[Dịch] Song Kiếm

Chương 146 : Cược

Ngày đăng: 16:25 22/03/20

Tục ngữ đã nói làm việc tốt thường hay gặp trắc trở, ba người chia một cây cầm có phải là chuyện tốt hay không? Hiển nhiên là không, bởi vậy nên sẽ không gặp trắc trở. Huy Hoàng nhẹ nhàng nhanh chóng lấy được Ngọc Ngô Đồng Cầm, đồng thời oanh liệt tự sát. Vì sao lại là ‘oanh liệt’? Bởi vì tới giai đoạn hiện nay, 5% kinh nghiệm khi bị tử vong không phải muốn luyện là luyện lại được ngay. Đường Hoa đã tới cấp 54, luyện 5% là phải gặm màn thầu bung hết toàn bộ mã lực tới mười hai tiếng đồng hồ, phải biết rằng Đường Hoa còn là dạng quần công siêu cấp lớn đấy, đương nhiên cũng bởi vì hắn là pháp sư, cho nên số quái kéo được có phần ít. Như Huy Hoàng ấy, ra tay tuy nhanh, cũng có một ít kỹ năng sát thương địch nhân trong phạm vi nhỏ, nhưng 5% thì không có thời gian cả ngày là không được. Coi lại, thấy Sát Phá Lang ngon hơn nhiều lắm, hắn có ba lượt kiếm nộ, kéo bầy quái xong thì quét Ma Kiếm một nhát là hầu như sạch sẽ. * * * * * * Thành đô, tửu lâu của Thiếu Gia. Thiếu Gia đã sớm nhận được thông báo từ Tôn Minh, vừa thấy ba anh đại tới, bèn tức khắc đóng cửa. Tôn Minh biết tin, tất nhiên sẽ không bỏ qua, cũng cấp tốc tới tửu lâu để quan sát lần thi bốc thăm đầu tiên trong Song Kiếm này. Nói là ‘lần đầu tiên’ là bởi vì phần thưởng của lần này có thể nói ‘xưa chưa từng thấy, sau này cũng không’. Phá Toái Tinh Tinh Mặc Tinh cũng muốn tham gia náo nhiệt, đáng tiếc sau khi tửu lâu đóng cửa, bên trong chỉ có thể còn lại một tiểu tổ do Thiếu Gia lãnh đạo, thành ra đành phải ở bên ngoài chờ tin. Ba người trong tổ chia hoa hồng bên ngoài này còn khẩn trương hơn cả Đường Hoa nữa, Phá Toái bèn gắng sức thực thi nghĩa vụ nam nhân an ủi nữ nhân: “Yên tâm, nhân phẩm của tên Gia Tử đâu phải các ngươi không biết đâu.” Mặc Tinh nói: “Nhân phẩm của Gia Tử thì biết, nhưng mà có Huy Hoàng ở đó, chắc Gia Tử sẽ không mất nhân phẩm đâu nhỉ?” Tinh Tinh: “Ta nói này Phá Toái, ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi câu này, bạn gái ngươi sao lại như vậy chớ? Ngươi nói xem, không đưa kiếm cho ngươi thì thôi đi, sao mà ngay cả chia hoa hồng cũng không vậy?” “Miễn bàn!” Tinh Tinh đã động đến nỗi đau của Phá Toái, Phá Toái làm ra bộ dạng ‘chuyện xưa không muốn nhớ lại’: “Lại nói, thực ra vẫn còn chưa thể tính là bạn gái của ta.” “Vậy ngươi còn ngày ngày kéo theo nàng làm gì?” “Các ngươi không hiểu đâu.” Phá Toái hất tóc: “Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng, vụng không bằng vụng không được, vụng không được không bằng cua không được, cua không được mới là cảnh giới phê nhất.” “Xì!” Hai nữ sinh đồng thời tỏ vẻ xem thường, nói nhiều như vậy chẳng phải chỉ vì muốn diễn đạt một ý kia thôi sao? Ý gì? Chính là: đê tiện! Phá Toái lắc lắc ngón tay: “Ta thật sự cần lên lớp cho các ngươi một lần mới được. Các ngươi phải nhớ, thứ nào càng dễ dàng lấy được, đàn ông lại càng không biết quý trọng. Cổ ngữ có viết: sách không phải mượn thì không thích đọc. Các ngươi phải ngẫm lại câu này cho kỹ. Đợi đến mười năm sau, rốt cục sẽ là lão công các ngươi tìm vợ bé, hay là các ngươi léng phéng bên ngoài đều có quan hệ rất lớn đến việc các ngươi hiểu câu này đấy. Đừng có khinh ca, ca ca đang bàn đến vấn đề hạnh phúc cả đời của các ngươi đấy.” * * * * * * “Bốc giấy, bốc đuôi chuột, rút cây tăm, búa kéo bao, đoán lớn nhỏ...” Huy Hoàng liệt kê ra một loạt những phương pháp bốc thăm rồi hỏi: “Chọn cái nào?” Đường Hoa hỏi: “Thế nào là ‘bốc đuôi chuột’?” Huy Hoàng cầm một tờ giấy với cây bút tới, viết lên trên giấy ba chữ ‘bỏ cuộc’, ‘bỏ cuộc’ và ‘thành công’, sau đó vẽ đường gạch ngoằn ngoèo từ ba chữ đó, cuối cùng kết thúc thành ba cái đuôi nơi cuối mẩu giấy. “Không ổn!” Sát Phá Lang bác bỏ: “Dễ dẫn đến tranh giành ở nơi giao nhau của các đường lắm, ta đề nghị dùng tăm đi, mỗi người quơ một mớ, ai nắm phải số lẻ sẽ bị ra rìa.” “Không được!” Đường Hoa bác bỏ. “Vì sao?” Huy Hoàng cho rằng lời đề nghị này của Sát Phá Lang cũng không tệ lắm. “Bởi vì do hắn đề nghị, nên chắc chắn phải có mờ ám.” “Ngươi nghĩ ta là ngươi à?” Sát Phá Lang rút Ma Kiếm, Đường Hoa ném thước đo, Huy Hoàng vội ngăn cản. Thiếu Gia cười ha ha một tiếng, sau đó rải ba hộp tăm lên trên bàn, nói: “Mỗi người tự chọn lấy một cái, số lẻ bị ra rìa, ta thực không nghĩ ra thế này còn có biện pháp nào ăn gian được.” “Ta đồng ý!” Huy Hoàng nói: “Đừng nói ta không có x quang, cho dù có, ta cũng không tính được rõ ràng trong này có tổng cộng mấy cây. Sát Phá Lang, Gia Tử, ý các ngươi thế nào?” Sát Phá Lang và Đường Hoa nhìn nhau một cái: “Được!” Trong lòng Tôn Minh cười gian một tiếng, nhắn tin cho Thiếu Gia: “Ngươi ăn gian.” “A? Làm sao ta có thể ăn gian được, ngươi nói thử xem?” “Nếu như ta đoán không sai, số cây tăm trong ba bình này đều là lẻ. Rất hiển nhiên, Gia Tử cũng biết, cho nên lấy được bình nào không quan trọng, quan trọng là phải giấu cho được một cây tăm trong số đó.” “Vậy nếu bọn họ muốn chọn số chẵn thì sao?” “Vậy thì sẽ hòa một ván, sau đó ngươi sẽ đặt tiếp lên trên bàn ba hộp tăm toàn số chẵn.” “Vậy ngươi nói xem làm sao để giấu được một cây tăm nào?” “Lại là phép che mắt quá đơn giản, toàn bộ mọi người đều cho rằng người khác không biết số tăm chẵn hay lẻ, cho nên nếu lúc này có người cho một cây lọt vào trong ống tay áo của mình thì cũng không ai chú ý cả, như thế chẳng phải số lẻ sẽ thành số chẵn hay sao?” “Ha ha, rất nhiều người đều cho rằng bằng vào một cặp mắt thì có thể trở thành đổ thần được, hoặc là công bằng mà cược vận khí cơ hội. Đáng tiếc thật, bọn họ không biết cá cược là thứ đứng đầu trong vạn ác, cái gì cũng có thể thử, duy nhất có bài bạc với chất gây nghiện là không nên! Sẵn tiện nói một tiếng, ý đồ xấu như thế không phải là do ta nghĩ ra đâu.” * * * * * * Ba người, mỗi người cầm một hộp tăm nơi tay. Huy Hoàng thấy hai người kia đều có vẻ như đang lâm đại địch, bèn hào phóng nói: “Ta tới trước, Vô biên.” “Có!” Tôn Minh cẩn thận nhận lấy hộp tăm, mở nắp rồi đổ lên mặt bàn, sau đó cầm một chiếc đũa chầm chậm gạt từng cây từng cây, trong miệng thì thầm: “Bốn cây, bốn cây, bốn cây... Ngại quá Huy Hoàng, là số lẻ.” “Ai...” Huy Hoàng cười khổ: “Số ta nó thế đấy!” “Tiếp theo là ta nào.” Đường Hoa đặt hộp tăm lên mặt bàn. “Bốn cây... Bốn cây... Số chẵn, mọi người vỗ tay.” Tôn Minh báo cáo xong, Đường Hoa vỗ tay rất là nhiệt liệt. Cuối cùng là Sát Phá Lang, Tôn Minh rất cẩn thận gạt tăm: “Bốn cây, bốn cây...” Một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống, nhưng Tôn Minh không phải là người bình thường, mặt không mảy may biểu tình báo cáo: “Số chẵn.” Thiếu Gia với Đường Hoa đều giật thót lên trong lòng, có điều hai người cũng không biểu lộ ra chút gì, chỉ cấp tốc tiến hành trao đổi bằng tin nhắn: “Thiếu Gia, ngươi không có tính sai đó chứ?” “Ta lấy nhân cách ra bảo đảm, mỗi bình ta đã đếm đến ba lần rồi, làm sao lại có thể...” “Coi bộ tên Sát Phá Lang đáng chết này đã khôn hơn rồi.” Sát Phá Lang cười lạnh một tiếng: “Bây giờ chỉ còn hai người chúng ta, chi bằng đổi phương pháp cược đi.” “Phương pháp nào?” Đường Hoa hỏi. “Bây giờ thời gian của hệ thống là phút thứ 50, chúng ta đến điểm sống lại, cược xem sau phút thứ 00, người chơi đầu tiên sống lại là nam hay là nữ.” Đậu xanh rau má nhà nó, con sói chết tiệt này đã có chuẩn bị trước khi đến đây chắc luôn. Cho dù Diêm vương có là ông cụ lớn nhà ta, cũng không thể ăn gian kèo này nổi. Thực độc con bà nó. Đường Hoa đang định phản đối thì Huy Hoàng lại nói: “Đây cũng là một biện pháp hay đó. Gia Tử, ngươi thấy thế nào?” Không đồng ý tức là mình chột dạ, mà dù thợ săn có xảo quyệt tới đâu, cũng chạy không thoát khỏi lòng bàn tay Gia Tử được. Đường Hoa ung dung nói: “Đương nhiên là được.” * * * * * * Từ đánh cược phạm vi nhỏ biến thành cá cược phạm vi công chúng, ba người đường hoàng thuyết phục những người chơi chung quanh, những người này biết sự tình xong thì đều rất phối hợp, lại còn giúp đỡ dạt đường ranh cảnh giới nữa. “Nam hay là nữ?” Sát Phá Lang hỏi. “Nam!” Đường Hoa rất chắc chắn, dùng cái mông mà nghĩ cũng biết, tuy đây là trò chơi nửa cưỡng chế, nhưng tỉ lệ nam nữ trên Trái Đất là 10:8, lại thêm tinh thần mạo hiểm của nam giới lớn hơn nữ giới nhiều lắm, bởi vậy chọn nam thì sẽ có tới bảy phần thắng. “Được! Vậy ta chọn nữ. Huy Hoàng, làm phiền ngươi xem thời gian.” Sát Phá Lang nói xong thì đi qua một bên lẳng lặng chờ. Đường Hoa đột nhiên cảm thấy có một luồng áp lực không hiểu từ đâu đến, dường như hôm nay Sát Phá Lang có phần quá tự tin. 57 ~ 58 sống lại ba người, toàn nam giới. 58 ~ 59 sống lại bốn người, ba nam một nữ. 59 ~ 60 sống lại ba người: hai nữ một nam. “Bắt đầu!” Huy Hoàng xem kỹ lại thời gian của hệ thống, sau đó cao giọng hô lên một câu. Sát Phá Lang híp mắt lại, khóe miệng dường như nhếch lên một nụ cười trào phúng, mà Đường Hoa thì rõ ràng không đủ tự tin, hết vò tai lại gãi đầu, bọn người xem thì như ngừng cả việc hít thở lại. Trước giờ chưa hề có một ván cược nào mà lại kích thích được như vầy, đầu tiên, hai bên đều là cao thủ được công nhận, tiếp theo, phần thường là vũ khí tốt nhất mà hiện giờ mọi người biết đến, cuối cùng, phương pháp đánh cược này cũng thật là khiến người ta nôn nao. Một giây, hai giây... “A!” Toàn bộ người chơi đồng thời kinh thán một tiếng, ở giây thứ hai, điểm sống lại xuất hiện một cảnh tượng mà ‘xưa chưa từng thấy, sau này cũng không’: hơn hai mươi người chơi nữ tập thể sống lại. Giây thứ ba, lại có mười người chơi nữ sống lại tiếp, cho dù đến giây thứ tư vẫn còn có năm người chơi nữ xuất hiện. Gần bốn mươi tên người chơi sống lại, nhưng không hề có lấy một người nam, thậm chí ngay cả người chơi gần gần nam giới cũng không có, tuyệt đối là một chuyện không hề có khả năng xảy ra. Mặt Đường Hoa xám như tro tàn. Là bởi vì làm chuyện xấu nhiều quá nên bị trời phạt sao? Hay là do Diêm vương không hài lòng chuyện mình cứ luôn đưa người đến làm phiền ông ta, cho nên mở cửa hậu? “Cám ơn!” Sát Phá Lang nhận lấy Ngọc Ngô Đồng Cầm từ bảng giao dịch, hơi hơi gật đầu với Huy Hoàng, sau đó đến bên người Đường Hoa hỏi: “Biết vì sao hôm nay ngươi thua mà ta thắng không?” “Vì sao?” “Bởi vì ta có bạn bè.” Sát Phá Lang cười, khẽ bẹo bẹo mặt Đường Hoa, sau đó đưa phi kiếm xuống dưới chân, nhắm hướng đơn vị quản lý nhiệm vụ mà bay đi. Phá Toái đi qua vỗ vỗ vai Đường Hoa đang mặt xám như tro tàn, an ủi: “Thôi vậy, cái thứ này cũng giống như đàn bà, sinh không mang theo, chết không mang đi. Không thì để ta mời ngươi đi uống chút rượu vậy.” Đường Hoa đau khổ nói: “Vậy ít nhất cũng phải được xài mấy ngày trước đã chứ.” Phá Toái cười khổ một cái, không biết phải nói gì hơn, đành tiếp tục vỗ vỗ vai hắn tỏ vẻ an ủi, rồi đánh mắt với Huy Hoàng, ý bảo không nên quấy rầy Đường Hoa, Huy Hoàng hiểu ý, bèn kéo Tinh Tinh với Mặc Tinh đi ăn cơm chung, chỉ lưu lại một tên Tôn Minh cho Đường Hoa. Tôn Minh rẽ bầy người đang ồn ào náo nhiệt ra, kéo Đường Hoa tới một quán trà gần đấy, gọi một gian riêng rồi đẩy Đường Hoa vào. * * * * * * “Đừng có nghĩ ngợi nữa, ngươi bị lừa rồi!” Tôn Minh rót trà cho Đường Hoa xong thì nói tiếp: “Người ta đã tính kế ngươi sẵn rồi. Đáng lẽ ngày thường ngươi sẽ không bị lừa dễ như thế, đều là do ngươi coi thường Sát Phá Lang quá, kiêu binh tất bại thôi. Bởi vậy nói tóm lại, ngươi không bị bại bởi Sát Phá Lang, mà là bị bại bởi chính mình.” “Ngươi đó, đừng có nói mát nữa.” Đường Hoa uống một hơi cạn sạch chung trà, rồi đầy cái bàn ra: “Ông chủ, đưa rượu.” “Đừng có làm rộn, quán trà ai đi bán rượu cho ngươi.” Tôn Minh tung cho Đường Hoa một lon bia, hỏi: “Ngươi có chú ý đến bọn người chơi nữ vừa sống lại kia không?” “?” “Mấy bà má đó không những cùng một bang hội, mà còn chung một cái phân đường nữa đó.” “Ta... Thật không có chú ý.” Sự đả kích đã quá lớn, trong nhất thời Đường Hoa không có cách nào tiếp thu nổi, bởi vậy không chú ý được những thứ ấy. “Ta cũng là nhờ bọn thủ hạ phỏng vấn mới biết, các nàng đều là người trong bang hội hiện tại ngươi đang tham gia - Thần Chi Lĩnh Vực, nằm trong phân đường do Mông Mông phụ trách, độc một màu nữ giới cả.” Tôn Minh thấy Đường Hoa vẫn còn đang mê mang, bèn giải thích kỹ càng hơn: “Ở khu vực chung quanh thành đô, các nàng đã tuân theo hiệu lệnh của Mông Mông trong cùng một khoảng thời gian giết nhau, chẳng hạn như ở giây thứ 58 của phút 59 bắt đầu đánh, các nàng đã gỡ hết trang bị, vậy chỉ vài giây thời gian là sẽ tử vong ngay. Chính vì như thế, các nàng sẽ sống lại trong khoảng thời gian 1 đến 4 giây của phút thứ 00. Ý của cách an bài như thế là muốn tăng xác suất xuất hiện người chơi nữ đầu tiên đến vô hạn.” “... Đều cùng một cái bang hội, không giúp ta thì thôi đi, sao lại còn kết phường ám toán ta chớ?” Đường Hoa nổi giận, nổi giận bừng bừng. “Đừng vội, chuyện này quả thật Thắng Giả Vi Vương cũng không biết. Có điều cũng phải nói, ngươi đã từng đắc tội với Mông Mông kia mà, không thì người ta cũng đâu có ám toán ngươi làm gì đâu chớ. Cho dù theo lời Sát Phá Lang là bạn bè, nhưng cùng trong một bang hội cũng luôn có phần cố kỵ nhau, sao đi nữa, đây cũng liên quan đến một vũ khí gần với thần binh mà.” “Ta đắc tội nó cái máu ấy. Đậu xanh!” Với Mông Mông, Đường Hoa chỉ có chút cảm giác áy náy chứ không thấy mình sai ở chỗ nào cả: “Con nhãi này từ lúc nào đã cấu kết với Sát Phá Lang ấy nhỉ... Không đúng! Làm sao Sát Phá Lang lại biết ta sẽ dùng phương pháp cược ấy được?” “Chẳng phải do ngươi tự đại đó sao?” Tôn Minh khinh bỉ: “Tự cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất, không coi chỉ số thông minh của người khác ra gì. Ngươi đó, trước mặt Sát Phá Lang ngươi đã có tâm lý mình rất ưu việt. Chẳng hạn như lúc bốc tăm, nếu Sát Phá Lang không nhìn thấu được sơ hở, hắn sẽ phản đối ngay. Nhưng phải nói, hắn chắc chắn sẽ nhìn thấu được mánh khóe của ngươi, dù sao thì hắn cũng đã đủ quen thuộc với ngươi mà. Cho dù ngươi không dùng mánh khóe nào cả, chỉ cần hắn lấy đi một cây tăm, vậy tỷ lệ thắng bại sẽ là 5-5, còn nếu ngươi có hành vi ăn gian, vậy hắn sẽ 100% thắng. Cho nên khi ngươi chọn ăn gian lúc bốc tăm, hắn đã đứng ở vị thế bất bại rồi, tiếp theo là dụ cho tên cà pháo nát nhà ngươi vào tròng.” Đường Hoa nghe xong phân tích của Tôn Minh mới giật mình, nhưng lại không nhịn được mà cười mắng một câu: “Mẹ nó đậu xanh cả rổ.” “Ngươi có thể đừng lấy ngũ cốc ra mà mắng người được không?” “Mẹ nó rau má cả rổ.” Đường Hoa hít sâu một hơi, nói: “Thằng nhãi này càng ngày càng có tiền đồ rồi, có điều... Không oan đâu. Đi ra ngoài lăn lộn bao giờ cũng phải có lúc sẩy chân. Bây giờ ta thật ra lại có phần thích hắn đấy.” “Hả? Đừng nói ngươi sẽ không trả thù đó?” “Cho ta xin, thích là một chuyện, mà trả thù lại là chuyện khác.” Đường Hoa lại uống một ngụm trà nữa, nói tiếp: “Có thù không báo không phải là quân tử. Rau má nhà nó, phi kiếm thất giai cực phẩm. Ta cho hắn phun luôn cả gốc lẫn lãi ra.” “Phun làm sao?” “... Ngươi như vậy là vô duyên lắm. Đây chẳng phải là ta đang hô hai câu khẩu hiệu để khôi phục lại tự tin, sẵn tiện tăng cường mức độ cừu hận với địch nhân đó sao?” Trong lúc đang nói chuyện, Phi Kiếm Truyền Thư bay tới, nước trà bắn ra tứ phía, Đường Hoa nóng lên, túm lấy lá thư, trên đó viết: “Tin nhắn của Sát Phá Lang: tuy vận khí hai vị không tốt, nhưng cũng đã ra sức vì thanh kiếm này. Để cảm ơn sự trợ giúp của hai vị, xin dâng lên mỗi người một tờ ngân phiếu, kính xin hai vị vui lòng nhận cho. Huy Hoàng 1000 kim, Đông Phương Gia Tử 1 kim.” Đường Hoa hớn hở nhận tờ ngân phiếu 1 kim, ghi hai chữ lên lá thư hồi âm: “Cám ơn!” Sát Phá Lang đón thư xong thì lặng im, thật là, tâm tính điều chỉnh nhanh quá đi mà. Coi bộ sắp tới tốt nhất nên cách xa Trung Nguyên thôi. Tuy đã thắng được một ván, nhưng độ bịp bợm của mình không nhiều bằng của người ta. * * * * * * Huy Hoàng dập một tờ ngân phiếu lên mặt bàn, hỏi: “Ai có gan đi theo ta bắt một thanh chủ kiếm nào?” Đường Hoa, Phá Toái cùng lắc đầu. Tinh Tinh với Mặc Tinh giơ tay báo danh, bị Huy Hoàng phớt lờ. “Ta không muốn phải đi đến cái nơi khiến ta lật thuyền trong mương ấy nữa.” Đường Hoa rất thẳng thắn, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là hắn cho rằng chỉ đi có ba cao thủ như thế, thiệt không thể bắt nổi thanh chủ kiếm nào cả. Phá Toái thì nói: “Ca bận rồi, còn phải đi cua gái nữa, cho nên không có hứng thú đến Vu Sơn lêu bêu đâu.” Lúc ở đáy biển, Phá Toái đã lấy được một thanh tiên kiếm lục giai, mà Huy Hoàng thì cho đến tận giờ vẫn đang sử dụng thanh tiên kiếm hệ kim lúc trước Đường Hoa mua giùm từ Sát Phá Lang, bởi vậy khát vọng tiên kiếm của Huy Hoàng mãnh liệt lắm. Đường Hoa thấy Huy Hoàng thất vọng thì không nhịn được, nói: “Huy Hoàng, dù chúng ta đều đi cũng chưa chắc có thể thành công đâu. Ta thấy chi bằng ngươi nhờ bang hôi viện trợ đi. Ngươi là trưởng lão, danh tiếng trong bang lại tốt, ai cũng phải nể mặt thôi mà.” “Mặt mũi còn có một lưỡi dao đang chờ kìa.” Dĩ nhiên là Huy Hoàng đang nghĩ đến chuyện Cửu Thiên Huyền Nữ sau này: “Có điều Gia Tử nói không sai, chỉ ba người chúng ta thì thực lực vẫn chưa đủ thật.” Đường Hoa nói: “Thế ngươi không định mua lại thanh tiên kiếm thất giai kia của Sát Phá Lang à? Bản thân hắn đã có thanh thần binh kia là đủ rồi, gom thêm một thanh tiên kiếm nữa thì có phần lãng phí lắm.” “Đã định rồi!” Huy Hoàng than: “Lang nói qua tháng sau sẽ đấu giá công khai nơi Lạc Dương, hắn nói nếu ta đấu giá thành công, hắn sẽ trả lại 20% tiền cho ta, bởi vậy ta định sẽ đi Sơn Hải Giới săn đá một tháng, các ngươi ai đi?” Phá Toái uống rượu: “Đang cua gái...” Đường Hoa: “Đang bị truy nã...” Mặc Tinh giơ tay: “Ta, ta!” Lần này rốt cục Huy Hoàng không phớt lờ nàng nữa, bèn chào một tiếng rồi cùng Mặc Tinh rời khỏi tửu lâu. Bọn Huy Hoàng vừa đi, Phá Toái cũng cáo từ, hắn lại đi theo gái tiếp. Cả thảy tửu lâu cuối cùng còn dư lại mỗi hai người Tinh Tinh với Đường Hoa. Tinh Tinh thấy Đường Hoa định đi, bèn vội túm áo hắn lại, quăng sự rụt rè sang một bên, hỏi: “Ngươi có biết vì sao ta bận ngập đầu mà vẫn đến Vu Sơn với ngươi không?” Đúng nhỉ! Mình lúc đó vẫn đang kỳ quái, vì sao Tinh Tinh lại đến giúp mình, lẽ ra hiện giờ Sơn Hải Giới đang ở trong trạng thái khai phá, nàng thân là một đường chủ, lại là em gái ruột của bang chủ, hẳn phải chầu chực bên đó mới đúng chứ? Hơn nữa Tinh Tinh lại không giống với mọi người, mấy thứ như tiên kiếm không có tác dụng lớn với người ta, người ta là dân đoán số bịp bợm, có hai đồng tiền với một cái mồm dẻo là đã đủ kiếm cơm ăn rồi. Nhưng vì sao mình tùy tiện gọi, nàng lại thật sự đến giúp vậy chớ? Lẽ nào.... Đường Hoa rùng mình một cái, nói: “Đừng có yêu ca, ca đã rất mệt mỏi rồi.” “...” Thật tự kỷ ghê, Tinh Tinh than một câu, có điều bây giờ không phải là lúc so đo những chuyện này, nàng nói rất trực tiếp: “Thực ra ta giúp ngươi là vì hy vọng ngươi có thể giúp ta làm một nhiệm vụ đấy.” “Ha!” Mặt Đường Hoa cười mà như không cười: “Ngươi? Chủ nhân thứ hai của một bang, trùm sò của phân đường XX, giang hồ xưng tụng là Song Đao Hỏa Kê, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, hắc bạch hai đạo ai gặp ngươi mà chẳng hô một tiếng ‘Tinh Tinh tỷ’, ngươi bảo ta giúp ngươi làm nhiệm vụ, có phải đã quá coi trọng ta không?” “... Không muốn giúp thì thôi, cần chi nói người ta như vậy.” Tinh Tinh tức khắc quay đầu bỏ đi. Đi đến chỗ cầu thang, thấy Đường Hoa vẫn không ngăn mình thì quay đầu ai oán dậm chân nói: “Ngươi thật không giúp à?” Đường Hoa cầm cây tăm xỉa xỉa răng, nhìn chằm chằm Tinh Tinh, mãi cho đến khi Tinh Tinh đâm sợ mới nói: “Ngươi đáp ứng một chuyện, ta sẽ giúp ngươi.” Tinh Tinh mừng rỡ: “Nói đi!” “Không được yêu ta.” “...” Tinh Tinh bị câu này làm cho nghẹn một hồi lâu mới hộc ra được: “Được! Ta đáp ứng ngươi quá khứ, hiện tại và tương lai tuyệt đối sẽ không yêu ngươi, ta thậm chí còn có thể không coi ngươi là đàn ông hoặc là người nữa.” “Câu sau thì xin miễn đi.” Đường Hoa đưa tay chỉ vào ghế: “Nói nhiệm vụ của ngươi đi.” Tinh Tinh ngồi xuống, nói: “Ngươi biết thứ ta học là Quỷ Cốc thần toán, vậy ngươi có biết Tôn Tẫn với Bàng Quyên cũng đều là đệ tử của Quỷ Cốc không?” Đường Hoa gật gù: “Coi bộ đồ đệ có rác rưởi hay không cũng không có quan hệ lắm tới sư phụ.” Ta nhịn! Tinh Tinh tiếp tục nói: “Theo truyền thuyết, lúc hai người họ xuất sư đã hoàn thành ba nhiệm vụ của Quỷ Cốc tử. Mà ta đây bây giờ cũng nhận được nhiệm vụ như thế, có điều không phải là xuất sư, mà là lấy thần khí.” “Thần khí?” Đường Hoa nhảy dựng lên, trong đôi mắt lóng lánh ánh sáng màu lục. “... Đừng có nhắm tới làm gì, là đồng tiền mà toàn trò chơi chỉ có một mình ta có thể sử dụng đấy, theo truyền thuyết thì độ chính xác vượt xa cả đạn đạo vũ trụ luôn. Có thể tính rõ ràng vị trí hiện thời của nhân vật không cao hơn ta hai đẳng, thậm chí có thể xem được tin nhắn của người có tu vi ngang với ta đó.” “Tức là loại thần khí tra xét riêng tư của người khác.” Đường Hoa hữu khí vô lực ngồi trở lại: “Nói đi!”