Song Kiếm

Chương 283 : Chương hao tốn nước miếng

Ngày đăng: 12:11 18/04/20


“Còn tiếp tục nữa không?” Phong Vân Nộ hỏi.



“Tiếp nữa à?” Đường Hoa bội phục lắm lắm: “Phong Vân, nào giờ ta vẫn luôn cảm thấy ta đã vô sỉ lắm rồi, không ngờ ngài cũng là dạng người thích bỏ đá xuống giếng như thế đấy. Nếu còn tiếp tục mấy lượt như thế này nữa, con sói ghẻ kia thể nào cũng phải đại tiện tiểu tiện không khống chế nổi thôi. Một đứa bé lớn thế rồi mà bắt hắn phải lưu lại bóng mờ tâm lý trong tương lai, chẳng phải ta sẽ bị áy náy mất vài tiếng đồng hồ hay sao?”



“Vậy...”



“Hồi nữa hắn đến thì nói ta đã bị nổ bay đi địa ngục rồi, sau đó ngươi lấy được một đống rác, như thế trong lòng hắn sẽ nguôi ngoai hơn.”



“Vậy nếu hắn cứ gặng hỏi thì sao?”



“Chắc không đâu. Tình trạng thế này thì cứ tự làm mình tin đi cũng tốt, chứ đâu thể nào tự mình khiến mình bị khó chịu đâu phải không?” Đường Hoa chỉ một ngón tay lên trời: “Huynh đệ đây đi trước nhé, bảo trọng!” Thần Ma Diệt Thế đánh vào thân Đường Hoa, không có gì bất ngờ, Đường Hoa - da mỏng - hóa thành ánh trắng ngay tức thì. Bị giam hai tiếng đồng hồ rồi ra ngoài, mình rốt cục lại có thể tiếp tục quang minh chính đại ức hiếp người ta được nữa rồi. Từ điều này mà xét thì mình vẫn còn thiện lương lắm lắm, dù sao thì mình cũng đã từng áy náy mà.



* * * * * *



“Đông Phương Gia Tử?”



“Phải.” Đường Hoa có chút buồn bực, sao hôm nay phán quan có chút xinh đẹp thế nhỉ? Lẽ nào tiêu chuẩn tiếp đãi những người tự sát đã được đề cao rồi à?



“Ta là Ốc Vít!”



Đường Hoa lập tức cảnh giác ngay: “Chuyện gì?”



“Lẽ nào ngươi không nghĩ là sẽ có chuyện tốt à?”



“Từ ngày bước vào trò chơi đến nay, ta đã nhiều lần bị hại trên tay ngài lắm rồi, cũng đã có đầy đủ sự nhận thức và xét đoán khách quan với phẩm đức của ngài rồi.” Đường Hoa nói xong bèn bổ sung thêm: “Sẵn tiện cho hỏi một câu, nói chuyện phiếm với ngài có tính vào thời gian giam giữ không?”



“...” Ốc Vít lặng người một hồi rồi nói: “Vốn ta tưởng rằng ngươi chỉ vớt những món lợi lớn thôi, không ngờ ngay đến những món lợi nhỏ như thế này ngươi cũng vớt được thì vớt luôn đấy.”



“Tiết kiệm chính là mỹ đức truyền thống của Trung Hoa chúng ta mà. Ốc Vít ngài nói thế coi chừng ta tố cáo ngài tội kỳ thị người Trung Quốc đấy. Đương nhiên, nếu ngài chịu đưa mấy món thần khí ra để bồi thường cho cái tâm hồn non nớt của ta thì cũng không phải là không thể thương lượng được.”



“Ta phỏng vấn nhiều người như vậy, ngươi là người đầu tiên giám đe dọa giám khảo đấy.”



“Ta hiểu đầy đủ về trình tự hoạt động của lão nhân gia ngài mà.” Đường Hoa nói thêm: “Ngài không thể vì thái độ của ta kém mà có thành kiến với ta, cũng không thể vì người khác có thái độ tốt mà chiếu cố được.”



“Vậy ngươi hẳn cũng biết rằng bổn Ốc Vít đây cũng sẽ không đút lót người khác để lấy lợi chứ.” Ốc Vít cười ha ha một tiếng, nói: “Nếu ngươi không ngại phiền phức thì ta sẽ đích thân tiếp thu đơn tố cáo của ngươi. Ta sẽ phân tích xem ta có kỳ thị dân tộc Trung Hoa hay không.”



Đường Hoa: “Đừng đánh trống lảng, có tính vào thời gian giam giữ hay không? Không tính thì đừng làm chậm trễ thời gian của ta, bổn Gia Tử đây một giờ mấy trăm vạn, coi chừng ta tìm ngài bắt đền à.”




“... Ngồi nhà!” Sát Phá Lang toát mồ hôi.



“A! Ngươi thế mà là tác giả cơ đấy!” Mặc Tinh sùng bái hỏi: “Thông thường sáng tác về phương diện nào?”



“... Liên quan đến mấy thứ như TV và máy tính và mì ăn liền.”



“Thật lợi hại đó nha, hóa ra là trường phái hiện thực đấy. Thể loại này khó viết lắm, cần có rất nhiều tài liệu về đời sống đó.”



“Thường thôi thường thôi, hứng thú mà thôi.” Sát Phá Lang xấu hổ toát mồ hôi hột.



* * * * * *



Cùng mỹ nhân đuổi sói nơi biển Đông, trời lam biển ngọc, cuộc đời thật là vui thú lắm.



“Huynh xem nhẹ Ốc Vít quá rồi. Muội phỏng chừng hai tờ hợp đồng hắn đưa cho huynh chỉ là thí nghiệm thôi.” Sương Vũ nói: “Muội thấy chín phần là huynh đã có cương vị rồi đó, người ta đã an bài sẵn rồi.”



“Lão bà ngài đừng an ủi tiểu nhân đây nữa.” Đường Hoa đưa roi Bạch Hổ ra, lấy thuốc làm đồ ăn vặt, thế là điểm kinh nghiệm cứ tự động tràn lên.



“Muội chỉ biết là máy tính có trí năng sẽ luôn phục vụ nhân dân mà thôi. Bất kể là toàn thể hay là một cá nhân, Ốc Vít cũng đều đối đãi một cách công bình cả.” Sương Vũ nói đến đây thì than một hơi.



“Vẫn chưa có tin phỏng vấn của muội à?”



“Chưa có!” Sương Vũ lại thở dài. Thư Sinh, Nhất Kiếm Cầu Bại với lại Hạo Nhiên đều đã có cương vị của mình hết rồi, hơn nữa còn là nhân viên cấp quản lý cả.



“Không sao cả, lão bà, huynh nuôi muội.”



“Thèm vào ấy, cái muội cần không phải là tiền, mà là công việc, huynh hiểu chưa? Nhưng muội lại không muốn lao động thể lực.”



“Yên tâm, cho dù muội có làm công việc lao động thể lực, lão công của muội đây cũng sẽ biến nó thành lao động trí óc cho coi.”



“Lão công thật tốt.” Sương Vũ tựa người vào lưng Đường Hoa, lẩm bẩm: “Còn bốn tháng nữa.”



“A!” Đường Hoa nói: “Nói vậy tức là sự kiện hai tháng một lần cũng sắp bắt đầu rồi?”



“...” Sương Vũ ủ rũ. Thực không có cái tiếng nói chung nào với loại người lạc quan như thế này cả.