Song Kiếm

Chương 281 : Vàng, bạc, gỗ

Ngày đăng: 12:11 18/04/20


“Tám trăm kim...” Sát Phá Lang muốn khóc mà không có nước mắt. Trái nhìn Đường Hoa đang nhơn nhơn xỉa răng, phải nhìn Phong Vân Nộ đang thưởng thức đường vân trên bàn ăn, Sát Phá Lang bèn bất đắc dĩ lấy một tấm ngân phiếu ra đưa cho Lý Tiêu Dao: “Không cần phải thối lại.”



“Cám ơn, cám ơn!”



Không cần thối lại? Đường Hoa hiếu kỳ duỗi đầu ra nhìn, rồi suýt nữa hôn mê: tám trăm lẻ một kim! Thật là kẻ có tiền mà, mình mà đưa chắc chắn chỉ là tám trăm kim lẻ một đồng thôi.



Phong Vân Nộ thở dài: “Lang à, về sau đừng có gọi món ăn bảng hiệu nữa, mỗi món hai trăm năm mươi kim đó. Mấy món khác chỉ hai kim rưỡi thôi.”



“Không phải chứ?”



“Phải. Cái gọi là ‘bảng hiệu’, tức là để quảng cáo rồi, mà đã quảng cáo thì phải bao gồm phí quảng cáo chứ.” Phong Vân Nộ nói: “Nói vầy đi, có trông thấy mấy cái cửa hàng bán thức ăn nhanh nổi tiếng từ nước ngoài đấy không? Cũng cùng là một sản phẩm từ công ty Cocacola cả, một cốc Cocacola cần năm đồng, mà ở một số tiệm ăn nhỏ thì chỉ cần hai đồng thôi. Phàm là thứ gì quảng cáo thật nhiều, thì dĩ nhiên sẽ càng bị ít lợi nhuận đi, cho nên khi ngươi mua sản phẩm của họ, thực ra cũng phải trả một ít phí quảng cáo cho họ, rồi còn có các phí hoàn cảnh, vân vân nữa...”



Đường Hoa sửng sốt: “Không ngờ nha Phong Vân Nộ, gần đây sống đời sống tiên nhân cũng phong phú cảm ngộ ghê há.”



“Chứ còn gì nữa!” Phong Vân Nộ hơi thoáng đắc ý, nói: “Ta hỏi các ngươi, hai cái tửu lâu, một cái rất đông khách, một cái rất ít khách, các ngươi sẽ chọn cái nào?”



“Chắc chắn là cái đông khách rồi.”



“Sai rồi! Phải chọn cái ít khách mới đúng. Chẳng hạn như mười người đều chọn đậu hủ Ma Bà, đầu bếp sẽ không thể xào từng phần từng phần được, mà là xào một lúc mười phần luôn. Nhưng các ngươi nghĩ thử xem, mười phần mà cùng nhau xào, không những độ lửa khó nắm giữ, mà mức áng chừng, rồi nêm gia vị cũng khó biết bao nhiêu chứ? Hơn nữa đầu bếp cũng bởi vì vội, cho nên có thể sẽ đẩy nhanh tốc độ nữa. Nếu đổi sang tửu lâu ít khách thì sẽ không giống thế, chỉ có mỗi một người khách, đương nhiên là phải dùng toàn bộ tài nguyên chiêu đãi ngươi rồi. Nhưng cái ta nói chỉ là khi tay nghề không chênh lệch bao nhiêu thôi. Lấy ví dụ như quỷ yến nơi Tiên giới vậy, những món ăn làm ra khi có nhiều khách sẽ không thể nào ngon bằng khi có ít khách được.”



“Cái này ta biết, những cửa hàng hút khách thì bởi vì làm cho nhanh, có khi họ sẽ chuẩn bị sẵn những nguyên liệu nấu ăn. Ví dụ như mấy cửa hàng thức ăn nhanh ấy, hamburger hay khoai Tây chiên gì cũng đều được chuẩn bị sẵn rồi giữ nhiệt hết ấy. Còn những cửa hàng làm ăn không hút khách thì không dám làm vậy, bởi vì chi phí giữ nhiệt sẽ cao hơn thu nhập.”



Phong Vân Nộ gật đầu tổng kết: “Bởi vậy, ăn, cũng là một môn học lớn.”



“Đi thôi!” Sát Phá Lang thở dài. Sao các ngươi không nói sớm chứ? Đặc biệt là ngươi đấy Phong Vân Nộ... Đương nhiên, khi bọn ta gọi món ăn bảng hiệu thì ngươi vẫn còn chưa tới, nhưng nó không có nghĩa là ngươi không sai.



* * * * * *



Thập Vạn Đại Sơn, là cấm địa cấp cao nhất. Trong bốn cấm địa lớn, cái thứ hai là Nam Cương đã có mấy tiểu đội cao thủ đến thăm dò rồi. Các trang bị ở Nam Cương rất có cá tính, bất kể là đồ rác rưởi hay là tiên binh gì cũng đều có kèm theo thương tổn hệ độc hết. Mà độc trong này cũng phân ra tới bảy loại, đều có nét đặc sắc của nó. Ví dụ như độc nước, thời gian duy trì dài, khi trúng độc thì mọi dược vật, thuốc men bổ sung máu hay pháp đều không có hiệu quả. Độc sét, mỗi khi mục tiêu bị trúng độc ra tay một lần thì sẽ rớt 10% sinh mệnh. Độc gió, nhận thương tổn gấp đôi. Độc lửa, mỗi 3 giây rớt 10% sinh mệnh, v.v...
“...” Sát Phá Lang lâm vào trong trầm tư. Thằng nhãi này có phải đang gạt mình hay không? Hẳn là phải rồi, tâm tư thằng nhãi này nhạy bén lắm, nhất định đã phát hiện ra thùng gỗ là thùng thật rồi... Nhưng có khi nào hắn đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, dụ dỗ mình mở thùng không chứ? Không phải là không có khả năng đâu... Hay là cái hắn thật lòng muốn mở chính là thùng bạc? Bình tĩnh, bình tĩnh! Hắn không bận tâm đến ý nghĩ của mình mà đi thẳng đến định mở thùng gỗ luôn, cái này không phù hợp với tính cách của hắn. Nếu hắn thật lòng muốn mở, vậy trước tiên phải giả vờ ngược lại chứ? Hắn biểu lộ ra mặt như thế, nhất định là nghĩ mình sẽ vội vã đi mở đây...



“Đại ca, đã cho ngài quyền lựa chọn rồi, rốt cục là ngài mở hay không mở đây?” Đường Hoa nói một cách mất kiên nhẫn.



“Ngươi mở rương gỗ.” Sát Phá Lang giậm chân nói.



“Được!” Đường Hoa không nói nhì nhằng, xoay người ngay.



“Khoan!” Sát Phá Lang toát mồ hôi lạnh nói: “Ta mở!”



“Được!” Đường Hoa chỉ vào rương gỗ, nói: “Mời.”



“... Vẫn là ngươi mở đi.”



“...” Đường Hoa nhướng lông mi khinh bỉ nhìn Sát Phá Lang: “Cơ hội cuối cùng, ngươi mở hay là ta mở? Sẵn tiện nói luôn một tiếng, ta mà lấy được Ma Khúc là sẽ bán với giá năm ngàn kim đó.”



“... Chúng ta vẫn cứ nên búa kéo bao đi.” Sát Phá Lang rớt lệ ròng ròng... Không đúng, khi thằng nhãi này bảo mình đi mở, hắn không hề rời khỏi phạm vi tất sát! Sát Phá Lang cười hè hè: “Tốt, ta mở thì ta mở.”



“... Ngươi... Ngươi thật sự muốn mở?” Đường Hoa lập tức chạy ra xa ngay: “Coi chừng nó nổ đó.”



Ngươi cứ giả vờ nữa đi! Sát Phá Lang tỏ vẻ khinh bỉ tên này một cái, rồi hạ xuống bên cạnh thùng gỗ, đưa tay mở nó ra.



Nhạc buồn vang lên, chiếc thùng và Sát Phá Lang cùng nhau hóa thành ánh trắng.



“Ai... Người mà, muốn tự sát cũng còn phải xem ý trời!” Đường Hoa hớn hở mở thùng bạc ra, bên trong có một chiếc bảo vệ tay giảm 10% thời gian làm lạnh, thuộc tính khá là trâu bò. Đường Hoa tiếp tục cảm thán: “Người mà... Ai...”



*** Đồ ba điểm: dạng bikini chỉ đủ vải để che “ba điểm” cần che. Mọi người có thể lên mạng tra theo từ khóa 三点女人.