[Dịch] Song Kiếm

Chương 119 : SONG KIẾM ( 双剑 ) Xanh Trời Xanh Nước CHƯƠNG 119 DỊCH CHUYỂN TỨC THỜI CHƯƠNG 119

Ngày đăng: 16:24 22/03/20

SONG KIẾM ( 双剑 ) Tác giả : Hà Tả (虾写 ) Thể loại truyện : Võng du Người dịch : Xanh Trời Xanh Nước Nguồn : Quán Trà Đá CHƯƠNG 119: DỊCH CHUYỂN TỨC THỜI BOSS cấp 42... Đối với Đường Hoa mà nói thì tuy có chút khó giải quyết, nhưng không phải là không thể hạ được. Có độc giả sẽ hỏi, vì sao lúc đó tên BOSS trên Thái Sơn kia Đường Hoa lại không chống nổi? Nguyên nhân đơn giản lắm, không phải là tên BOSS này yếu hơn tên kia, mà là Đường Hoa đã mạnh hơn so với lúc trước. Đầu tiên, đẳng cấp đã tăng thêm, tiếp theo, so với khi ở trên Thái Sơn thì Đường Hoa đã độ kiếp thành công, tiên thuật có cấp cao hơn, các loại pháp bảo đã thăng cấp, lại còn có pháp thuật mới, mấy loại trang bị đều đã mới hơn... Nhưng nếu như tất cả những lý do trên chưa đủ sức thuyết phục, thì còn có một cái nữa... Đường Hoa đã là phú hộ! Càn Khôn Nhất Trịch thì hắn không có gan dùng, nhưng mà Càn Khôn Nhất Độn thì thiệt là như ăn cơm uống nước vậy. Khi mà ngươi sử dụng 100 kim lần đầu tiên, ngươi sẽ thấy lòng đau như dao cắt, khi ngươi dùng 100 kim lần thứ hai, ngươi sẽ thấy đau lòng, nhưng khi đã dùng đến lần thứ ba, bốn, thì ngươi sẽ chỉ thấy mình đã chết lặng. Đến lần thứ năm, thứ sáu, ngươi lại cảm thấy nếu mình không xài thì toàn thân không thoải mái... Dưới sự kiên trì gian khổ của Đường Hoa, cộng với khí thế của 1500 kim, Cổ Đằng Tinh ầm ầm ngã xuống đất, trơ lại viên Thổ Linh châu kia đang phát ra ánh sáng lờ mờ, trôi nổi giữa không trung. Sương Vũ nghiêng đầu nhìn Đường Hoa đang bày POSS, hỏi: “Ngươi đã dùng chiêu thức vô lại gì đấy?” Thấy Đường Hoa dùng dịch chuyển tức thời một hai lần thì còn có thể hiểu lầm rằng đấy là kỹ năng hoặc là pháp thuật mà pháp bảo kèm theo, nhưng mà thấy hắn xài đến mấy chục lần, lại còn không có cả thời gian cooldown thì thật là đáng nghi lắm. Hoặc là Đường Hoa chính là con riêng của máy tính có trí năng Ốc Vít - Tiểu Ốc Vít, còn không thì trong chuyện này phải có che dấu một bí mật thật là lớn. “Rất là vô lại à?” “Xin lỗi, không phải là vô lại, mà là vô sỉ!” Chiêu thức này khá vô sỉ, muốn lợi hại hơn cả chiêu phòng ngự tuyệt đối của Phong Vân Nộ rồi đấy. Sương Vũ ghé sát tai vào, hỏi: “Nữ nhân ai cũng có lòng tò mò, có thể tiết lộ hay không?” “Nam nhân cũng có quyền riêng tư.” Không phải là kỹ năng đáng tự hào gì cho lắm, không nói. Đường Hoa bay về phía Thổ Linh châu, trong lòng không khỏi cảm thán: Rốt cục cũng đã làm được chút chuyện cho Thục Sơn rồi. Biết bao nhiêu tháng nay, thân là một đệ tử Thục Sơn, mình vẫn luôn xấu hổ vô cùng. Hồi nhập môn, làm nhiệm vụ thì dùng mánh lới, ngày sau thì quấy rầy chưởng môn để kiếm nhiệm vụ, Thục Sơn bị người ta tới quấy thì chỉ biết đứng nơi xa xem náo nhiệt, lại còn thuận tay phá đi Tỏa Yêu tháp, xử lý cả thần tướng duy nhất mà Thục Sơn có được là Trấn Ngục Minh Vương, sau đó thì dù chết một lần rồi vẫn không biết hối cải, vẫn đứng coi náo nhiệt với đám đệ tử Thục Sơn, mặc cho Tà Kiếm Tiên, kẻ thù lớn nhất của Thục Sơn giết người phóng hỏa ngay trong môn phái. Nhưng, lúc này, khi mà Đường Hoa đang chuẩn bị nắm lấy viên châu đầu tiên, trở thành anh hùng của Thục Sơn, thì có đại biến... “Cẩn thận!” Sương Vũ hô lên, Đường Hoa quẹo đầu sang trái nhìn thoáng qua, một người trưởng thành có chiều cao ngang bằng một người Dwarf đang từ bên cạnh đâm sầm vào hắn. Nhanh! Rất nhanh! Cực kỳ nhanh! Trong số những người chơi hiện giờ, Đường Hoa chưa từng thấy ai có thân pháp nhanh đến như vậy, cho dù là BOSS cũng chưa từng. Mới đưa mắt nhìn thì đang ở ngoài trăm mét, nhưng trong chớp mắt đã chỉ còn năm mươi. Nếu phải đặt tốc độ cho hắn, thì nhất định phải vượt qua 2000. Nếu nhanh hơn hai ngàn thì chính là tốc độ viên đạn súng trường, xấp xỉ 2500, nhanh hơn tốc độ viên đạn thì chính là tốc độ ánh sáng, 30 vạn, mà nhanh hơn tốc độ ánh sáng thì chỉ có thể là Càn Khôn Nhất Độn... Nhưng... Càn Khôn Nhất Độn trừ cái công năng tiêu tiền làm cho người ta tan nát cõi lòng, thì còn một yêu cầu “mềm” nữa. Yêu cầu “mềm” này chính là thủ pháp sử dụng. Nói đơn giản hơn, chính là yêu cầu về tốc độ móc ngân phiếu. Ngươi nhất định phải đưa vào một con số chính xác, nếu không thì hậu quả nghiêm trọng lắm, chẳng hạn như Đường Hoa, vì hắn có thâm niên sử dụng nên tính được ngay số tiền cần phải sử dụng để thoát ly khỏi phạm vi công kích của tên Dwarf này là 15 kim, nếu ngươi vì khẩn trương mà đưa vào dư mất một con số 0, thì chẳng những trái tim mỏng manh của ngươi sẽ tan nát, mà biết đâu thân thể sẽ bị kẹt vào trong cây cối, hoặc là trong đống nham thạch. Dĩ nhiên, nếu mà dư thêm một con số 0 nữa thì chắc chắn cả trái tim bằng kim cương cũng phải bể. Còn dư thêm một con số 0 nữa? Chúc mừng ngươi, lúc đó nếu ngươi không bị kẹt trong tâm của Trái Đất, thì tức là đã thoát ly khỏi Trái Đất, phi thăng thành tiên rồi. Bởi vậy khi đưa con số vào để lấy ngân phiếu thì tay không được phép run, nhất định phải đạt tới cảnh giới vô tâm, không để ý đến vạn vật thì mới có thể lấy ngân phiếu chính xác, đồng thời sử dụng ngay trong chớp mắt được. Đường Hoa là loại người đạt tới cảnh giới này sao? Đáp án tất nhiên là không, bởi vì hắn muốn tiền, muốn nữ nhân, muốn thần binh, muốn pháp bảo,... Đương nhiên, Đường Hoa cũng không phải là người bình thường, hắn không lo chuyện có quăng ngân phiếu ra kịp hay không, hay là lỡ tay quăng 150 kim như người khác. Ngân phiếu trên tay, có cả thiên hạ, Đường Hoa chớp mắt quăng ra ngân phiếu, khởi động dịch chuyển tức thời... Ở một bên, Sương Vũ cũng không rảnh rỗi, nàng quăng ra một tờ Bùa Giám Định, nhưng nhìn thấy kết quả rồi thì kinh hãi vô cùng. Kết quả chỉ có mấy chữ: La Như Liệt. Không những không có một lời giới thiệu lai lịch, mà ngay cả đẳng cấp cũng không thấy. Cái này chỉ có thể nói lên một điều, tên La Như Liệt Dwarf này chính là một tên đại BOSS! Nhưng nàng cũng rất vui khi nhìn thấy thân hình của Đường Hoa lóe lên một cái, chứng tỏ hắn đã khởi động chiêu thức vô sỉ kia rồi. Nhưng Sương Vũ lại lập tức phẫn nộ ngay, cái tên không có nghĩa khí kia vậy mà đã bỏ mình lại chạy trốn mất rồi, hắn lại nỡ lòng nào để lại một mỹ nữ yểu điệu như mình trong rừng cùng với một tên Dwarf bạo lực vậy chứ... Có điều ba giây sau, Sương Vũ lại tha thứ cho Đường Hoa, vì nàng phát hiện tên kia đã chạy thẳng đến uống trà cùng với Diêm vương rồi! Không sai, Đường Hoa xuống địa ngục chơi rồi, bởi vì số tiền mà hắn quăng ra không phải là 150 kim, mà là 1,5 kim! Mà như thế thì không thể nào thoát khỏi phạm vi công kích của La Như Liệt được. Đường Hoa dù có tiên thể, nhưng điều kiện khách quan về đẳng cấp, cũng như đặc tính của pháp sư đã khiến hắn phải chịu kết cục bi thảm chắc chắn sau khi bị BOSS đến bên người. Hơn nữa, những tên BOSS hình người thì hung ác hơn so với mấy BOSS loại cây cối hoặc là động vật nhiều, nguyên nhân chủ yếu là vì chỉ số thông minh của họ đều rất cao. Với tu vi của La Như Liệt, hắn liếc mắt một cái là đã nhìn thấu được kỹ năng của Đường Hoa ngay, sau đó hắn dùng chỉ số thông minh của mình để phân tích ra cách tốt nhất có thể giết kẻ này ngay trong một kích. Tuy vẫn bị Đường Hoa khởi động được Càn Khôn Nhất Độn, nhưng kết quả cuối cùng vẫn khiến cho hắn hài lòng. * * * * * * Sông Du Châu, Sương Vũ ngồi trên bờ, dùng chân trần đá nước. Nàng đang chờ Đường Hoa. Nàng không bị chết, không những không bị giết, mà La Như Liệt đó lại chẳng thèm ngó lấy nàng một cái nữa, hắn vừa lấy được Thổ Linh châu là biến ngay. Theo phân tích của Sương Vũ, tốc độ của tên La Như Liệt này phải nhanh hơn so với tốc độ của hai nhân vật chính trong trận chiến thần ma mà nàng xem hồi lính mới nhiều. Nhưng hắn cũng có thể có điểm yếu, đó chính là năng lực công kích viễn trình... Nhưng mà hình như tên chết toi kia đã khởi động được tuyệt chiêu dịch chuyển tức thời mà, sao lại bị chết được nhỉ? Bây giờ không biết bang Thiên Đường đã bị giải tán chưa nhỉ? Lát nữa nên đi Phích Lịch đường trước hay là đi trấn Đường Gia trước đây... “Vô Song tỷ, thằng nhãi kia đâu rồi?” Trong khi Sương Vũ còn đang suy nghĩ lung tung, thì Sát Vô Xá dẫn theo chừng trăm người tìm đến. Trả thù! Đây chính là chuyện thường thấy nhất trong võng du. Có lẽ, lý do là vì kinh nghiệm từ một con tiểu quái, có lẽ là vì một câu nói trên miệng, có lẽ là vì nhìn thấy một mỹ nữ đã có chủ... Như chuyện mà Đường Hoa đã làm thì dựa theo pháp luật với quy tắc ngầm trong võng du, hắn không có lỗi gì cả. Thứ nhất, hắn không cướp quái, thứ hai, hắn không khiêu khích. Nhưng mà người khác có nghĩ vậy đâu, ngươi không có cướp quái, nhưng ngươi lại nhắc sai người ta. Ngươi không có khiêu khích, nhưng ngươi lại chủ động PK, mà người bị ngươi xử lý lại là một tên bang chủ nữa... Sương Vũ thấy vậy thì cười khổ một tiếng, trong tám người đứng đầu Tân Tiên giới, mấy người như Huy Hoàng với Phá Toái có lẽ có thể bị một biển người nhấn cho chết đuối, cho dù là Sát Phá Lang thì cũng có thể bị vài cái biển người nhấn chết, duy chỉ có mỗi Phong Vân Nộ được công nhận là kẻ không thể bị chết chìm. Mà bây giờ, sau khi Sương Vũ nhìn thấy chiêu dịch chuyển tức thời của Đường Hoa, nàng cũng liệt hắn vào hàng ngũ không thể chết chìm nổi. Mặc dù nàng không muốn nhúng tay vào cho lắm, nhưng mà vẫn phải nghĩ đến chút tình nghĩa ngày xưa: “Tiểu Sát, đừng tìm Đông Phương Gia Tử nữa, coi như coi lại mặt mũi của tỷ mà quay về đi.” Đông Phương Gia Tử? Bây giờ Sát Vô Xá mới biết kẻ giết mình là ai. Người có tiếng, cây có bóng, sau sự kiện Tân Tiên giới cùng với thành đô, Đường Hoa đã được công nhận là cao thủ vô sỉ đệ nhất, tuyệt đối là một tiểu nhân. Nếu ngươi có đụng phải mấy người quân tử như Huy Hoàng, người ta sẽ không so đo với ngươi, có khi lại còn xin lỗi ngươi nữa. Gặp phải Phá Toái cũng không có bao nhiêu di chứng để lại, nhưng chỉ có Đường Hoa với Sát Phá Lang là không thể chọc được! Theo bản “Vén màn bi mật theo yêu cầu” độc quyền của Vô Biên đặc san, tên Đường Hoa này từ nhỏ đã ăn không uống không, thời học sinh thì vừa dùng lợi lộc dụ dỗ cộng với đe dọa bạn ngồi cùng bàn để tạo tình huống thuận tiện quay bài, đến khi ra ngoài xã hội thì chọn loại nghề nghiệp mà lừa chết người ta cũng không bị ra tòa, đó chính là nhân viên bán hàng. Đặc san còn miêu tả một cách kỹ càng tỉ mỉ chuyện tên này sau khi vào Song Kiếm nữa. Trên thì có gạt NPC, dưới thì có gạt người chơi, thậm chí còn có chuyện xích mích với bạn hữu nữa. Đặc biệt, hắn có một người bạn là hòa thượng, dưới sự uy hiếp của hắn, người này ngày ngày đã phải sống một cuộc sống mà sống không bằng chết như thế nào. Thật là quá thâm, quá hiểm... À, hai chữ vừa rồi chính là dành cho kẻ vừa bán Đường Hoa tới N lần để lấy tiền - Tôn Minh. “Náo nhiệt như vậy à?” Đường Hoa không biết đã tới từ khi nào, trong khi hạ xuống thì thu phi kiếm lại, vững vàng tiếp đất bên người Sương Vũ, hắn nhìn Sát Vô Xá một cái, chợt sửng sốt: “Anh bạn này, nhìn hơi quen đó.” Vừa bị ngươi giết, mà chốc lát đã quên rồi sao? Sát Vô Xá nghiến răng, nhưng cái này không trách Đường Hoa được, Sát Vô Xá lúc này đã đổi lại toàn bộ trang bị để đánh nhau, mà màu cùng với kiểu dáng của y phục cũng đã có sự thay đổi thật lớn... Ngươi nói mặt à? Hắn có phải gái đẹp đâu, mà Đường Hoa cũng không có khuynh hướng làm GAY, với lại trong rừng Cổ Đằng lúc đó còn có Sương Vũ nữa mà, người ta tập trung nhìn dáng vóc với khuôn mặt của nàng đó chớ, ngu đâu mà lại đi nhìn mấy thằng đực rựa... Đánh! Không nên. Không đánh! Cũng không tốt. Sát Vô Xá quay đầu lại bảo: “Hôm nay xem thể diện của Vô Song tỷ, mọi người đi thôi.” Đường Hoa nhìn bóng lưng của trăm tên nọ đi xa mà buồn bực hỏi: “Ngươi lại đi dắt mối nữa à?” Tuy Sương Vũ hiểu Đường Hoa nói “dắt mối” chính là ý bảo mình hay đi điều tiết mâu thuẫn, nhưng mà nàng vẫn rất không thục nữ, chĩa lên một ngón giữa, nàng không những tỏ ra khinh bỉ đối với cách dùng ngôn ngữ của Đường Hoa, mà còn tỏ ra khinh bỉ đối với cảnh giới giết người như ma, giết qua là quên của tên này. Có điều đối với tên Đường Hoa lợn chết không sợ bỏng nước sôi này, Sương Vũ trừ việc khinh bỉ hắn thì còn có thể làm gì được nữa đây? Bèn nói sang chuyện khác: “Có muốn ta đi một chuyến đến trấn Đường Gia với ngươi trước hay không?” “Tốt!” Có mỹ nữ làm bạn thì hành trình mới không cô quạnh, đâu có giống với cái chuyến biển Đông kia, đi cùng với một tên Sát Phá Lang suốt ngày chả buồn đánh rắm, cảm thấy cuộc đời chẳng thú vị gì cả. “Xuất phát!” Sương Vũ hô một tiếng, hai người bay lên không. Sương Vũ lật lật kênh bang hội, nói: “Lư Sơn sắp tiêu rồi, hiện giờ đã bao vây Thiên Đường cung, tỷ lệ nhân số là 25 trên 1, đã tiến vào tiêu hao chiến rồi.” “Chẳng hứng thú, ta hỏi này, các ngươi cảm thấy chơi có vui không?” “Không phải là bọn ta cảm thấy chơi vui, mà là người chơi cảm thấy chơi vui.” Sương Vũ giải thích: “Trong trò chơi, nếu bọn người chơi không thích làm chuyện gì, thì chuyện đó chắc chắn chẳng ai thèm làm. Nhìn từ mặt ngoài thì bọn ta vì lợi ích của mình mà diệt bang Thiên Đường, nhưng thực ra làm vậy cũng chỉ vì thỏa mãn nhu cầu tìm sự kích thích và PK của người chơi cả thôi. Đã vậy còn có có trợ cấp tử vong, rồi phần thưởng giết người từ bang hội nữa, cho nên trận đánh này họ đánh thật sảng khoái biết bao nhiêu.” “Vậy nếu mà Thiên Đường không còn nữa thì sao?” Sương Vũ cười khổ một tiếng: “Không còn? Không còn thì về sau ba bang liên minh nội chiến là được rồi. Từ hiểu lầm nhỏ dẫn đến PK, sau đó căm thù nhau, cuối cùng là công khai trở thành bang hội đối địch, tiếp đó người trong bang Thiên Đường nhân cơ hội mà quật khởi một lần nữa...” “Ngươi đã biết như vậy.” Đường Hoa liếc nàng ra chiều khinh bỉ: “Vậy còn đánh làm cái rắm.” “Heo à? Đã nói là có một phần nguyên nhân là vì đề cao mức độ hạnh phúc của người chơi, đồng thời chỉnh đốn lại lực ngưng tụ của bang hội mà.” “Ngớ ngẩn!” Đường Hoa quăng ra hai chữ, rồi tăng tốc độ lên hai phần, chạy trối chết về hướng trấn Đường Gia. “Tỷ tỷ giết ngươi!” App trên Android |