Song Kiếm
Chương 286 : Trần thế mỹ
Ngày đăng: 12:11 18/04/20
Ps: Tên Đinh Bộ Lĩnh trong chương 285 mình đã sửa lại thành Trịnh Thành Công như nguyên tác, và có chú thích nhân vật này rồi nhé.
“Nào nào nào!” Đường Hoa kéo Sương Vũ đi vào trong chiến khu, nói với Phá Toái và Huy Hoàng đang hằm hằm nhìn nhau: “Nếu không được, cùng lắm lão bà ta cho các ngươi giết một lần là xong.” Toàn bộ mọi người cùng sững sờ. Đại ca, ngài nói thế này sốc lắm đấy.
“...” Sương Vũ thì lườm mắt, ra vẻ khinh bỉ, rẻ rúng Đường Hoa.
Đường Hoa hạ giọng: “Lão bà, có lấy tiền mà, không chết vô ích đâu. Khụ! Vậy ai tới trước nào?”
“...” Toàn bộ mọi người cùng im lặng.
“Miễn phí thì sao?” Đường Hoa nhìn trái nhìn phải, xong lấy một tấm ngân phiếu ra: “Giết một lần được 100 kim.”
Mọi người cùng... không động thủ.
Thân là phóng viên, tiểu Dâm lập tức bước vào trong chiến khu phỏng vấn ngay: “Đông Phương Gia Tử tiên sinh, xin hỏi ngài có âm mưu gì thế?”
“Là như vầy.” Đường Hoa chỉnh chỉnh lại trang phục, tạo dáng một cái, tiểu Dâm cũng phối hợp chụp cho một tấm ảnh: “Ví dụ như XX giết lão bà của ta, mà XX là người của bang Song Sư, vậy không giao tiền sẽ bị cưỡng chế đá ra khỏi bang hội ngay, về sau mấy chục vạn người cứ thấy là giết. Nếu là người của bang Nhất Kiếm, vậy nếu không đưa tiền thì ngọn nguồn của việc này sẽ bị chụp lên đầu của hắn hết. Hắn thế mà dám phá hỏng liên minh, ám sát phó bang chủ Song Sư đang đến hòa giải, bổ sung thêm: là nữ, cấp còn chưa tới 50. Bất kể như thế nào, chỉ cần một khi lão bà nhà ta hy sinh rồi, mọi người sẽ không còn đánh nhau nữa, ngươi nói xem có phải hay không?”
“...” Mọi người cùng toát mồ hôi, quả nhiên là có che giấu một âm mưu đồ sộ mà, thế mà có thể lợi dụng lão bà của mình để phát tài đấy.
Sương Vũ hung hãn nhéo cho Đường Hoa một nhát, Đường Hoa rú lên một tiếng “ui da”. Sương Vũ tiếp tục tỏ vẻ khinh bỉ, giả bộ giống thật đó. Sương Vũ nói: “Phá Toái, bảo mọi người tản hết đi. Huy Hoàng, hôm nay Gia Tử mời khách, cùng nhau đi uống một chén nào.”
“Huy Hoàng Phá Toái, các ngươi đã từng ăn gan rồng mật phượng hay chưa? Các ngươi đã từng ăn cải trắng do bảy tiên nữ tự tay chăm trồng hay chưa? Các ngươi đã từng ăn chim sáo đậu do Vương Mẫu nương nương nuôi hay chưa? Các ngươi đã từng ăn lẩu giao long chưa?” Đường Hoa cười ha ha một tiếng, hỏi tiếp: “Có hứng thú đi không? Bổn Gia Tử vừa mới phát hiện ra ở giữa hai giới Thần - Ma có một cái khách điếm tên gọi Tiên Kiếm, trong đó không có thứ gì là ngươi tưởng tượng không ra, chỉ có là ngươi dám ăn hay không mà thôi.”
“...” Phá Toái Huy Hoàng nuốt nước miếng đánh ực.
Sương Vũ lập tức phản đối: “Muội đi không nổi.”
“Muội đi làm gì?” Đường Hoa nói: “Muội đi huynh ăn quỵt sao được?”
“...” Mấy người ở đây đều có xung động muốn bóp chết tên này tức khắc. Người bên ngoài thì tán thưởng: xem người ta trâu chưa kìa, da mặt dày tới mức có thể biến chuyện ăn quỵt thành một loại kỹ năng, quang minh chính đại nói ra như thế này đấy.
Bị Đường Hoa quấy ngang như vậy, mọi người cũng không còn tâm tình nào đánh nhau nữa. Phá Toái bèn phất tay trước: “Tản đi thôi mọi người, tản.”
Huy Hoàng cũng nói: “Tản đi thôi, cảm ơn mọi người.”
* * * * * *
“Cũng không phải đâu... Trừ người trong cuộc ra, không ai ghét ngươi cả. Có một bộ phận quần chúng còn mãnh liệt yêu cầu ngươi tới lừa họ nữa kìa.”
“Ha ha, Gia Tử ngươi vẫn hay nói đùa như thế.” Táng Ái cười cười, rồi nói: “Thực ra ta cũng không để ý đâu.”
“Ta thấy.” Đường Hoa cảm thấy kiểu nói chuyện này loạn xà ngầu lắm lắm.
“Phong Vân Nộ rất tốt với ta, nhưng hắn cũng rất tốt với các nữ nhân khác. Hắn gắng hết khả năng, lợi dụng mọi cơ hội để biểu hiện sự đẹp đẽ, rộng rãi và ôn nhu của hắn trước mặt mọi người nữ, ta không thể chấp nhận tính cách ấy của hắn, cho nên mới lừa sạch tiền của hắn, cho hắn biết khi không có tiền không có quyền thì hắn chẳng phải là cái gì hết.”
Đường Hoa hỏi: “Vậy Phi Thường Kiếm thì sao?”
“Hắn?” Táng Ái tỏ vẻ khinh thường: “Hắn vốn đã có bạn gái, hơn nữa đã quen nhau năm năm trời rồi. Khi gặp được ta, hắn không những phủ nhận rằng đã có bạn gái, mà còn rất nhanh đã bỏ rơi người bạn gái ấy nữa.”
Đường Hoa cười ha ha một tiếng, nói: “Lẽ nào ngươi chính là hội trưởng của hiệp hội ‘Người bạn của phụ nữ’, chuyên giết Trần Thế Mỹ như người ta hay nói đó sao?”
“Có rất nhiều chuyện không giống như ngươi thấy mặt ngoài đâu, ta xúc động phẫn nộ là bởi vì tính cách của ta. Nói thế nào nhỉ... Lấy ví dụ như Trần Thế Mỹ mà ngươi nói đến đi, hắn không những không phải là người xấu, mà còn là một tên quan thanh liêm, cương trực, quan sát thể nghiệm dân tình rất tốt nữa.” Táng Ái nói: “Còn như ta, người khác thế nào ta quản không nổi, nhưng nếu gặp phải dạng nam nhân như thế, ta sẽ cho hắn một bài học ngay. Dù sao thì số tiền đó ta cũng sẽ không tự dùng mà. Sau khi ra ngoài rồi, cái gì cần quyên thì ta sẽ quyên hết.”
“Không nhìn ra ngươi còn là một vị kỳ nữ đấy.” Đường Hoa khen một câu, xong hỏi: “Có cần ta giúp ngươi rửa oan không? Thu phí rất hợp lý đấy, nếu còn muốn đắp nặn thành một hình tượng cân quắc anh thư thì chỉ cần có giá cả thích hợp, cũng không phải là không thương lượng được.”
“Không cần đâu.” Táng Ái lắc đầu: “Dù sao hai tháng nữa cũng chẳng có ai biết ta cả, ta sửa tướng mạo mà.”
“Ừ ừ, thấy được. Nếu không thì khi còn ở trên Trái Đất, một khi ngươi dùng tướng mạo như thế này lộ diện, không biết sẽ có bao nhiêu người phản bội thê tử ấy chứ. Mà cái tin sốt dẻo kiểu đó, ta không có khả năng không biết được.”
“Ha ha!” Táng Ai đứng dậy bắt tay lần nữa với Đường Hoa: “Nói chuyện với người xấu xa nhất như ngươi đây khiến ta cảm thấy cao hứng lắm.”
“Có thể nói chuyện phiếm với mỹ nữ đệ nhất như ngươi ta cũng cảm thấy vui vẻ.”
“Hẹn gặp lại!”
“Hẹn gặp lại!”
Táng Ái bay được vài bước thì quay đầu lại nói: “Có lẽ mọi người đều cảm thấy ngươi rất xấu, nhưng ta ngược lại lại cho rằng Sương Vũ may mắn vô cùng.”
Đường Hoa nghe vậy lập tức cảm động đến mức lệ nóng rưng rưng: “Ngài là người đầu tiên nói ta không phải là một kẻ cặn bã đấy. Cám ơn nhé!”
“Đừng khách khí, ta chỉ nói sự thật thôi.” Táng Ái vẫy tay: “Đi đây.”
“Đi thong thả!” Đường Hoa nhìn bóng lưng của nàng mà tán thưởng: nha đầu này, ánh mắt quá sắc, có thể phát hiện ra thứ mà người thường không thể phát hiện được. Bội phục, bội phục!