[Dịch] Song Kiếm
Chương 132 : Thành dưới đáy biển
Ngày đăng: 16:25 22/03/20
“Các ngươi có từng gặp qua loại tiểu quái vô sỉ thế này chưa?” Phá Toái nắm chặt nắm đấm, hắn hận không thể kéo tấm gương qua hiện thực để PK được.
“BOSS cũng chưa từng gặp qua con nào vô sỉ đến vậy.” Đường Hoa nói: “Có điều cũng chỉ có loại quái vô lại như thế mới có thể rớt được những loại vật phẩm vô lại mà.”
Huy Hoàng: “Gia Tử, dù sao việc này cũng phải giao cho ngươi xử lý thôi. Thừa dịp bây giờ còn chưa có ai vào.”
“Ừ ừ! Ai nói ra ngoài thì là đồ rùa con, Gia Tử đề xuất ý kiến đi.” Phá Toái phụ họa.
Đường Hoa rơi lệ đầy mặt: “Hai vị đại ca quả thực đề cao ta lắm.”
Ba người tạo thành thế tam giác bao vây địch nhân, Đường Hoa cầm một cây gậy dài ba thước, nằm rạp người trườn tới. Đúng vậy, Đường Hoa hiện đang định xả thân vì nghĩa lớn, hắn quyết định dùng sinh mệnh của mình để thu hút công kích của tấm gương. Chỉ cần nó công kích hắn, Huy Hoàng và Phá Toái sẽ thừa cơ mà ung dung hạ độc thủ. Nhưng vì sao lại là Đường Hoa? Vì Huy Hoàng và Phá Toái kiên quyết cho rằng bản thân mình làm không được chuyện đó. Ngoài ra còn một lý do, đó chính là pháp thuật của Đường Hoa hầu như không có đất dụng võ với thần kính.
Đâm, đâm, đâm! Tấm gương bị gậy đâm rất là không thoải mái, nó nhích nhích thân thể. Không có con quái nào thích bị gậy đâm cả. Đường Hoa lại đâm thêm mấy cái, thế là tấm gương rốt cục nổi nóng lên, bật người dậy bắn qua Đường Hoa một luồng kiếm khí. Đường Hoa sớm đã có chuẩn bị, vừa thấy tấm gương bật lên là đã tức khắc dốc hết toàn bộ mã lực lao lên trời. Công kích của tấm gương mặc dù nhanh, nhưng cũng không nhanh bằng tốc độ phản ứng của hắn, Đường Hoa sít sao né qua luồng kiếm khí.
Đương nhiên Phá Toái với Huy Hoàng sẽ không bỏ phí cơ hội này, ba kiếm cùng đánh tới, rốt cục tấm gương bị hóa thành ánh trắng.
Không thấy rớt gì cả. Gương không có, tài liệu cũng không, chẳng có chiến lợi phẩm nào hết. Ba cao thù cùng than một hơi, đây chính là lần hao phí thời gian dài nhất để giết một con tiểu quái kể từ sau khi rời khỏi tân thủ thôn.
“Lối vào tầng hai ở đằng kia kìa.” Huy Hoàng tính toán một chút rồi nói: “Bất kể là lựa chọn con đường nào thì đều nhất định phải trải qua ba mươi trận chiến như vừa nãy, hơn nữa có thể có trận nào đó gặp phải cục diện ba đối ba. Ba người đã lựa chọn buông bỏ ý định lấy gương, chuyển thành tiến vào tầng hai thám hiểm rồi. Tỷ lệ hồi báo và mạo hiểm khi đánh tấm gương quá chênh lệch, phải biết rằng đảo Phù Du chỉ tồn tại có 24 tiếng đồng hồ, mà hiện giờ ba người đã tiêu phí hơn một tiếng rồi đấy. Nếu không tăng được hiệu suất lên thì thu hoạch chuyến này phải hữu hạn lắm.
Phá Toái chỉ đạo: “Gia Tử làm mồi, dụ tấm gương bay lên không, càng cao càng tốt. Huy Hoàng chủ công, ta thủ ở dưới đất.”
Sau khi an bài như trên, hiệu suất tăng lên đáng kể. Đường Hoa dụ tấm gương bay lên cao, song kiếm của Huy Hoàng một hư một thực bắn ra. Tấm gương bị trọng thương định khởi động chiêu “úp đất đại pháp” vô lại, nhưng gần chạm được mặt đất thì Phá Toái mai phục sẵn đã xuất kiếm ra. Phá Toái xuất kiếm, Huy Hoàng cũng đồng thời từ trên đánh xuống, chịu hy sinh nhất định sinh mệnh để thu thập một mớ sinh mệnh cuối cùng của tấm gương. Tuy mỗi lần đánh như thế đều phải vội vàng khôi phục khí huyết, nhưng đó là điều bất đắc dĩ, không thể làm khác hơn.
Đối phó với hai tấm hoặc là ba tấm thì có phần nguy hiểm, tuy ngươi có thể tiêu diệt từng tấm, nhưng mà nhất định phải diệt xong ba tấm rồi mới hồi khí huyết được, thành ra thao tác phải cẩn thận hơn. Lúc này Đường Hoa mới biết chuyện Sát Phá Lang nói hắn dù đã hiểu đặc tính của chúng nhưng vẫn bất cẩn chết đến hai lần không phải là nói dối.
Không có chiến lợi phẩm... Không có chiến lợi phẩm... Hơn hai tiếng đồng hồ, diệt ba mươi mốt tấm gương, vậy mà đến một chiến lợi phẩm cũng không có.
Xuống tầng hai thì không cam tâm, mà không xuống thì tâm hay thần đều mệt nhọc. Xuống hay không đây? Đây là cả một vấn đề.
Bỏ phiếu biểu quyết: Huy Hoàng chọn tầng một, Phá Toái chọn tầng hai, Đường Hoa bối rối một hồi xong thì chọn bỏ quyền, bị Phá Toái hành hung, bất đắc dĩ chọn xuống tầng hai. Vậy mà kết quả lại là có thể gặp được hàng dễ nắn.
Người khổng lồ! Đây là loại quái vật mà mọi kiếm thủ đau đầu nhất. Loại quái này có khả năng phòng ngự vật lý sánh vai với BOSS, đồng thời còn có năng lực hấp thu thuơng tổn vật lý chuyển thành sinh mệnh. Nhưng chúng lại là loại quái vật mà pháp sư yêu nhất. Di chuyển thì chậm chạp, sức kháng bảy thuộc tính thì thấp, đánh với chúng nó chỉ có thể nói được một chữ mà thôi: khoái.
Người khổng lồ trong tầng hai có tên là Hải Để Cự Nhân. Đường Hoa cười hè hè, thiên lôi cộng thêm lôi hỏa trực tiếp bao phủ ba con quái, chưa đến 10 giây đã thu thập được ba con, được một vật phẩm: Kính Phi Kính. Chú giải của vật phẩm: Sau khi sử dụng với mục tiêu nào thì trong thời gian một phút, mục tiêu đó không thể phản xạ công kích được.
A? Quả nhiên là có mâu thì tất có thuẫn. Ba người đại chấn tinh thần. Phá Toái chỉ đạo: “Huy Hoàng cầm tấm Kính Phi Kính này đi lên giết gương, ta dụ người khổng lồ, còn Đường Hoa thì cứ toàn lực khai hỏa.”
Sau đó hết thảy mọi việc trở nên đơn giản hơn.
Phá Toái vọt vào trong bầy quái dẫn dụ một đống, Đường Hoa oanh tạc, người khổng lồ nhao nhao ngã xuống, Huy Hoàng lại lấy chiến lợi phẩm Kính Phi Kính đi lên tầng một giết gương.
Ba tiếng đồng hồ sau, tầng hai hết quái, Huy Hoàng được hai tấm Yên Vũ thần kính, chia cho Phá Toái và Đường Hoa mỗi người một tấm, bản thân Huy Hoàng kiên quyết không cần. Hai người biết tính tình của Huy Hoàng nên cũng không khách sáo bao nhiêu, nhận kính xong thì cùng xuống tầng kế tiếp.
* * * * *
Tầng ba rất khác với hai tầng trước. Tầng ba được chia làm hai thế giới, một bên là ma vực u ám âm trầm, đất đai cằn cỗi thê lương, còn một bên là tiên vực có nhạc tiên du dương, hạc tiên lượn lờ huýt khẽ. Chính giữa hai khu vực này là một sàn nhà do vô số những chữ Hán trải ra mà thành, ngoài ra còn có năm cốc đèn chong nữa...
“Ý gì đây?” Pha Toái hỏi.
Đường Hoa trả lời: “Tám chín phần mười là trò chơi đánh vần.” Nói xong thì tay vung một cái, phi kiếm bắn ra, điểm liên tục trên tấm sàn bằng chữ Hán. Khi hắn thu kiếm trở lại, giữa không trung xuất hiện một dãy chữ: ‘Bánh bao ném chó, chó không thèm ngó’ đã ít hơn hoặc nhiều hơn bốn chữ, cũng có thể không phải là thành ngữ, xin vui lòng nhập một lần nữa.
“Bốn chữ, mà còn phải là thành ngữ nữa.” Huy Hoàng xuất song kiếm ra điểm liên tục, sau thu kiếm về, nói: “Đây là tên một khúc ca mà ta thích nhất.”
“Tình ý liên miên?” Đường Hoa hỏi.
“Không phải!”
“Vậy thì là cái gì?”
“Thập diện mai phục!”
“Thập diện mai phục...” Đường Hoa ói ra bụm máu, nhưng còn chưa kịp nói gì thì thấy đất đai rung động, những tảng đá khổng lồ dưới chân ba người ùn ùn lăn tới, quăng mình lên. Phản ứng của ba người đều không chậm, Đường Hoa lật tay một cái, tiên thuật ép đám đá khổng lồ, Phá Toái với Huy Hoàng thì ở hai bên trái phải mở đường, vội vàng rút lui khỏi khu vực công kích của chúng.
“Cẩn thận!” Phá Toái hô to, ba người vừa rời khỏi phạm vi công kích của đá thì đột nhiên tiên vực và ma vực có ánh sáng lạnh lóe lên, vô số phi kiếm không ngừng cuồn cuộn bắn tới.
“Vạn Lý Hoàng Sa!” Đường Hoa bắt một pháp quyết. Tuy lực công kích của Vạn Lý Hoàng Sa không ăn nhằm gì, nhưng diện tích của nó lớn, hơn nữa hắn cũng không trông cậy pháp thuật đánh rơi được phi kiếm, chỉ cần nó có thể thay đổi hướng công kích của bầy phi kiếm này là đã ổn rồi.
Ba người vừa đánh vừa di chuyển, sinh mệnh và pháp lực đều tiêu hao không ít. Vừa xông ra khỏi kiếm trận, đang định thở một hơi thì có một tấm lưới khổng lồ từ trên không áp xuống, thế như che trời lấp đất, trên lưới lửa điện chớp lóe đầy.
Đường Hoa chảy nước mắt ròng ròng: “Làm sao lại còn nữa vậy? Không để cho người ta sống nữa à?”
Phá Toái vừa xuất kiếm phá lưới lại vừa giải thích: “Thập diện mai phục mà, đây mới chỉ là lần thứ ba thôi. Ta nói này Huy Hoàng, ngươi không thể chọn một câu thành ngữ nào dịu dàng hơn như ‘hậu cung mỹ miều’, ‘bầy nữ đùa nước’, ‘hồng nhan ửng đỏ’ à?”
Huy Hoàng rất áy náy: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Tuy thanh thế của tấm lưới hết sức hung dữ, nhưng Phá Toái với Huy Hoàng lại không phải là dân yếu tay. Ba thanh phi kiếm không những ngăn được xu thế chụp xuống của lưới, mà còn bắt đầu phá hỏng nó nữa....
Mưa độc tập kích...
Vạn vật thành binh...
Tứ diện Sở ca...
Ngàn cung vạn nỏ...
Cực độ ma giới...
Đám thây về quê...
Địa lôi kiếm trận...
Không thể phủ nhận ba người đều là cao thủ, nhưng dù là cao thủ mà muốn sống sót trong điều kiện này thì cũng thật là khó khăn. Có điều ba người lại còn chưa có chết. Nguyên nhân mà chưa chết là vì có sự chỉ đạo phối hợp xuất sắc của Phá Toái, cùng với việc áp dụng chiến thuật hai chiến một nghỉ. Đương nhiên trong đó cũng có trí tuệ của Đường Hoa và sự trầm ổn không kinh hãi của Huy Hoàng.
... Một chiếc đèn chong bị tắt.
“Lần này nhất định phải nghĩ một câu gì đó sáng sủa hơn.” Đường Hoa lau mớ mồ hôi, nói: “Hơn nữa nhất định phải được cả ba người đồng ý mới được, ngàn vạn lần đừng có chọn câu ‘cửu tử nhất sinh’, ‘nghìn cân sợi tóc’, ‘cùng đường bí lối’, ‘gấp như lửa đốt’, v.v...”
“Ừm... Đã thành ngữ, lại đòi hỏi phải sáng sủa...” Ánh mắt của Phá Toái sáng lên: “Phúc phủ đầy người, thế nào?”
“Cái này được đấy!” Đường Hoa đáp ứng ngay, Huy Hoàng cười khổ, nhưng cũng tỏ ý đồng ý.
Phá Toái xuất kiếm ra điểm vài cái trên sàn, chẳng bao lâu giữa không trung xuất hiện hai nàng mỹ nữ tuyệt sắc mặc cổ trang, hai nàng làm đại lễ với Phá Toái: “Lang quân!”
Trong nháy mắt, xương cốt của Phá Toái đều mềm nhũn, vội nói: “Miễn lễ, miễn lễ, nam nhân Trung Quốc chúng ta mà không quỳ bà xã là còn ngon lắm rồi. Nam nhân, vẫn là thời cổ đại hạnh phúc nhất đấy.”
Mỹ nữ bay đến gần, yểu điệu đồng thanh hỏi: “Lang quân, ngài có gì muốn phân phó không?”
Đường Hoa lau đợt mồ hôi lạnh nói với Huy Hoàng: “Ta thực sợ các nàng lại nói một câu ‘Lang quân, có phải ngài đang đói đến run người rồi hay không’ đấy... Phá Toái, kêu các nàng tự sát xem.”
“Tự sát... Vậy không tốt lắm đâu.” Phá Toái cười híp mắt: “Chi bằng thử cắt tay chân trước đi.”
“Cẩn thận!” Tính Huy Hoàng vốn trầm ổn, từ đầu đến giờ vẫn luôn cẩn thận phòng ngự, vừa thấy không hay là hai kiếm đã nhất tề bắn ra, “Kang” một tiếng, chặn lại được một thanh tiên kiếm đang bay đến trước mặt Đường Hoa.
“Ta đệt cả tổ tiên nhà Phá Toái.” Đường Hoa nổi giận bừng bừng: “Ta bảo ngươi thịt nữ nhân kia mà. Nam nhân hay nữ nhân mà ngươi cũng không phân biệt được à?”
Huy Hoàng vội nói: “Hắn đang ở trong trạng thái mê loạn.” Hai kiếm lại xuất ra, chặn một đòn công kích nữa của Phá Toái. Huy Hoàng hô lên: “Vừa phòng ngự vừa chạy, tìm cơ hội trảm hai con NPC kia.”
“Được!” Đường Hoa với Huy Hoàng phân ra trái phải hai hướng bay đi, Phá Toái cười híp mắt tiếp tục đuổi theo Huy Hoàng. Đường Hoa đang định ra tay thì đột nhiên trông thấy hai mỹ nữ NPC mỗi người xuất ra một thanh phi kiếm, cùng bắn về phía lưng của Phá Toái. Đường Hoa vẫn rất cao tay, ngoặt người quay trở lại, trước tiên bày ra Cường Hóa Lôi Bích sau lưng Phá Toái, sau đó dùng lôi hỏa công kích hai thanh phi kiếm kia, cưỡng chế đánh rơi chúng...
Chiêu này của Đường Hoa thật đẹp, nhưng còn chưa chờ hắn đắc ý thì tiên kiếm của Phá Toái đã quay ngược lại đánh hắn. Vừa nãy vì bảo vệ Phá Toái nên cự ly giữa hắn với Phá Toái rất gần, thành ra không phản ứng kịp, trực tiếp ăn một kiếm. May mà không khởi động bạo kích, Đường Hoa cấp tốc kéo theo nửa ống máu chạy trốn. Hắn bỏ chạy giữ mạng, còn hai mỹ nữ kia lại tiếp tục hạ thủ với Phá Toái, Huy Hoàng chặn lại được, nhưng lại bị Phá Toái đánh cho một kiếm, lấy đi không ít sinh mệnh.
Đường Hoa cả giận: “Đánh cái máu, thế này làm sao mà đánh?” Hai ả mỹ nữ tuy thuộc tính đều rác rưởi, nhưng người ta lại thông minh, cứ gắng hết khả năng dựa vào gần Phá Toái. Huy Hoàng xuất kiếm công kích các nàng, Phá Toái sẽ bay về phía phi kiếm để làm tấm chắn miễn phí. Đỡ được xong một đợt công kích thì các nàng lại tiếp tục hạ độc thủ với Phá Toái, chuyện này khiến Đường Hoa và Huy Hoàng vốn thanh tỉnh cũng muốn phát điên lên.
Thiên Lôi Không Phá! Môt mỹ nữ gần cạn máu, nhưng bởi vì lúc công kích ở gần Phá Toái quá, Đường Hoa lại ăn thêm một kiếm. Nhìn lại sinh mệnh của mọi người: sinh mệnh của hai mỹ nữ, Đường Hoa và cả Phá Toái đều đã gần cạn đáy, bị đánh khẽ một đòn nữa là chết ngay, còn mỗi Huy Hoàng dư được một phần ba sinh mệnh. “Đậu xanh cái ‘Phúc phủ đầy người’”, trong lòng Đường Hoa mắng to.
Huy Hoàng thấy tình hình này thì biết chỉ có thể do mình mạo hiểm thôi, bèn nghiến răng cấp tốc xông qua. Phá Toái không ngoài dự liệu, bắn ra tiên kiếm truy tung Huy Hoàng, Huy Hoàng dùng tiên kiếm hộ thân ngăn công kích một nhát, sau đó dừng lại lơ lửng trên không trung, bắn thanh kiếm vốn dùng để phi hành về phía mỹ nữ A.
Thành công! Mỹ nữ A bị đánh chết! Huy Hoàng lại ăn thêm một kiếm của Phá Toái, tuy có tiên kiếm hộ thân nhưng sinh mệnh đã phải rớt gần cạn đáy. Hết thảy mọi người đều rơi vào trong trạng thái thiếu máu, đụng khẽ là chết.
“Chi bằng... Xử lý luôn cả Phá Toái đi.” Đường Hoa đề nghị. Hiện giờ hắn thậm chí chẳng cần đến tiên thuật nữa, cứ trực tiếp đánh ra một cái Tam Muội Chân Hỏa là Phá Toái và mỹ nữ B đều đi chầu trời ngay. Dùng công kích đơn thể là không xong, vì cùng với lúc mình thịt mỹ nữ thì chắc chắn cũng sẽ bị Phá toái cho lên dĩa. Vì tránh để Phá Toái áy náy sau khi hồi tỉnh, Đường Hoa đưa ra đề nghị này.
“Không được.” Huy Hoàng phủ quyết ngay.
“Vậy ngươi cho ta chút tiền, ta giết NPC cho.”
Ngân phiếu nơi tay, có cả thiên hạ. Đường Hoa đánh một tia chớp cho mỹ nữ hóa thành ánh trắng, sau đó trước khi tiên kiếm của Phá Toái đánh đến người mình thì khởi động Càn Khôn Nhất Độn đào thoát. Tuy tiên kiếm của Phá Toái tiếp tục truy kích đến, nhưng mỹ nữ chết rồi thì Phá Toái cũng tỉnh lại. Nhìn thấy tiên kiếm của mình đang bắn về phía Đường Hoa thiếu máu, Phá Toái vội vàng bắt pháp quyết thu nó lại.
... Đèn chong bị tắt hai, còn lại ba.
Phá Toái chắp tay cúi đầu: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Đường Hoa với Phá Huy Hoàng cùng nằm bệt dưới mặt đất, phất tay bảo Phá Toái đừng khách khí, hai người không muốn nói chuyện, vì đã mệt quá rồi, mệt không phải ở thân thể mà là trong tinh thần.
Phá Toái thấy hai người nằm bê bết, bèn đưa nước đưa đồ ăn, săn sóc ân cần, lại còn mát xa tay chân cho nữa. Tuy mọi người đều đồng ý chọn thành ngữ ‘Phúc phủ đầy người’, nhưng kẻ đầu têu lại là mình đây. Cho dù Huy Hoàng sẽ không so đo, nhưng chắc chắn Đường Hoa sẽ ghi nợ lên trên đầu của mình, bởi vậy cái đít ngựa này vẫn phải bợ.
* * * * * *
“Kiếm cái thành ngữ nào tốt chút đi, nếu không là chết người đấy.” Phá Toái nhìn Đường Hoa: “Gia Tử, lần này đến phiên ngươi.”
“Được tiền ngoài ý?”
“Không không!” Phá Toái vội vàng phủ định: “Hai cái chữ ‘ngoài ý kia’ sẽ bị hệ thống lợi dụng đến vô hạn đấy.”
“Chiêu tài tiến bảo?”
“Vậy lần sau rất có khả năng sẽ phải đối mặt với bầy mèo chiêu tài, chó tiến bảo.”
“Vung tiền như rác?”
“Gia Tử ca, ca có thể đừng nghĩ đến tiền được không?” Phá Toái khóc ròng: “Vạn nhất người ta ném một cái là ra ngàn viên kim nguyên bảo thì tính sao đây?”
“Ừm...” Đường Hoa ngẫm ngẫm lại lời của Phá Toái, chợt hiểu ra, bảo: “Ta thấy cái này chính là một cái bẫy, bất kể ngươi dùng thành ngữ gì thì tên hệ thống Ốc Vít chết tiệt kia đều có thể biến nó thành một cảnh tượng hung hiểm bậc nhất. Để ta nghĩ lại xem...”
“Hóa ra Gia Tử cũng có lúc ‘hết sạch chiêu số’ đấy nhỉ?” Huy Hoàng rất là vừa lòng vì bản thân mình đã dùng chính xác thành ngữ. Nói thật, hiện giờ đầy đầu của hắn đều là thành ngữ cả, may mà trong này không cần ngủ, nếu không hắn cam đoan mình sẽ mơ thấy bản thân đang lật quyển từ điển ‘Ba ngàn thành ngữ’ cho xem.
Phá Toái lắc đầu, nhỏ giọng: “Ngươi có thể khinh thường lực công kích của Sát Phá Lang, nhưng ngàn vạn lần đừng coi thường chỉ số thông minh của Gia Tử.”
Bất chợt Đường Hoa búng một cái búng tay, đáp xuống mặt đất, đến trước mặt ba cốc đèn chong còn đang sáng, hít sâu một hơi, sau đó thổi tắt toàn bộ cả ba. Trên không trung tức khắc xuất hiện hai chữ: ‘Qua ải!’
Phá Toái nhịn không nổi, ho khụ khụ vài tiếng rồi nói với Huy Hoàng: “Có thấy không? Ngay cả biện pháp loại này mà hắn cũng nghĩ ra được.”
Đường Hoa nhìn hai chữ ‘Qua ải’ mà ngây ngô cười he he hai tiếng. Hắn đã sớm cảm thấy mấy cốc đèn này không hợp lý rồi, dùng loại đạo cụ như vậy để đánh dấu qua ải thì thật là một trò hề. Nhưng bởi vì là trò hề, cho nên hắn vẫn không dám nghĩ đến hướng qua ải là nó, dù sao Đường Hoa cũng đã từng thấy qua thủ đoạn chọc người chơi của NPC rồi. Có lúc ngươi đã đánh sống đánh chết mà vẫn giải quyết không nổi một vấn đề thì lại đột nhiên phát hiện, hóa ra vẫn còn có phương pháp khá là đơn giản khác nữa cơ.
Trong tân thủ thôn từng có một câu chuyện như vậy, có một tên thầy thuốc tuyên bố nhiệm vụ tìm Điền Thất, hết thảy bọn người chơi gần như quần nát cả đỉnh núi nơi phụ cận, nhưng vẫn không thể nào tìm được bóng dáng của nó. Cuối cùng có một tên người chơi dùng 10 đồng tiền mua Điền Thất từ thầy thuốc, sau đó giao lại cho ông ta thế là hoàn thành nhiệm vụ, được một thanh phi kiếm, thật là khiến quần chúng ngã bể cả mắt kiếng.
Như lời Ốc Vít khởi xướng vậy: vũ lực không phải là tất cả.
* * * * * *
Một con đường đi xuất hiện trước mặt ba người, Phá Toái ngăn lại hai người, hỏi: “Các ngươi có cảm thấy tầng ba có gì đó quái dị hay không?”
“Quái dị thế nào?”
“Loại trò chơi đánh vần này liên can gì đến tiên vực, ma vực? Vì sao lại phải thiết kế ra cảnh tượng như thế?”
“Hình như ta từng nghe nói qua, chủ nhân của nơi này, cũng tức là BOSS hồi nữa chúng ta có khả năng gặp chính là một cặp vợ chồng. Nữ chính là thần tướng của thiên cung, nam chính là ái tướng của ma tôn. Hai người không đánh không yêu nhau, sau khi tằng tịu với nhau thì bắt đầu cảm thấy chán ghét cuộc chiến thần ma, thế là quyết định cùng nhau bỏ trốn. Bên ma giới thì không sao, nhưng bên thiên cung thì không chấp nhận chuyện hai người bỏ trốn, bởi vậy truy sát hai người. Kết quả là không biết thế nào và vì sao mà hai người tạo ra được cả hòn đảo Phù Du. Bình thường, hòn đảo này phiêu bạt trên biển rộng, thỉnh thoảng lại lặn xuống dưới nước, cho nên thiên cung không tập trung được vị trí của họ, thành ra cũng không có biện pháp nào truy sát.”
“Ừm... Một tên thiên tướng, một tên ma tướng...” Phá Toái hỏi: “Ngươi nghĩ xem ba đứa người phàm chúng ta có bao nhiêu phần thắng?”
“Ừm...” Đường Hoa tự hỏi một lúc, xong nói: “Căn cứ vào tình huống này, nếu có thể châm ngòi sự bất hòa của hai vợ chồng bọn họ, để họ tự tàn sát thì chúng ta còn có phần thắng nhất định.”
“Nhưng người ta vì tình yêu mà từ bỏ làm thần luôn cơ mà?”
“Trước khi kết hôn thì hầu như đều là như thế đấy.”
Huy Hoàng giơ tay: “Đồng ý với cái nhìn của Gia Tử.”
“Vậy xuống thôi, cùng lắm là chết một lần.”
* * * * * *
Gian nhà, cây cối, gia cầm... Ba người dường như đang đi vào một ảo cảnh. Bên dưới một tàng cây lớn ở cạnh nhà, có một nam một nữ đang pha trà đánh cờ, tập trung tinh thần đến mức tựa như không nhìn thấy ở đây đã có thêm ba người ngoài vậy. Gió nhẹ phấp phới thổi mái nhà tranh, thật là một cảnh tượng đẹp.
Đường Hoa hỏi: “Có phát hiện ra không?”
Phá Toái hỏi lại: “Phát hiện cái gì?”
“Giữa hai vợ chồng bọn họ đang che dấu một mâu thuẫn rất là sâu.”
“Mâu thuẫn gì?” Phá Toái nghi hoặc, cẩn thận nhìn nhìn, xong lại lắc đầu hỏi tiếp: “Mâu thuẫn nào chứ?”
“Đã sống chung với nhau mấy ngàn năm rồi, thế mà không có lấy được một đứa con.”
Nghe Đường Hoa nói đến đây, người nữ phun một ngụm nước trà ra ngoài, nàng cười khổ thoáng quay đầu nói với ba tên: “Đây là BUG trong nguyên tác, xin vui lòng đừng để ý đến. Ta tên là Thủy Bích, đây là trượng phu của ta, Khê Phong. Không biết ba vị đến đây có chuyện gì hay không?”
“Dường như người ta không có ý động thủ.” Huy Hoàng nói trong kênh đội ngũ.
Phá Toái hỏi: “Vậy có nên đánh lén hay không?”
“Ta phỏng chừng đánh lén cũng chẳng phải là đối thủ của người ta.” Đường Hoa ôm quyền cười ha ha, nói: “Ta thấy hai vị ân ân ái ái, có thể sánh bằng với thần điêu và hiệp lữ...”
Phá Toái đứng bên cạnh nhắc nhở: “Là Dương Quá và Tiểu Long Nữ, thần điêu là kẻ thứ ba.”
“... Có thể sánh ngang với Dương Quá và Tiểu Long Nữ. Phải nói như thế nào đây... Là như vầy, xã hội hiện nay, sự ham muốn hưởng thụ vật chất lan tràn, mọi người không biết tình yêu là vật chi...”
Phá Toái lại ngắt lời: “Đứa cháu gái của ta từ 8 tuổi đã biết yêu, còn sớm hơn ta 15 năm đấy.”
“Nếu không thì ngươi đi mà nói đi.” Đường Hoa giận.
Thủy Bích phất tay: “Không cần phải nói nữa. Nếu ba vị đến đây vì nhiệm vụ, xin mời cứ nói ra. Nếu là đến đây vì giết vợ chồng ta, xin mời cứ ra tay. Nếu ba vị do lạc đường mà đến, xin hãy mau rời đi... Ơ? Ngươi biết Phi Bồng à?” Thủy Bích cực kỳ sửng sốt nhìn Đường Hoa.
“À... Ta chỉ biết Thiên Bồng thôi.” Đường Hoa lau mớ mồ hôi, nói: “Ta còn biết cả Tề Thiên Đại Thánh nữa.”
“Khối ngọc bội tín vật kia của ngươi chính là vật của Phi Bồng. Hắn hiện nay thế nào rồi?”
“Phu nhân nói cái này à?” Đường Hoa lấy ngọc bội do Cảnh Thiên đưa cho hắn ra, thấy Thủy Bích gật đầu thì nghiến răng bảo:” Khá là yên ổn, còn bắt bí ta lấy 3000 kim nữa đấy. Nếu không vì hắn có phần quen biết với Thục Sơn thì ta đã lừa bán con trai của hắn rồi. Phu nhân quen biết hắn à?”
“Phải! Có thể nói hắn chính là nguyệt lão của vợ chồng ta đấy.”
Hóa ra năm đó Trọng Lâu tư đấu với Phi Bồng, cũng tức là Cảnh Thiên, Thủy Bích chính là một trong những thần quan được phái đi bắt Cảnh Thiên. Chồng nàng là trợ thủ đắc lực của Trọng Lâu, trùng hợp lúc đó đang đến tìm Trọng Lâu, hai người gặp nhau là đấu võ, rồi càng đánh lại càng yêu... Cuối cùng là bỏ trốn.
“Thật không biết bọn họ đã dùng cái khí quan nào để đánh giá nữa.” Ba người chơi cùng lau mồ hôi. Đánh nhau sống chết mà va chạm nhau tóe ra hoa lửa tình yêu luôn. Sau này muốn tìm bà xã thì đơn giản rồi, đi đường cứ túm lấy nữ nhân nào đó đánh, đánh xong thì các ngươi có thể lấy nhau sống chung luôn.