[Dịch] Song Kiếm

Chương 109 : SONG KIẾM ( 双剑 ) Xanh Trời Xanh Nước CHƯƠNG 109 NGƯỜI THUA CHƯƠNG 109

Ngày đăng: 16:24 22/03/20

SONG KIẾM ( 双剑 ) Tác giả : Hà Tả (虾写 ) Thể loại truyện : Võng du Người dịch : Xanh Trời Xanh Nước Nguồn : Quán Trà Đá CHƯƠNG 109: NGƯỜI THUA Trận đánh giữa Phá Toái với Huy Hoàng chỉ có một từ ngữ có thể hình dung: khốc liệt. Nếu mà phải xài ba chữ để hình dung, thì đó là: khá khốc liệt, còn nếu dùng nguyên một câu hoàn chỉnh, thì đó là: chiến tranh giữa những người đàn ông. Hai người đều có điểm thua nhau, Phá Toái chịu thiệt ở chỗ phẩm cấp của tiên kiếm không cao, Huy Hoàng thì chịu thiệt ở chỗ chưa có độ kiếp. Tuy cục diện vẫn luôn là Phá Toái áp chế Huy Hoàng, nhưng mà Huy Hoàng trong cơn sóng gió vẫn có thể dồn dập xuất kỳ chiêu. Phong cách ngự kiếm của Phá Toái như là biển chứa trăm sông, mỗi một chiêu đều có bài có bản, công thủ cân bằng. Phong cách ngự kiếm của Huy Hoàng thì như là một trụ trời sừng sững, mỗi khi Phá Toái phải phân ra thêm hai phần sức lực để tấn công, thì Huy Hoàng lại có thể dựa vào tốc độ xuất kiếm nhanh chóng của mình để phản kích lại, bởi thế tuy từ đầu đến cuối Phá Toái luôn chiếm cứ thế chủ động, nhưng vẫn cứ như có hoa mà chưa có quả. Một trận này, Phá Toái đã hiển lộ đầm đìa phong phạm của một cao thủ, nào là lôi kéo, lừa gạt, cưỡng bức, v.v... các loại thủ đoạn đều được dùng ra, mưu toan xé rách phòng tuyến của Huy Hoàng, nhưng Huy Hoàng thì tuân theo chiến thuật địch mạnh ta cũng mạnh, mặc cho Phá Toái tấn công như mưa rền gió giật, hắn vẫn sừng sững không nghiêng. Trận chiến kéo dài cho đến mười phút cuối cùng, Phá Toái rốt cục chơi tồi mò ra một tấm gương lắp lên trên mũ của mình, thỉnh thoảng lại lợi dụng ánh mặt trời làm chói mắt Huy Hoàng, cuối cùng cũng quơ được một sơ hở, lấy khí thế đồng quy vu tận bắn một kích tất sát tới, trảm cho Huy Hoàng té ngã. * * * * * * “Cũng phải tới lúc ta lên sân rồi!” Đường Hoa và Sát Phá Lang đồng thời xuất hiện trên không trung. Bọn quần chúng nhao nhao dõi mắt trông chờ, tuy hai tên này đều là người xấu cả, và Sát Phá Lang thì có vẻ như tệ hơn, nhưng dân tâm hiển nhiên vẫn thiên về phía hắn. Nguyên nhân trọng yếu, chính là do mấy trận vừa rồi Đường Hoa đánh chẳng đẹp tí nào. Đánh với Phá Toái thì chơi oẳn tù tì để phân thắng bại, gặp Liên Vân Sơ thì dùng kế lừa nàng để đánh lén, rồi gặp Phong Vân Nộ thì rõ ràng là Phong Vân Nộ nhân hậu nương tay cho. Tổng lại thì chẳng có một trận nào là thắng một cách sảng khoái đầm đìa cả. Thậm chí, có không ít người ác ý đoán rằng có thể Đường Hoa này dựa vào những thủ đoạn vô sỉ mới có thể đứng vào hàng ngũ top 3 trên bảng, thật ra thì trình độ thực sự chẳng được bao lăm. Nhưng khi tới trận này rồi thì lại không giống lúc trước nữa, là con tôm hay là con tép thì cũng đều phải lộ ra. Rất nhiều người biết rằng Sát Phá Lang và Đường Hoa có mâu thuẫn rất sâu, đặc biệt là lúc ở Thái Sơn, Sát Phá Lang trước mặt quần hùng đã truy sát Đường Hoa tới N lần, từ đây đã khiến cho định mệnh hai người phải trở thành một đôi oan gia. Hai cường giả đánh nhau, chỉ sợ rằng mức độ kịch liệt phải không kém hơn trận giữa Phá Toái với Huy Hoàng. Chỉ là... Toàn thể quần chúng lúc này đều phải rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh... “Lang ca, ta có chuyện muốn nói.” Sát Phá Lang vừa trầm lại, chuẩn bị chiến đấu thì Đường Hoa lại phất tay lên, kêu. Sát Phá Lang cảnh giác: “Ngươi lại định đánh lén ta lần nữa á?” Một chữ “lại” này đã đủ chứng minh, sự cảnh giác của Sát Phá Lang không phải là không có nguyên nhân. “Sẽ không đâu! Ta làm sao lại là loại người này được? Lang ca, ca vẫn luôn hiểu lầm ta đấy.” Ngôn ngữ của Đường Hoa thật chân thành tha thiết, biểu lộ rất thực thà. Nhưng mà Sát Phá Lang lại không bị cái bộ dạng này làm ảnh hưởng: “Thề đi, trong lúc nói chuyện cùng với một phút sau khi nói chuyện mà ai động thủ thì người đó chết cả nhà.” Moá! Ác vậy à. Đường Hoa tuy biết đây chỉ là lời thề tiêu chuẩn trên mạng internet, nhưng cũng nhịn không được phải mắng một câu: “Ta thề!” * * * * * * “Lang ca!” Đường Hoa bay đến gần Sát Phá Lang, sau đó làm giống như bán đĩa phim cấm, lén lút moi ra lệnh bài sư môn cống hiến, nhỏ giọng hỏi: “Ca có biết cái này trị giá bao nhiêu tiền không?” “Hây!” Sát Phá Lang còn chưa có trả lời, thì một làn sóng những tiếng la ló đã vang lên từ bên trên khán đài, Tôn Minh lại càng hung hơn, cầm loa rống to: “Đừng tưởng bọn ta là người chết, có nói nhỏ hơn nữa thì bọn ta vẫn nghe được!” Trong sân này thì có thể điều chỉnh mức âm lượng nghe được, nhằm mục đích giúp cho người xem có thể nắm được mọi chi tiết trong trận đấu. Đường Hoa tuy không quan tâm tới những tiếng la ó, nhưng mà cũng nhất định phải chú ý tới trọng tài, thế là gửi một cái yêu cầu tổ đội qua. Sát Phá Lang xác định vào đội, xong thì nhìn nhìn mục giới thiệu của lệnh bài, nói: “Ít nhất cũng phải 800 kim.” “Vậy ca tính thử xem.” Đường Hoa lôi ra một cái máy tính: “Mỗi trận thi đấu thì ít nhất có hai cơ hội lấy được thùng, vị chi tương đương với 1.600 kim, mà tỷ lệ thắng giữa ta với ca chỉ là 5-5, phần thưởng cho quán quân 3.000 kim, nói cách khác, 5-5 có nghĩa là mỗi người trong hai chúng ta chỉ được 1,500 kim.” “Ý của ngươi tới cùng là cái gì?” “Ý của ta chính là... Chúng la cứ lùi một bước đi, hoặc là ca lấy hai cái thùng rồi bỏ cuộc trận này, hoặc là ta lấy hai cái thùng rồi ta bỏ cuộc. Ca là một người thông minh, chắc không phải cổ hủ như Huy Hoàng, bày đặt chẳng thèm thùng mà nhất định phải huyết chiến tới cùng đó chứ?” Đường Hoa nuốt nước bọt, xong nói tiếp: “Hơn nữa, ca có phát hiện hay không, trong vòng 20 người thì mấy cái thùng có phần phế thải, nhưng mà càng vào vòng trong thì lại càng có chất lượng cao hơn, biết đâu trong vòng này sẽ có thanh tiên kiếm lục giai đấy nhỉ. Cho dù không phải là tiên kiếm, thì cầm viên đá Long Tinh để tăng cường uy lực cho Ma Kiếm của ca cũng là kiếm bộn đó chứ. Mà nói đến, thì lão ca ngài có để tâm đến số tiền 3.000 kim đó đâu phải không? Trong trò chơi này, thứ quý nhất không phải là tiền, mà là những đạo cụ, là những thứ mà có tiền cũng mua không được. Ngài nói xem, ai có đá Long Tinh mà lại mang ra bán chứ? Ai mà không mong đến ngày nào đó tăng lên thuộc tính cho tiên kiếm của mình? Mà cứ tính lại bây giờ xem, ca với ta liều chết với nhau, tổng giá trị sản lượng nhiều nhất cũng chỉ 3.000 kim, mà nếu đổi thành hợp tác thì tổng giá trị sản lượng sẽ bằng 3.000 kim cộng thêm hai cái thùng giá trị liên thành. Hiện giờ tỷ lệ thắng bại giữa chúng ta là 5-5, vậy khả năng lớn nhất là ca rượt ta không kịp, mà ta cũng đánh không chết ca, kết quả chẳng những không có được 3.000 kim, mà thậm chí một cái thùng cũng chẳng có. Dựa theo xác suất bên toán học, thì độ rủi ro khi đánh sẽ lớn hơn gấp đôi độ rủi ro khi hợp tác, còn ích lợi khi hợp tác thì lớn hơn lợi ích khi đánh nhau đến 2/3. Ngài cứ thử nghĩ xem.” Đường Hoa nói xong, thì ngồi hẳn lên trên phi kiếm, không để tâm đến những tiếng la ó ngập tràn, móc ra một lon bia, khui uống. “Phê phán bán độ!” Một tấm biểu ngữ được kéo lên, dưới sự dẫn dắt của XX, quần chúng cao giọng hò hét: “Trả lại fair play, tẩy chay bán độ!” Theo những khẩu hiệu này, thì có thể thấy được rằng quần chúng vẫn còn bình tĩnh lắm, ít nhất thì cũng còn chưa có hô lên “Trả tiền vé lại”. Không có chứng cớ mà lại đi vu hãm lung tung, chẳng thèm để ý đến quần chúng nữa! Đường Hoa ngó sang Sát Phá Lang còn đang do dự, uống một hớp bia, nói: “Phá Toái là bạn của ta, ngươi cũng biết chứ, bọn ta đã bàn rồi, ai tiến được vào được trận chung kết thì 40 phút đầu sẽ không đánh, lấy thùng trước, thùng xuất hiện ở gần ai thì người đó lấy. Nếu như ngươi quyết định vào chung kết mà để rương lại cho ta, thì trận chung kết giữa ngươi với Phá Toái cũng có thể dùng phương pháp như thế, vậy là ngươi sẽ có thêm cơ hội được một nửa thùng.” Đường Hoa biết Sát Phá Lang không phải là đang định cự tuyệt yêu cầu của hắn, mà là đang tính toán xem nên hợp tác thế nào để có ích lợi lớn nhất. Từ mặt ngoài xem, thì nhường cho Đường Hoa hai cái thùng, còn mình tiến vào trận chung kết chính là có lời nhất, nhưng mà Sát Phá Lang nhất định phải bận tâm đến một chuyện: Đường Hoa lấy được rương rồi thì có đổi ý hay không. Phải biết rằng Phá Toái là bạn của Đường Hoa, có khả năng hai người đã lén thương lượng rồi, Đường Hoa đánh hoà với Sát Phá Lang, còn Phá Toái đoạt quán quân xong thì lại lén chia của với Đường Hoa. Bởi thế, Đường Hoa và Phá Toái sẽ kiếm được bộn, còn Sát Phá Lang không những trắng tay mà còn biến thành một trò cười cực lớn! Sát Phá Lang suy tư, suy tư rồi lại suy tư, cuối cùng thở thật dài một hơi, rất phiền lòng hỏi: “Mới nãy ngươi đã thề như thế nào?” “A?” Đường Hoa hơi ngớ người, nhưng vẫn trả lời: “Nói rằng trong lúc mà chúng ta đàm phán, ai mà động thủ thì chết cả nhà.” “Ngươi thề như thế thật sao?” “Đúng vậy! Thì sao nào?” Đường Hoa buồn bực hỏi lại. Sát Phá Lang lộ ra một nụ cười hiếm thấy: “Ngại thật! Ta thì không... Nhân kiếm hợp nhất!” “Ta XX!” Đường Hoa vội vàng thọc tay vào túi Càn Khôn để móc ngân phiếu, nhưng cự ly thật là gần quá, gần sát như là cự ly giữa hai người tình lữ vậy, mà Sát Phá Lang không động thì thôi, đã động thì như điện chớp, thành ra trong chớp mắt đã có một con số màu đỏ loé lên trên thân của Đường Hoa. Trên khán đài, quần chúng cùng kích động: chia của không đều, đã động thủ rồi. Mạng còn dai thật, không hổ là tiên thể! Sát Phá Lang cười lạnh một tiếng, sau khi con số màu đỏ đó loé lên thì tay vẫn không ngừng, ở cự ly siêu cấp gần phát động lần nhân kiếm hợp nhất thứ hai, lần này Sát Phá Lang nhặt được cục vàng, thế mà khởi động được bạo kích, một con số màu vàng lớn hơn 10.000 xuất hiện... Không có bất cứ ai có thể trong giai đoạn hiện nay thừa nhận nổi tổng số thương hại như thế này, ngay cả Đường Hoa cũng không thể... Bọn người xem đều há hốc miệng ra nhìn một tràng cảnh không thể tưởng tượng nổi: Đường Hoa vậy mà vẫn còn trong trạng thái đầy máu! Nhưng trên bầu trời lại có ánh trắng dâng lên, Sát Phá Lang lúc này mới phát hiện ra sinh mệnh của mình đã biến thành con số không có khả năng nhất: 0. “Làm người thì phải phúc hậu!” Đường Hoa cười mị mị, gỡ Đảo Càn Chuyển Khôn kính xuống, hỏi: “Ngươi có biết vì sao mà bị thua không?” “Bởi vì ngươi đê tiện!” Sát Phá Lang nghiến răng, tuy không biết nguyên nhân vì sao, nhưng mà tuyệt đối có thể khẳng định được một điểm này. “Ngươi sai rồi!” Đường Hoa lắc đầu, nghiêm túc giải thích: “Bởi vì ngươi không có bạn bè!” “Bạn bè?” Sát Phá Lang trong lúc nghi hoặc cũng đã biến mất. Thực ra trận này kể từ lúc Sát Phá Lang đồng ý với yêu cầu nói chuyện với Đường Hoa là trước mắt hắn đã xuất hiện cả một trăm cái bẫy chờ hắn rồi! Trong các lựa chọn của Sát Phá Lang, thì cái đầu tiên là chọn lấy thùng, nhường vé vào chung kết cho Đường Hoa, có lẽ đây chính là lựa chọn chính xác duy nhất. Lựa chọn thứ hai là vào trận chung kết, thì như Sát Phá Lang đoán trước, Đường Hoa sau khi lấy được thùng sẽ trở mặt ngay. Có lẽ khi đó thì thời gian thi đấu đã chẳng còn lại bao nhiêu rồi, nhưng cái mà Đường Hoa nhắm đến chính là một trận hoà, bởi vì hắn với Phá Toái đúng thật đã chia chác phần thường quán quân với nhau xong rồi. Lựa chọn thứ ba, cũng là lựa chọn có khả năng xảy ra nhất, cũng chính là lựa chọn đã phát sinh. Lựa chọn này nhất định là phải gạt cho Sát Phá Lang tiến vào đội ngũ. Lừa đợt một, lợi dụng tâm lý mang ý đồ ám toán Đường Hoa của Sát Phá Lang, khiến cho hắn nghĩ rằng chỉ cần vào đội là coi như Đường Hoa đã buông bỏ mất ưu thế cùng với tính cảnh giác của mình. Lừa đợt hai: cái loa của Tôn Minh, khiến cho việc tổ đội giữa hai người biến thành chuyện tất nhiên. Sau đó thì đến lượt Đường Hoa làm ra vẻ buông lỏng cảnh giác hoàn toàn, dụ cho Sát Phá Lang ra tay. Trong chuyện này còn có một điểm mấu chốt nữa, đó chính là Sát Phá Lang rất sĩ diện, nếu như mà định ra ước định trước mặt người xem thì chắc chắn sẽ không thể chạy làng, do đó vào đội để tán gẫu cũng sẽ là ý nghĩ của Sát Phá Lang! Lựa chọn thứ tư: Nghiêm chính cự tuyệt yêu cầu của Đường Hoa, đồng thời rời khỏi đội ngũ, bất quá nếu như Sát Phá Lang mà đi chọn cái này, thì hắn sẽ là Huy Hoàng, chớ không phải là Sát Phá Lang nữa! Cho nên tuy tỷ lệ thắng thua giữa hai người là 5-5, nhưng mà chỉ cần Sát Phá Lang bằng lòng nghe Đường Hoa nói chuyện, vậy thì phần thắng của hắn chỉ còn lại có một, thậm chí càng ít hơn. Mà phải thực hiện những thủ đoạn trên, cái quan trọng nhất là Đường Hoa phải tin vào bè bạn, cũng tức là phải tin vào Phá Toái. Nếu như Đường Hoa không tín nhiệm Phá Toái mà lo Phá Toái độc chiếm toàn bộ phần thưởng của quán quân, thì lúc đó Đường Hoa cũng chỉ còn nước liều mạng với Sát Phá Lang! Cũng giống như hồi ở Thái Sơn vậy, Đường Hoa đánh bại được Sát Phá Lang là do mình có bạn mình giúp đỡ, mà lúc này ở Tân Tiên giới, đánh bại được Sát Phá Lang vẫn như cũ là nhờ có bạn bè. Bạn bè thì không quý ở chỗ nhiều, những cái thứ mà giao du rộng khắp, rồi gặp người là xưng huynh gọi đệ thì thường thường đều không thể cậy vào. Trong ba người Phá Toái, Sát Phá Lang và Đường Hoa, thì Đường Hoa là kẻ có khả năng đoạt giải quán quân nhất, nhưng mà hắn lại cam tâm buông bỏ cho xác suất lớn nhất này, bởi vì hắn lựa chọn hợp tác cùng Phá Toái còn có nguyên nhân lớn nhất nữa, đó chính là hắn không hy vọng nhìn thấy cảnh bạn bè lại đánh nhau máu chảy đầu rơi vì thắng lợi cuối cùng, mà hắn muốn cùng bè bạn cộng hưởng niềm vui sướng khi thắng lợi. Cho nên Đường Hoa cũng không có nói dối với Sát Phá Lang, nguyên nhân Sát Phá Lang thua là bởi vì hắn chẳng có một người bạn nào cả! App trên Android |