[Dịch] Song Kiếm

Chương 156 : Quán quân

Ngày đăng: 16:25 22/03/20

Sát Phá Lang - khắp cõi lòng đang tràn đầy cảm giác mong đợi đối với tương lai - phất tay: “Đi nào!” Chờ Mặc Tinh đi được mấy bước, hắn bá vai Đường Hoa rơi lệ đầy mặt: “Huynh đệ, trong lòng ta đang lạnh lắm, lạnh lắm.” Đường Hoa vội an ủi: “Chẳng phải chỉ là một thanh tiên kiếm thôi đó sao? Sống không mang theo chết không mang đi, đều là vật ngoài thân cả mà.” “...” Sao câu nói này nghe quen tai quá nhỉ? Sát Phá Lang không bàn về vấn đề này nữa, hắn hỏi: “Ngươi có biện pháp khả thi nào để ám sát lão Tề không?” “Thực ra cái đáng ghét nhất không phải là bọn hộ vệ Phá Toái, mà là lão Tề lúc nào cũng núp ở trong cái mai rùa đen của lão. Lần trước ngươi có thể lợi dụng được thời cơ trong nháy mắt phá tan phòng ngự của thuyền để đánh lén, nhưng hiện giờ ta nghĩ đã không còn bao nhiêu khả năng có cơ hội như vậy nữa rồi. Nếu cứ gắng gượng đánh úp, ngươi ít nhất phải phí mất hai lượt kiếm nộ, còn dư lại một lượt thì...” Ánh mắt Sát Phá Lang chợt lóe lên: “Sao ngươi lại biết ta có mấy lượt kiếm nộ?” Hắn nhớ mình chưa từng nói qua về kỹ năng của mình với tên này lúc nào cả, những người bên ngoài cho tới bây giờ cũng chỉ mới suy đoán mà thôi, số người thực sự biết được cũng chỉ có mấy mống là cùng. Mồ hôi mẹ mồ hôi con đổ xuống, Đường Hoa lau mồ hôi lạnh, trả lời điềm nhiên như không: “Mặc Tinh nói với ta đấy, nàng hy vọng ta nghĩ cách giúp ngươi.” “À!” Sát Phá Lang giật mình, cảm kích nhìn theo bóng lưng của Mặc Tinh: “Ngươi nói tiếp đi.” “Còn dư lại một lượt kiếm nộ sẽ rất khó để giết lão Tề, dù sao cũng có hơn trăm tên cao thủ ở đó dùng thân thể để bảo vệ cho lão mà.” Đường Hoa hạ thấp thanh âm, nói: “Sau khi quan sát, ta phát hiện chỉ có một khoảng thời gian lão Tề sẽ không núp trong mai rùa mà trực tiếp đối mặt với người chơi nào đó, thậm chí ngay cả bọn Phá Toái muốn ngăn cản cũng không thể ngăn được.” “Ý của ngươi là?” “Quán quân, huy chương vàng của quán quân đều là do lão Tề tự tay trao cả.” Đường Hoa lại nói: “Mấy ngày nay đại khái đã chết trận sáu tên thích khách rồi, nếu vẫn còn tìm cơ hội đánh lén như thế nữa, ta nghĩ những người còn lại cũng đều sẽ chết hết thôi. Mà sau khi phân tích những tuyên bố nhiệm vụ của hệ thống, ta phát hiện trong nhiệm vụ bất khả thi này có một lối thoát, đó là quán quân có thể tùy ý xử lý lão Tề.” “Cái này...” “Theo ta biết, Phá Toái chắc chắn cũng đã biết chuyện này rồi. Bên người lão Tề chỉ có chừng trăm tên bảo vệ, vậy cả ngàn người còn lại đi đâu? Bọn họ đều đi tranh chức quán quân cả đấy, họ dựa theo sở trường mà phân ra thi đấu, chính là để ngăn cản những người khác có cơ hội tiếp cận lão Tề. “Ý của ngươi là... Chúng ta phải lấy được chức quán quân thì mới được phải không?” “Đúng! Đây có khả năng là cách duy nhất đấy.” Sát Phá Lang nổi nóng: “Sao ngươi không nói sớm, nếu không chức quán quân ma-ra-tông này đã là của chúng ta rồi.” “...” Nói sớm, ngươi lấy chức quán quân, vậy ta lấy cái máu gì? “Vậy nhanh nhanh xuất phát đi.” Sát Phá Lang kéo Đường Hoa, có ý định lôi hắn chạy đi. Đường Hoa lắc đầu: “Màn thi hôm nay không xong rồi, bởi vì có một người bạn của ta chừng một tiếng trước đã thoát được khỏi rừng đấy.” “Ta đệt!” Sát Phá Lang hỏi: “Còn bao nhiêu màn thi đấu nữa?” Mặc Tinh thấy hai người đi không kịp mình, bèn quay trở lại, trùng hợp nghe thấy Sát Phá Lang hỏi thì trả lời: “Còn năm hạng mục nữa: bóng đá, bóng rổ, bóng chuyền, bóng bầu dục với cờ vua Trung Quốc. Thời gian báo danh hết hạn vào lúc 7 giờ sáng mai, mỗi người chỉ có thể báo danh một hạng mục, hơn nữa nhất định phải kiếm đủ nhân số mới được.” “Cờ vua Trung Quốc?” Hai nam nhân đồng thời nghi hoặc hỏi. “Đúng vậy! Người chơi sẽ làm cờ ấy. Chẳng hạn như Binh Sĩ, tốc độ giảm 80%, công kích phòng ngự giảm 50%. Tướng thì phòng ngự gia tăng 300%, tốc độ giảm 90%, Xe thì tốc độ tăng 200%, công kích tăng 100%, phòng ngự 0...” Trong mắt Mặc Tinh lấp lánh ánh sao: “Chúng ta đi báo danh đi được không?” “Cho xin đi đại tỷ, cần 16 người mới có thể gom thành một đội đó.” “Vậy bóng bầu dục đi. Chơi cũng vui lắm, mọi người cùng nhau bay trên không, lại còn có thể sử dụng các loại pháp bảo kỹ năng nữa, chỉ cần đừng giết chết đối phương thì thủ đoạn nào cũng được phép dùng hết đấy.” Đường Hoa bi ai chỉ vào Sát Phá Lang: “Ngươi cho rằng lúc hắn ra tay sẽ không giết người à?” “Bóng rổ? Có thể đi bóng trên phi kiếm của mình, có điều không được sử dụng kỹ năng công kích.” “Phủ định.” Mặt xuất sắc nhất của Sát Phá Lang chính là kỹ năng tấn công, nếu không được dùng thì còn thi đấu cái rắm gì nữa? “Bóng chuyền? Chặn bóng đang bay đến, có thể dùng kỹ năng tác động lên bóng, chỉ cần không giết chết đối phương là được.” “Phủ quyết!” Đường Hoa giơ tay. “Vậy... Chỉ còn bóng đá thôi. Có thể dùng thân thể tiếp xúc không kỹ năng, sút gôn thì có thể sử dụng kỹ năng kèm vào, dựa vào kỹ năng còn có thể khiến bóng đổi hướng được nữa. Có điều cũng không thể dùng kỹ năng để giết người, nếu không sẽ bị thẻ đỏ, đối phương sẽ được cộng một điểm, hơn nữa nhân viên đã tử vong của đối phương cũng không có bất cứ tổn thất gì, nghỉ ngơi 10 phút là có thể tiếp tục thi đấu ngay.” Sát Phá Lang hỏi: “Có thể tùy ý dùng kỹ năng giết người thi đấu được không?” “... Đại ca, đây không phải là đại hội thi võ.” Ánh mắt Mặc Tinh sáng lên: “Đúng rồi! Ta còn có thể kéo Gia Tử tới nữa.” Đường Hoa ói ra bụm máu: “Nếu không... Chúng ta đừng có tham gia nữa vậy.” “Nhất định phải tham gia!” Sát Phá Lang nói: “Sau khi kết thúc màn thi này, chúng ta sẽ ra ngoài quan sát, tìm một đội nào đó có thực lực. Mặc Tinh, ngươi liên hệ với Gia Tử đi, cứ bảo là ta thuê hắn, lấy được quán quân thì tiền thưởng 1000 kim, không lấy được thì 200, nhưng tiền đề là nhất định phải tận tâm tận lực.” “Ừ ừ!” Mặc Tinh có phần tiếc nuối ngó qua Đường Hoa: “Trình độ của Phong Hỏa... Có lẽ...” “...” Sát Phá Lang có phần ảm đạm, hắn biết những đội ngũ có hy vọng lấy được chức quán quân sẽ không cần những đội viên đẳng cấp thấp, kỹ năng ít, thân thủ kém như Đường Hoa đâu. Đường Hoa bi tráng nói: “Không sao đâu. Ta tự đi tìm một đội chơi là được.” “Ừ!” Sát Phá Lang thoáng áy náy, nói: “Không thể mang theo ngươi được... Đúng rồi, ta còn chưa thêm hảo hữu với ngươi đấy.” Sau đó gửi một yêu cầu qua, kết quả hệ thống nhắc nhở: danh mục hảo hữu của đối phương đã đầy. Toát mồ hôi! May mà ông đã ngăn ngừa trước đấy. Ngày hôm qua Đường Hoa đã thêm hảo hữu với tất cả mọi công nhân của Vô Biên đặc san, lại thêm hảo hữu với toàn phái Côn Lôn, cuối cùng thêm hảo hữu với đám người chơi sinh hoạt trong danh sách do Sương Vũ đưa cho mới đầy được 200 danh ngạch. Đường Hoa thấy Sát Phá Lang nghi hoặc bèn giải thích: “Thực ra ta là phóng viên của Vô Biên đặc san, cho nên danh ngạch hảo hữu có phần nhiều.” Sát Phá Lang giật mình: “Dù sao ngươi đã biết tên ta là được rồi, tới khi rảnh rồi thêm cũng được. Mặc Tinh, ngươi nói xem chúng ta tham gia môn thi nào thì được?” Hắn mặc kệ Đường Hoa đứng một bên, tiếp tục cua gái tiếp. Mặc Tinh: “Trước tiên chúng ta phải tìm một đội vẫn còn chỗ trống, lại có thực lực đã rồi mới quyết định tham gia môn gì tiếp theo. Nếu không, dựa vào bản thân chúng ta, chỉ sợ gom không đủ người đâu.” “ Ừ ừ.” * * * * * * Đúng như lời Đường Hoa nói, chức quán quân ma-ra-tông không phải là của ba người bọn họ, thậm chí ngay cả top 100 họ cũng không lọt được vào. Sau khi rời bản đồ phụ trở lại thủ đô nước Tề, Đường Hoa lập tức xin nghỉ, nói là bạn của mình đang pk với người ta, mình phải tới ngay thành đô để hỗ trợ. Sát Phá Lang gật đầu, bảo Đường Hoa nhất định phải kiên trì, ít nhất cũng phải gắng gượng được đến lúc hắn hốt được chức quán quân xong sẽ lập tức chạy qua giúp Đường Hoa chém người ngay. Đường Hoa vì những lời này mà cảm động muôn phần, bắt tay Sát Phá Lang thật chặt, lay lay vài cái. Sau khi cáo biệt trong nước mắt, Đường Hoa dòm trái ngó phải thấy không ai chú ý đến mình, bèn đi vào trong một góc gỡ mặt nạ ra, thay một bộ trang bị lấp lánh ánh kim rồi quay trở lại... Đâu có thoải mái gì đâu, đều vì miếng ăn cả thôi hà! * * * * * * “Hừ! “Sát Phá Lang cũng đã gỡ mặt nạ xuống, hắn vừa gặp Đường Hoa là đã khịt mũi mạnh một cái ngay, nhưng không biết làm vậy là vì nguyên nhân gì, chỉ biết là cứ trông thấy Đường Hoa thì hắn liền khó chịu, đặc biệt là trong những lúc hắn gặp xui xẻo. Chẳng hạn như hôm nay vậy, xui xẻo vô cùng vô cùng. Đường Hoa vẫn giữ nụ cười trên mặt, không chút mảy may để ý tới cảm xúc của Sát Phá Lang: “Có tiền thì vạn sự đều OK.” Mặc Tinh có phần phiền não nhìn tin nhắn: “Thật đúng là có một đội kia thiếu ba người, hơn nữa tuyệt đối là một đội mạnh, đồng thời cũng sẵn lòng nhận chúng ta. Chỉ có điều...” “Chỉ có điều gì cơ?” Sát Phá Lang hỏi. “Chỉ có điều đó là đội của Phong Vân Nộ.” “Đậu xanh.” Đường Hoa mắng một tiếng, cái chiêu phòng ngự tuyệt đối của Phong Vân Nộ thì dùng được cái máu ấy. Trong các môn thì, trừ môn cờ vua, ngoài ra đều không được phép giết chết đối phương, mà căn cứ theo quy tắc của các cuộc thi, mọi người đều sẽ rất vui lòng nếu mình bị giết ấy chứ. “Có thể!” Sát Phá Lang liếc mắt qua Đường Hoa: “Vì chức quán quân, ngay cả hắn ta cũng có thể nhịn được, vậy Phong Vân Nộ có cái gì mà không thể nhịn chứ?” “Trong đội đó có rất nhiều cao thủ này.” Mặc Tinh nhìn tin nhắn, nói: “Có Liên Vân Sơ, chính là người dùng tiên thuật trong Tân Tiên giới ấy. Còn có Táng Ái có khả năng phục chế pháp thuật kỹ năng của đối phương, với Phi Thường Kiếm biết tàng hình nữa. Ngoài ra có ba tên cao thủ có kỹ năng khống chế, người cuối cùng là... Huyên Huyên. Có nhầm không đấy?” “Thi môn gì thế?” “Bóng đá!” Đường Hoa giơ tay: “Ta không có ý kiến, ta làm công, ông chủ nói gì thì làm đó.” Trong đội đấy số người mà mình không thích thật không ít đấy, có điều cũng chỉ là không thích mà thôi, chứ chưa tới mức độ chán ghét. Mặc Tinh thấy Sát Phá Lang thoáng do dự khi nghe tới bóng đá, bèn tiếp tục nói: “Đội này mạnh cực kỳ, hiện giờ họ còn đang thiếu tiền đạo, hậu vệ với thủ môn. Rất nhiều người đã nhận lời mời rồi, nhưng vì họ nghe nói Gia Tử cũng tới, cho nên mới chừa ra 3 chỗ trống đấy.” Sát Phá Lang nghiến răng nhìn Đường Hoa: “Hắn giỏi lắm à? Lẽ nào ngươi không báo rằng ta cũng tới sao?” “... Đã báo rồi.” Mặc Tinh nói: “Người ta cho rằng ngươi đã giết người thành tánh, cho nên phỏng chừng sẽ liên tục rước thẻ đỏ đấy. Sát Phá Lang, ta hỏi ngươi, trừ kỹ năng đánh nhau, ngươi còn có thể làm được gì nữa?” “...” Sát Phá Lang tức khắc áy náy hạ thấp đầu xuống. Quả thật... Tất cả kỹ năng của mình đều là kỹ năng tấn công cả, thậm chí đã luyện thành một bộ liên kích vô hạn tổ hợp của những kỹ năng nhỏ nữa cơ. Nhưng bàn đến mấy chuyện thi đấu như vầy, quả thật mình không bằng tên Đường Hoa đầu đầy bịp bợm kia thật. “Vậy là ổn rồi, nửa tiếng đồng hồ sau Phong Vân sẽ mời khách đấy, mọi người cũng đi hội họp, thương lượng chuyện phối hợp với phân phối vị trí luôn đi.” * * * * * * “Mọi người trước kia có hiểu lầm gì... Ta thấy dù là những xích mích nhỏ, thì trong thời gian năm ngày tiếp theo chúng ta vẫn phải đồng tâm đồng lực với nhau. Bởi vì số đội ngũ tham gia nhiều nhất, cho nên tiền thưởng của giải bóng đá rất là cao, dựa theo mức ước lượng ban đầu thì đội vô địch mỗi người sẽ được tới 500 kim. Ngoài ra còn có huy chương vàng không chiếm vị trí của trang bị, tác dụng tương đương với liên tục dùng thuốc hồi phục sinh mệnh với pháp lực nữa.” Phong Vân Nộ thấy mọi người không có ý kiến, bèn nói tiếp: “Chúng ta còn ba vị trí thiếu người, một là tiền đạo để cùng tấn công với Phi Thường Kiếm, một là hậu vệ để cùng phòng thủ với ba người có kỹ năng khống chế, còn cuối cùng là thủ môn. Ta xin nói rõ trước, vì tránh để ngộ sát, khi cướp bóng tốt nhất đừng dùng phi kiếm, mà phải dùng chân. Cũng tức là phải một chân dẫm lên kiếm, một chân cướp bóng, bởi vậy như Mặc Tinh là rất có lợi, có thể dùng cả hai chân để cướp bóng. Khi ba thước quanh người ngươi không có người mới có thể chuyền bóng, khi chuyền bóng thì nên dùng kỹ năng, chẳng hạn như chiên Nhân Kiếm Hợp Nhất của Lang đấy, dùng để sút gôn hay chuyền bóng thì bóng cũng đều có tốc độ cao như chiêu đó ngay. Thủ môn là trạng thái vô địch, tay của họ đụng được vào bóng, hoặc kiếm, hoặc người chơi thì quả bóng đó sẽ thuộc về họ. Những điều này khác biệt rất lớn với bóng đá trong hiện thực.” “Ta làm công.” Đường Hoa nói: “Các ngươi chỉ việc quăng vị trí còn thừa cho ta là được.” “Ta làm tiền đạo.” Sát Phá Lang sờ sờ mũi, ta sẽ cho các ngươi biết cái gì gọi là sút gôn với vận tốc siêu thanh. “Vậy ta sẽ làm hậu vệ, Gia Tử, ngươi làm thủ môn.” “Được!”