta đi với ngươi hay không?”
“Ngươi thuận tiện thì đương nhiên hoan nghênh rồi. Tên Phá Toái chết tiệt kia, vì cướp tiểu Lu thế mà từ chối lời mời của ta đấy.” Đường Hoa nghiến răng: “Lát nữa chém ma vương xong, ta cầm thanh thần binh nhị thập giai đến xem có hù chết hắn hay không.”
“Ta thuận tiện mà, trận chiến quy mô lớn như vậy, có ta cũng không nhiều, thiếu ta cũng không ít.” Huy Hoàng nói: “Mặt khác, về sau ta còn phải làm phiền ngươi nữa mà.”
“Xì, ngươi khách khí như vậy tệ lắm. Chẳng phải chỉ là chém Cửu Thiên Huyền Nữ thôi đó sao, chúng ta đã sớm bàn với nhau rồi mà. Thế nào, Toa La quả đã tìm được rồi hả?”
“Ừ, đã nhận được một nhiệm vụ kia, hoàn thành là có thể lấy được.” Huy Hoàng nói: “Có điều nhiệm vụ này có phần rườm rà, hơn nữa toàn bộ phải tiến hành ở trên Thiên cung. Điều đau đầu nhất hiện giờ là Thiên Địa linh thạch không đủ dùng.”
“Không thì hôm nào đó chúng ta kiếm một bộ đồ bộ tăng tỷ lệ rớt đồ, một lần nữa đánh giếng Thần Ma xem sao? Gần đây ta vì cầm đồ nên cũng chạy không hai chuyến, sắp hết hàng dự trữ rồi.”
“Ta cũng có ý này, nhưng Phong Vân Nộ đang ở Thiên cung lại không muốn đi.”
Đường Hoa ngẫm nghĩ một chốc rồi ánh mắt chợt lóe lên: “Còn có Sát Phá Lang đó.”
“Đúng à!” Huy Hoàng vui vẻ nói: “Vậy từ sao Xích Quán trở về xong chúng ta sẽ đi ngay.”
“Ấu kề!”
* * * * * *
Hạo Nhiên nắm cũng được mà buông cũng được, sau khi Đường Hoa mang một nhóm người đi rồi, hắn cũng phái Phá Toái dẫn người đi chi viện Nhất Kiếm luôn. Phá Toái chém tiểu Lu xong, nhận được một pháp bảo cực phẩm: Trái Tim Ác Ma, sau khi trang bị không những có thể miễn dịch được phần lớn các kỹ năng khống chế, mà còn kèm theo kỹ năng mê hoặc phạm vi nhỏ nữa. Trong lòng Phá Toái sung sướng vô cùng. Nhận được lệnh, hắn dẫn đám huynh đệ trong phân đường xuất phát liền.
Nhất Kiếm và yêu ma phương Tây vẫn luôn ở vào trạng thái giằng co. Đối với Nhất Kiếm, biện pháp của yêu ma chính là vây cứ điểm đánh viện binh, dùng không nhiều binh lực vây khốn Thái Nguyên, nếu Nhất Kiếm đến cứu viện Thái Nguyên, yêu ma sẽ tăng binh tiến hành tiêu hao chiến. Dưới thế bị động như thế, Thư Sinh bèn cải biến việc bố trí, dùng đội ngũ tốc độ nhanh phòng ngự cao chuyên tiến hành du kích chiến với yêu ma ở Thái Nguyên. Bởi thế đã không những đã khiến yêu ma không nỡ hủy cái hố bẫy Thái Nguyên kia, mà chúng còn phải liên tục tăng binh về hướng Thái Nguyên nữa.
Mặc dù số lượng yêu ma tấn công Thái Sơn vẫn chiếm phần đông, nhưng Thư Sinh cũng không phải là đèn đã cạn dầu, các loại binh pháp cổ - kim - Trung - ngoại đều có đọc lướt qua, nào là tiểu đội quấy nhiễu, nào là đánh viện binh giam cầm địch, nào là giả bại lừa địch, rồi phá vây dụ địch, v.v... Hắn đánh trận đại chiến này thật là thông sướng vô cùng. Cũng chính nhờ có Thư Sinh, cho nên Nhất Kiếm mới chờ được viện binh đến cứu.