Song Kiếm
Chương 269 : Lão bà bị ngậm đi rồi
Ngày đăng: 12:11 18/04/20
“Cao thủ đệ nhất cầu chiêu mộ, có thể đỡ có thể đánh có thể tán gẫu, anh tuấn tiêu sái, cao lớn uy mãnh, gió thổi không ngã, ngọc thụ lâm phong...”
Tin tức có thần khí hợp thành trận vừa mới được tung ra, lập tức có một bầy lớn chó săn tìm đến liền. Cái khác không kể, chứ cái thần khí chuông Đông Hoàng tăng gấp đôi phần thưởng từ nhiệm vụ kia thật là một sức hấp dẫn chí mạng đối với mọi bang hội. Phần thưởng từ nhiệm vụ của bang hội sẽ không bao giờ thiếu tiền, điểm kinh nghiệm, ngẫu nhiên cũng có đạo cụ, còn dược phẩm hoặc là trang bị, kỹ năng, v.v... thì hiếm khi có. Mà thưởng tiền là phần quan trọng nhất, cũng chính là nguồn tiền lớn nhất của người chơi, tiền thu được từ việc bán hàng rác rưởi cho cửa hàng của hệ thống mới chỉ đứng hàng thứ hai mà thôi.
Nhất Kiếm, Song Sư nhắm thẳng vào mục tiêu chuông Đông Hoàng. Chuông Đông Hoàng chính là thứ đứng đầu mười món thần khí, đủ để hủy trời diệt đất, nuốt hết thinh không. Trận của nó cũng có lực tấn công siêu mạnh, bảy hệ cùng hợp lại, cộng thêm lực tấn công vật lý mạnh mẽ, chính là trận được công nhận khó phá nhất.
Nhưng... Đường Hoa đang chuẩn bị phát tài nhờ trò bán chủ thuê thì lại bi ai phát hiện, lão bà của mình đã vứt bỏ mình rồi, Song Sư ngay một chút ý định thuê mình cũng không có. Sương Vũ gửi cho Đường Hoa một đáp án như sau: mọi người đã mở hội nghị và nhất trí cho rằng vốn tài chính trước mắt của Song Sư không chọc nổi tới ngài. Đường Hoa tỏ ý rằng một đồng tiền cũng không thu, Sương Vũ lập tức phân tích ra dụng tâm hiểm ác của Đường Hoa liền, sau đó dùng biện pháp áp má cọ cọ vài cái coi như là tùy tiện an ủi, rồi vứt bỏ hắn.
Thư Sinh bên Nhất Kiếm thì có phần cà kê dê ngỗng hơn, khách sáo qua khách sáo lại với Đường Hoa đến nửa tiếng đồng hồ, Đường Hoa mới hiểu được ý trong lời nói của hắn là thế này: nguyên tắc cơ bản của Nhất Kiếm là mướn ai cũng không dám mướn hắn. Bởi vậy anh hùng nổi nóng kiếm tiền ngay, Đường Hoa lập tức cắm bảng bán mình ở trong trấn Giáp, nào ngờ đừng nói là không ai thuê, mà cả người hỏi giá cũng không có một mống kia kìa.
“Ác danh truyền xa, xú danh rõ ràng.” Tôn Minh đau lòng lắc đầu: “Rơi xuống kết cục như thế, ta cũng có trách nhiệm đó mà.” Hai người đang thả câu nơi bờ suối cạnh trấn Giáp.
“Mấy ngày trước quả thật là đã làm ác quá rồi!” Đường Hoa kiểm điểm: “Sớm biết có ngày hôm nay, vậy hôm nọ hẳn nên ác hơn chút chứ.”
“Kết cục khi nghe lão bà không nghe huynh đệ đấy.” Tôn Minh lúc đó đã sớm kêu Đường Hoa ra sức vơ vét tiền, liều mạng vơ vét tiền rồi, không sợ trên đời có địch, chỉ sợ vàng bạc bất mãn thôi. Nào ngờ cái tên không có chí khí này trải qua bài học phân tích lẫn dạy dỗ về kẻ ngắm bắn của Sương Vũ xong, lại giữa đường chết máy, căn bản là không thể lộ ra được cái bộ mặt dữ tợn nên có của bản thân.
“Hai vị có tâm tình như vậy à?” Trong khi Đường Hoa đang thở vắn than dài, thì Thi Thi chợt hạ xuống bên cạnh hai người.
“Ngươi tới rồi à?”
“Tới rồi!” Thi Thi cười nói: “Cục diện lớn như vậy sao ta có thể không tới chứ?”
“Chắc chắn được không?”
“Khó nói lắm. Các trận khác ta nghĩ không có vấn đề gì lớn, chỉ có trận của chuông Đông Hoàng này là có chút phiền phức thôi. Vốn định lợi dụng mâu thuẫn giữa Nhất Kiếm và Song Sư, không ngờ hai bang này đã thương lượng trước rồi, rằng mỗi bang sẽ có một ngày thời gian tấn công. Một khi trận này bị phá rồi, người chơi sẽ có thể trực tiếp chiến đấu với Hạn Bạt ngay. Cho dù Hạn Bạt có lợi hại hơn, chỉ sợ cũng không đỡ nổi sự vây đánh của người chơi được.” Thi Thi nhún vai nói: “Mặt khác, Kiến Mộc nơi biển Đông ta đã tìm được rồi, nhưng trong những người mà ta có thể khống chế được lại không ai có thể đỡ nổi một chiêu của nguyên thần Bàn Cổ cả.”
Tôn Minh gật đầu: “Ta cũng đã công bố tin tức ra ngoài rồi, phần đông các người chơi đều đang đi thử nghiệm vận may của mình, nhưng chưa ai làm được cả.”
“Bao gồm cả muội à?”
“Gồm cả muội.” Sương Vũ vừa mới nói xong, một con ưng sét cao mấy trượng đã đột ngột từ tầng mây hỗn độn lao xuống, chớp mắt đã đớp lấy Sương Vũ - mới có cấp bốn mươi lăm - lên trên trời.
Nhìn lão bà của mình bị chim ưng ngậm đi, Đường Hoa lấy một cây tăm ra nhay ngay, trầm tư: cứu hay không cứu? Không cứu thì không hay lắm, lão bà của mình mà. Cứu cũng không hay, vì như vậy là không nghe lời lão bà. Phân tích hậu quả: không cứu thì sau đó sẽ bị chỉ trích, và bởi vì thế sẽ bị ghi hận; cứu thì ngay đương trường sẽ bị chỉ trích, sau đó sẽ có nhất định khả năng bị ghi hận... Bên nào nhẹ bên nào nặng, trong lòng Đường Hoa đã có đáp án rồi.
Hạo Nhiên hạ xuống bên cạnh Đường Hoa, nhìn trái nhìn phải xong hỏi: “Gia Tử, lão bà của ngươi đâu rồi?”
“Lão bà? Bị ngậm đi rồi.” Đường Hoa nhìn chăm chăm vào con ưng sét trên trời kia: đại ca, ngài làm ơn xử lý lão bà ta nhanh lên chút đi, ta giúp nàng báo thù xong còn phải đi tiếp nữa đó.
“Đâu?”
“Bên kia kìa!” Đường Hoa chỉ về phía con ưng sét trên kia, rồi gật đầu nói: “Biểu tình rất yên vui, hẳn là rất hài lòng vì ta đã nghe lời đấy.”
“Xa vậy mà ngươi cũng trông thấy biểu tình được à?” Hạo Nhiên chớp mắt như điên, chỉ trông thấy có mây đen đầy trời, rồi một chấm đen phía xa thôi, chứ không thấy được cái gì nữa cả.
“Làm người là phải lạc quan!” Đường Hoa thấp thỏm bất an, thuận miệng nói: “Hạo Nhiên!”
“Có!”
“Ngươi cũng sắp bị ngậm đi ngay rồi kìa.”
“Cái gì?” Hạo Nhiên vừa nghi hoặc hỏi lại thì đột nhiên sau lưng có một lực kéo hắn đi, thế là cả người đã bị kéo lên không rồi. Hắn vội vàng thả phi kiếm ra tấn công, nhưng cấp của ưng sét cao tới 70, toàn bộ đòn tấn công của hắn đều miss hết.
“Ai... Làm nam nhân thật khó mà.” Đường Hoa lắc đầu thở dài, khí đen trong tay tụ thành một cây mâu, đánh cho một con ưng sét đang mưu toan tấn công hắn hóa thành ánh trắng. Chờ thêm một phút nữa, Sương Vũ rốt cục cũng bị hóa thành ánh trắng, Đường Hoa tức tốc vọt lên, chơi một đòn báo thù cho thê tử, được tài liệu một cây lông ưng.