[Dịch] Song Kiếm
Chương 199 : Thiên đạo
Ngày đăng: 16:26 22/03/20
Bảy thuộc tính kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, lôi, phong là thủ đoạn công kích chủ yếu của thiên kiếp, ít nhất thì hiện giờ Đường Hoa cũng cho là như vậy. Bất kể là nước Hoàng Tuyền, là Cự Xỉ thần mộc, hay là Vẫn Thạch Không Tập đều nằm trong phạm trù pháp thuật cả. Rồi chẳng hạn như cái Thiên Băng Địa Liệt đang diễn ra này đấy, Đường Hoa đã quen còn hơn cả quen nữa, là cấm pháp hệ thổ đó, bản thân mình cũng có thể xài được. Tuy không phải là thoải mái cho lắm, nhưng cũng không thể coi là khó khăn, sáu giờ qua có thể nói là hữu kinh vô hiểm. Hơn nữa trừ nước Hoàng Tuyền ra, chẳng có cái gì phải đáng kinh hãi cả.
Kết thúc sáu tiếng đồng hồ, nghĩa là Đường Hoa đã chèo chống qua được một nửa đường, hệ thống cũng vô cùng cảm thông tuyên bố: nghỉ ngơi 10 phút, lát hành ngươi tiếp. Đương nhiên khoảng thời gian này chủ yếu là để cho ngươi ăn uống gì đó, nếu không bị đói khát suốt 12 tiếng đồng hồ thì khỏi cần đến thiên kiếp, ngươi cũng đã đói chết phi thăng luôn tới địa ngục chơi rồi.
Kiểm kê lại túi đồ, thuốc pháp lực sinh mệnh bình thường đã mất đi ba phần, thuốc hồi máu hồi pháp tức khắc còn dư lại không đến ba phần. Mớ thuốc này đa phần là bị tiêu hao trong giai đoạn đối phó với sấm sét và nước Hoàng Tuyền cả. Là kẻ đầu tiên thử lửa, Đường Hoa đang suy nghĩ nếu mình độ kiếp thành công thì còn được, chứ nếu thất bại rồi, vậy mình nhất định sẽ sửa lại thông tin thiên kiếp rồi đăng trên Vô Biên đặc san, khiến mọi người chơi ma đạo phải quay về số 0 cho coi. Đặc biệt là Sát Phá Lang, cho hắn nát luôn thanh Ma Kiếm, khiến hắn tái phát bệnh tim... Đường Hoa che miệng cười thầm.
“Hình như lâu rồi không gặp phải địch nhân đấy.”
Mặc Tinh? Đường Hoa vã mồ hôi. Hắn bèn vội lắc mình núp đằng sau cột trụ, những kẻ tiến vào trong trận Bát Quái lúc này cơ bản đều là những kẻ muốn gây bất lợi cho mình cả. Mặc kệ là ai, cứ cẩn thận sẽ nhậu được muôn đời.
“Tên Gia Tử chết tiệt kia tự cho mình là thông minh, lại đi nói cho chúng ta biết việc một hóa hai, hai hóa ba, ba hóa vô cùng. Ý đơn giản nhất trong đó chính là: bất kể đi con đường nào, cũng tuyệt đối không thể đi lại đến ba lần.”
Quả nhiên là Sát Phá Lang, thằng nhãi này thật đúng là vận khí tốt ghê, lại khiến cho hắn tìm được chính mình nữa. Đường Hoa nhìn lại thời gian, còn nghỉ ngơi được 8 phút nữa.
“Nơi này hình như chưa từng tới qua phải không?” Là thanh âm của Mông Mông, Đường Hoa ló đầu ra nhìn thoáng, thấy ở trên không, chỗ không cao đang có năm người chơi đứng đó, quan sát tứ xứ. Hèn chi người ta cứ nói ‘không phải oan gia không tụ hợp’ mà.
“Hạ xuống xem xem!” Sát Phá Lang phân phó, năm người bèn cùng nhau hạ xuống đất. “Mọi người phân tán ra xem xem, cùng nhau quan sát, đừng rời đi quá xa. Mặc Tinh, đừng có đi lung tung đấy.”
“Biết rồi!” Mặc Tinh trả lời, thực ra trong lòng nàng đang hối hận lắm, đã biết rõ là hai người như nước với lửa, thế mà còn mong hóa giải ân oán làm chi. Sớm biết thì lần này đã không đến rồi, cứ kệ bọn họ tự sống tự chết đi có phải hơn không... “A!” Mặc Tinh che miệng hô lên.
“Chuyện gì thế?” Bên kia, Sát Phá Lang lên tiếng hỏi.
“Không... Bị trẹo chân thôi.” Mặc Tinh toát mồ hôi, vì khi nàng đi qua một cây cột kia, đã trông thấy ngay Đường Hoa đang ngồi dựa cột cười hì hì nhìn nàng.
“Yêu rồi à?” Đường Hoa hỏi.
“Còn chưa... có.” Mặc Tinh xấu hổ lắm, Đường Hoa chỉ dùng một câu nói thôi là đã hiểu được rõ ràng sự tình rồi.
“Trọng sắc khinh hữu, bán bạn cầu phu... Nghĩ giúp ta xem, còn có thành ngữ nào thích hợp với ngươi nữa hay không?” Đường Hoa trầm tư.
“Ngươi còn rảnh rỗi nghĩ được mấy chuyện đó hay sao?”
“Sợ cái gì, ta đang chờ bọn họ thì có.” Đường Hoa cười hè hè, sau đó lấy một tờ giấy với một cây bút ra, ghi vài thứ gì đó rồi nói: “Ngươi nhanh nhanh chạy giữ mạng đi nào.”
Mặc Tinh nhận lấy tờ giấy, buồn bực hỏi: “Có phải ngươi đang độ kiếp không đó, sao đến một chút dấu hiệu cũng không có vậy?”
“Không thể nói ngươi biết được, hiện giờ mà nói là ngươi sẽ bán đứng ta đó.” Đường Hoa vừa lấy đồ ra ăn vừa nói: “Ngươi còn có 5 phút thời gian để chạy giữ mạng.”
“Là ý gì?”
“Không có ý gì cả. Phần Mông Mông với Sát Phá Lang, hồi nữa ta sẽ giúp ngươi nhặt xác cho. Ta vẫn cứ thắc mắc chuyện này, vì sao nam nhân của ngươi có lá gan to đến vậy, chỉ có mỗi năm người, trong đó chỉ có một cao thủ thôi mà dám vào trong thiên kiếp tìm ta à?”
“...” Mặc Tinh đổ một giọt mồ hôi, đúng đó, sao mình lại không nghĩ đến vấn đề này nhỉ? Nhìn lại một thân trang bị vàng chóe của Đường Hoa, Mặc Tinh biết rằng dù có nhân đôi con số năm người ở đây, cũng chưa chắc là đối thủ của người ta nữa là. Thế này vạn nhất nếu thiên kiếp đột nhiên xuất hiện, vậy những người bị chết trong đó sẽ bị tính như thế nào? Mặc Tinh có cảm giác như bọn nàng là một bầy dê bước vào trong miệng cọp vậy.
“Vô Biên đã giúp ta tìm người hỏi Đường Tăng rồi. Thứ nhất, sau khi thiên kiếp bắt đầu rồi, sẽ không vì số người trong phạm vi của nó tăng thêm mà gia tăng uy lực. Thứ hai, trong phạm vi ma kiếp bao phủ thì toàn bộ mọi người bị nó đánh chết sẽ bị coi như độ kiếp thất bại.” Đây là thiết lập rất công bằng, mục tiêu là vì để bảo vệ cho người chơi độ ma kiếp. Đương nhiên, phạm vi của ma kiếp cũng không bao lớn, những kẻ có khả năng công kích siêu xa như Đường Hoa hoàn toàn có thể đứng ngoài vùng mà tấn công kẻ đang độ kiếp được. Còn phần những kẻ độ kiếp có thể nào sẽ đi tìm một đám người đến giúp mình độ kiếp hay không thì... Dựa theo lẽ thường mà nói, là không. Thứ nhất là ma kiếp rất chi hung hãn, thứ hai là kiếp thứ hai sẽ chiếu cố đến cả đơn thân, đội ngũ, lẫn cả quần thể. Thứ ba, cho dù là kẻ có trang bị ngon như Đường Hoa bây giờ mà cũng không dám trực diện đỡ lấy thiên kiếp, có thể tránh được thì tránh, có thể né được thì né, vậy một khi mà người nhiều rồi, không những không thể lăn qua lộn lại được, mà cũng chưa chắc sẽ có mấy người chịu liên lụy đến bạn bè mình.
Mặc Tinh nghe Đường Hoa nói thế thì kinh hãi cực kỳ: “Ý ngươi là, hiện giờ toàn bộ mọi người đều đang ở trong phạm vi bao trùm của thiên kiếp à?”
“Đoán đúng rồi đấy.” Đường Hoa than một hơi: “Nữ lớn rồi là không tin được nữa, có lão công cái là quên bằng hữu ngay. Được rồi, mau dẫn nam nhân của ngươi đi đi thôi.” Một cô nương đang tốt biết bao, ăn không ngồi rồi lại yêu với iếc làm gì. Cái này thì nam hay nữ cũng đều như vậy cả, một khi có bồ rồi chắc chắn sẽ xa cách với đám bạn bè khác phái lúc ban đầu hết, cho dù ngươi có chấp nhận nhay không.
“Nhân Kiếm Hợp Nhất!” Một luồng khí đen bắn xéo tới Đường Hoa. Mặc Tinh kinh hãi cực kỳ, muốn ngăn nhưng đã không còn kịp nữa. Chân bị trật rồi à? Ta thấy đó là ngươi muốn đi gặp tình lang thì có. Sát Phá Lang hạ xuống đất xong vung Ma Kiếm buồn bực thốt: “Người đâu? Có lý nào lại như vậy chứ?”
“Ở đây!” Đường Hoa đứng trên một cột đá cách đó không xa, bắt tay thành loa kêu lớn: “Đông Phương Gia Tử đang độ kiếp ở đây này, muốn lấy mạng thì mau mau mà qua.” Còn có 2 phút nữa thôi, làm người là phải biết phúc hậu, ngươi đã không phúc hậu thì đừng có trách ta vô nghĩa nha.
“Nhân Kiếm Hợp Nhất!”
“Chậc chậc!” Đường Hoa lắc lắc ngón tay, sẵn tiện ném ngân phiếu một nhát, người đã xuất hiện bên trên cây cột phía đối diện. Tiền là để tiêu ra mà: “Tiểu Lang à, ngươi không thắc mắc vì sao ta lại không tấn công ngươi sao?”
Mặc Tinh vội kêu lên: “Chạy mau đi... Các ngươi đừng có qua đây, chạy mau!”
Đường Hoa nhún vai: “Mặc Tinh à! Lần này ngươi không thể trách ta được nha. Ta không có trêu chọc họ, là do họ tự đến đây tìm chết đó.”
“Đông Phương Gia Tử, nạp mạng đây!” Mông Mông dẫn theo ba người chơi lao đến. Đường Hoa cảm thấy buồn bực, nạp mạng à? Ngươi nói cứ đơn giản như mua rau cải trắng vậy. Có phải mấy đứa con gái thất tình thường thế này hết hay không nhỉ? Đường Hoa lâm vào trong mớ nghi hoặc...
Đám người Mông Mông còn chưa kịp động thủ thì đột nhiên bầu trời kéo mây đen dày đặc. Đám mây này trong nháy mắt đã lan tràn đến trăm mét xa, hàng ngàn hàng vạn tia chớp to cỡ cả trượng bắt đầu hóa thành bão sấm quét khắp mặt đất. Ánh sáng chúng cực mạnh, sánh ngang với cả đạn chói đặc chủng. Tiếng sét vang lên, rền cả tai...
Màn này không những khiến cho mấy người Thần Chi Lĩnh Vực kinh hãi cực kỳ, mà ngay cả Đường Hoa cũng thế. Ha, món chính hóa ra nằm ở đây đấy. Ta đậu xanh hết đám nữ giới trong nhà Đường Tăng ngươi, ngươi dám nói chuyện độ kiếp thành ra đơn giản như thế đấy. “Xẹt”, Đường Hoa dịch chuyển tức thời đến phía dưới một cây cột đá, tránh được một nửa trận địa pháo. Sau đó hắn sẵn tay tạo ra một biển lửa, rồi bắt pháp quyết tạo thành một con rồng nuốt chửng mấy tia chớp đang bắn đến.
Ba người bọn Mông Mông đã bị triệt để choáng váng rồi. Đừng nói là kiếp thứ hai, tới kiếp thứ nhất họ còn chưa qua nữa là. Tiên kiếp thì còn có thể quan sát, chứ sự hung ác của ma kiếp này đã ra ngoài dự kiến của họ rồi, hồi ở thành đô, họ cơ bản đến mà chưa kịp quan sát gì thì đã bị đánh cho về lại môn phái mất toi. Người hơi hơi quen - Vạn Vật Khô Vinh - là kẻ đầu tiên lãnh đạn, bị ba tia chớp đan xen đánh thành ánh trắng ngay tức thì. Mông Mông vội vàng xem lại bảng hảo hữu, sau đó bi ai phát hiện tên của Vạn Vật không có bị biến thành màu xám. Cái này nghĩa là Vạn Vật không bị tử vong, mà là bị đánh thẳng trở về môn phái, mọi vũ khí trang bị trên thân đều bị hủy hết, cấp bậc quay trở về 20.
“Hằng Đại Giả Vi Thiên Đạo!” Sáu chữ màu kim cùng xuất hiện ở trong mây đen, bầy sét bắt đầu tụ tập lại phía trên này, bện quấn với nhau phát ra những thanh âm xẹt xẹt. Đột nhiên một tiếng sét rung trời vang lên, những chữ màu kim kia hòa vào trong đám sét, rồi biến thành một tia chớp to hơn mười trượng đánh thẳng xuống.
“Mụ nội nó!” Từ đầu Đường Hoa nhìn thấy màn này là đã biết kiếp vân sắp phát chiêu rồi, bèn túm ra ba tờ ngân phiếu phân biệt là 100, 200, 300 kim nơi tay. Bây giờ nhìn thấy uy thế tia chớp kia lớn đến như thế, bèn không nói nhì nhằng, tức khắc ném 300 ra chạy trốn ngay.
Thiên kiếp dĩ nhiên phải lấy Đường Hoa làm trung tâm rồi, tia chớp đánh lên trên mặt đất, thế là hàng ngàn hàng vạn tia chớp bị phản chấn bắn ngược trở lên, lan tỏa ra tứ phía như một cơn sóng gợn vậy.
Lại quăng thêm tờ 100 kim, rốt cục Đường Hoa cũng đã thoát khỏi được khu vực nguy hiểm, đứng ở trên một cây cột đá. Trên cột đá còn có một người nữa, người này đang tái ngắt mặt nhìn luồng sóng sấm sét bên dưới kia, vuốt vuốt ngực: “May quá... May mà không phải là...”
Đường Hoa tung một cước đạp hắn rớt xuống dưới, sau đó nhìn anh bạn này bị luồng sóng sấm sét đánh thành ánh trắng, than một hơi: “May mà ngươi gặp ta đó. Có thể luyện cấp lại một lần nữa, thật là một niềm vui lớn trong cuộc đời mà.”
“Ngươi, tên súc sinh này!” Mông Mông đứng trên một cột đá không xa nhìn thấy thảm cảnh bi đát nhất trần gian kia bèn mắng to: “Ngươi có còn là con người nữa hay không?”
“Mông Mông à! Là do bọn ngươi tìm đến ta mà. Vốn là chuyện không phải ngươi chết thì ta chết, thua không chịu nhận thì đừng có đi vào chớ?”
“Ngươi... Ngươi giết ta đi.” Mông Mông phẫn hận nói.
“Giết ngươi thì có thể, nhưng có chuyện này ta muốn làm cho rõ ràng. Ta biết ngươi vì sao lại hận ta đến như vậy, nhưng cá nhân ta lại cho rằng ngươi hận ta như vậy là rất bất công với ta.” Đường Hoa tạo biển lửa để chống chọi với mấy tia chớp: “Ơ? Ngươi có mang theo cột tránh sét à? Làm sao lại không có cái nào đánh ngươi thế?” Hắn vừa mới dứt lời, Mông Mông đã bị biến thành ánh trắng. Đường Hoa lại thở dài: “Coi coi ngươi lần sau có dám mua hàng rởm nữa hay không.”
“Ngươi là đồ chết bầm, ngay cả người chết rồi mà cũng còn chửi xéo nữa.”
Đường Hoa thuận theo thanh âm nhìn lại, thấy Sát Phá Lang đang ở trên một cây cột đá tự dựa vào sức mình đối kháng với sấm chớp trên bầu trời đánh xuống, còn Mặc Tinh thì đang ngồi dựa cột, chống cằm trầm tư. Đường Hoa tiện tay vung một cái, có gần mười mũi tên lửa từ trong biển lửa bắn thẳng đến Sát Phá Lang, Sát Phá Lang kinh hãi cực kỳ, bèn vội vàng chỉ huy Ma Kiếm ngăn cản. Tên lửa thì ngăn cản được rồi đó, nhưng lại bị một tia chớp bổ trúng chân, sinh mệnh mất đi không ít.
“Ngươi rất may mắn đó, lại cua được Mặc Tinh.” Đường Hoa không tấn công Sát Phá Lang tiếp, mà rời khỏi mặt trên cột đá, tránh đi một phần sấm chớp, rồi tiếp tục tạo ra biển lửa, đối kháng thiên kiếp.
“...” Sát Phá Lang im lặng. Hắn không phản bác, hắn biết lời Đường Hoa nói chính là sự thật, Đường Hoa chấp nhận lưu lại cái tai họa ngầm như hắn bên người chính là vì có Mặc Tinh ở đây. Hắn không có một bộ trang bị biến thái đến điên người như Đường Hoa, chỗ dựa dẫm chủ yếu của hắn chỉ có mỗi một thanh thần binh. Nếu lúc này mà Đường Hoa muốn giết mình, cũng đơn giản như giết gà vậy.
“Đừng có trách ta không có nhắc nhở ngươi, một tiếng đồng hồ là một nhóm, mỗi nhóm có hai lượt kỹ năng chữ kim, tự mình cẩn thận đi.” Đường Hoa lại nói tiếp: “Mặc Tinh, ngớ người cái gì đấy?”
“Ta đang nghĩ... Ai...” Mặc Tinh ủ rũ nói: “Chẳng thà ta quay về cấp 20 đi được rồi.”
“Nói bậy!” Sát Phá Lang nói: “Ta sẽ bảo vệ ngươi.”
“Một bên là bạn tốt nhất của ta, một bên là... bạn tốt của ta. Kẹp ở giữa làm người thật mệt quá.”
“Mỹ nữ, ta đâu có yêu cầu ngươi xử lý Sát Phá Lang?”
Sát Phá Lang phụ họa: “Đúng vậy, ta đã từng nói với ngươi rồi mà, chuyện giữa ta với tên kia không cần ngươi phải nhúng tay vào.”
“Ta cứ thế đứng nhìn các ngươi đánh chết sống với nhau à?” Mặc Tinh hỏi lại.
“Đúng vậy!” Hai nam nhân cùng nhau trả lời: “Chuyện của nam nhân, nữ nhân không cần phải hỏi đến.”
“Hừ! Hiện giờ ta không vui.” Mặc Tinh oài người nằm trên mặt đất, sau đó lại ngồi dậy, yếu ớt nói: “Gia Tử, trước kia nếu ngươi thấy bộ dạng của ta thế này thì đều cho thêm một đạp nữa phải không? Hiện giờ sao ngay cả hứng thú làm trò hề với ta cũng không có chứ?”
“Đã lớn rồi.” Đường Hoa hất tóc: “Cũng đẹp trai hơn rồi, cũng đã hiểu chuyện hơn rồi, cũng thành thục hơn rồi, cũng thông minh, có sức hấp dẫn hơn rồi.”
“Ha ha... Vẫn vô sỉ như vậy.” Mặc Tinh cười, sau đó chợt trầm mặc trở lại một lúc, rồi hỏi: “Các ngươi sẽ không thể nào trở thành bè bạn phải không?”
Đường Hoa vỗ ngực: “Ta thì không có vấn đề.”
“Ngươi không có, nhưng ta có.” Sát Phá Lang nghiến răng.
Đường Hoa nhún vai: “Cái này không thể nào trách ta đâu phải không?”
“Ai...” Mặc Tinh thở dài.
“Cẩn thận!” Đường Hoa hô lên một tiếng, ngân phiếu đã xuất hiện trên tay. Đám chớp đột nhiên toàn bộ mất tích, nhìn lại trên không, kiếp vân đột nhiên trở nên đen như mực, sau đó có năm chữ màu kim từng chữ từng chữ xuất hiện ở bên trong nó: “Chính Thiên Hạ Chi Đạo.”
Ba người tập trung đề phòng, dòng chữ màu kim tản ra, mỗi chữ trong đó biến thành một mũi tên lông vũ rực rỡ ánh kim không nhanh không chậm bắn xuống, ba mũi Chính - Thiên - Hạ vút về phía Đường Hoa, hai mũi Chi - Đạo nhắm hướng Sát Phá Lang và Mặc Tinh. Là ý gì đây? Trong lòng ba người cùng nổi lên một dấu chấm hỏi. Thế này đừng nói là Đường Hoa hay Sát Phá Lang, ngay cả Mặc Tinh cũng có thể thoải mái né tránh nữa là.
“Tăng tốc rồi kìa!” Mấy mũi tên kia bay càng ngày càng nhanh, Đường Hoa vội vàng lắc mình né tránh, ba mũi tên này lại dường như có linh tính vậy, không va vào cột đá mà lại tiếp tục tăng tốc đuổi theo hắn.
Nhìn lại bên Sát Phá Lang, tên này thả Ma Kiếm ra va chạm một nhát với hai mũi tên kia, chỉ làm chậm lại tốc độ của chúng một chút, còn bản thân Ma Kiếm thì bị văng ra. Mắt thấy hai mũi tên này sắp bắn đến nơi, Mặc Tinh đứng dậy, Kinh Thiên Động Địa quyền được hất ra, tuy không làm thương tổn được chúng, nhưng lại khiến chúng bay chậm hơn rất nhiều. “Vừa lui vừa đánh!” Sát Phá Lang thấy vậy bèn hô lên, sau đó hai người bắt đầu vừa bay ngược vừa đối phó với hai mũi tên.
Đường Hoa không có biện pháp giảm tốc nào, chỉ đành chọi cứng với chúng. Hắn nhờ vào tốc độ nhanh của mình, bắt đầu len lỏi qua lại giữa đám cột đá. Chẳng ai biết được năm cái mũi tên này là cái trò gì, nhưng đều biết được rõ ràng một điều: bị bắn trúng chắc chắn không tốt lành đâu.
Tốc độ của mấy mũi tên này cũng có giới hạn, tới một mức nhất định xong thì không tăng tốc nữa, mà giống như đạn đạo hồng ngoại vậy, cứ đuổi theo Đường Hoa mãi. Đường Hoa so sánh lại tốc độ hai bên rồi đổ mồ hôi hột, có phải là cố ý hay không chứ, tốc độ ba mũi tên này lại gần với mã lực lớn nhất của mình vậy kìa? Trong trò chơi khác với trong hiện thực lắm, trong hiện thực nếu cắn răng mà chạy thì sẽ nhanh được hơn một chút, còn trong trò chơi thì tốc độ bao nhiêu sẽ là bấy nhiêu, ngươi có cắn nát răng cũng sẽ chẳng tăng được một chút nào.
Đường Hoa giống như một chiếc chiến đấu cơ bị truy kích vậy, hết bổ nhào, đến lên thẳng, đến lộn nhào, rồi là là mặt đất bay... Nhưng bất kể hắn có làm ra những động tác nào, cũng không thể bứt khỏi được ba mũi tên ấy. Nhìn lại thời gian, chết người, còn nửa tiếng đồng hồ nữa mới kết thúc đợt trị liệu này. Đường Hoa không sợ chuyện đụng máy bay, dù sao thì thiên phú của mình cũng cao lắm, điều khiển phi kiếm chẳng khác gì cá vào trong nước vậy. Điều lo lắng duy nhất là làm sao đừng có bay ra khỏi khu vực này, vạn nhất mà bay vào trong tử địa, vậy là vui lắm lắm. Đường Hoa hô lên: “Cái gì khắc kim?” Gáo bể làm muôi vậy, mình không có đóng phim Mỹ đâu, không nhất thiết phải bị đuổi theo nửa tiếng đồng hồ giống như một con chó thế này.
Sát Phá Lang lập tức trả lời: “Không nói cho ngươi biết.”
Mặc Tinh lườm Sát Phá Lang một cái: “Hỏa khắc kim.”
“...” Sát Phá Lang bị lườm một cái thì hối hận hết sức, lẽ ra mình nên nói hắn biết là lôi khắc kim mới đúng chứ. Mình vẫn còn quá thiện lương mà.
Hỏa khắc kim? Đường Hoa mừng rơn. Nào tới giờ hắn cứ mặc kệ là nước hay là đất, cái gì ra hắn cũng phất tay dùng lửa đối phó hết. Kẻ chiến đấu bất kể nguyên lý như hắn dĩ nhiên sẽ không đi để ý xem lửa khắc cái gì rồi. Lại nói, bất kể là khắc hay là bị khắc, hắn cũng chỉ có một chiêu này là có uy lực lớn thôi, không xài thì không xong, cho nên có hiểu hay không thực ra cũng chả có cái tác dụng gì.
Một bức tường lửa dâng lên. Để phòng ngừa chuyện Mặc Tinh vì nam sắc mà triệt để phản bội cách mạng, Đường Hoa rất cẩn thận dùng một cái pháp thuật nhỏ, gọi ra một bức tường lửa thiêu đốt hừng hực. Sau đó Đường Hoa mừng rơn, thấy mấy mũi tên vàng kia không hề bay xuyên qua tường lửa, mà lượn cao lên để lách tới. Sớm biết như thế này cần gì phải bị người ta rượt như con chó mấy ngày đốt pháo đâu. Đúng là sức mạnh của tri thức mà... Đường Hoa tiện tay bố trí một cái biển lửa liền, còn bản thân lại đứng trong mắt trận, nhàn nhã nhìn ba mũi tên kia bay vòng quanh.
“Có muốn hỗ trợ hay không nào?” Đường Hoa lớn tiếng kêu lên. Khoảng cách giữa Sát Phá Lang với hắn thực ra cũng không xa cho lắm, ít nhất cũng sẽ không xa đến mức phải hô to như vậy, nhưng hắn vẫn cứ hô to...
“...” Sát Phá Lang chĩa một cái ngón giữa cho Đường Hoa xem.
Đường Hoa cười hè hè nhìn bảng thời gian, thấy còn có 20 phút nữa, bèn kêu lớn: “Cố trụ nha, chỉ còn hai mươi phút nữa thôi... A... Chơi ta à?” Trong khi Đường Hoa còn đang nói kháy, ba mũi tên kia dường như ăn ý với nhau, cùng đình chỉ việc bay vòng vòng lại, sau đó vút thẳng vào trong biển lửa, nhắm đến Đường Hoa. Lúc này Đường Hoa mới biết được, người ta vốn không có sợ cái biển lửa này của mình, chẳng qua lúc trước chơi một kế nho nhỏ thôi.
Ba mũi tên đã bắn đến gần sát người, dù khởi động Càn Khôn Nhất Độn cũng không còn kịp nữa, Mặc Tinh đã rớm nước mắt ra: “Cẩn thận đó!”
“Đinh!” Một âm thanh vang lên, Đường Hoa ve ve cái cằm lắc đầu: “Ca.. Là người sáng lập thần công Đao Thương Bất Nhập.” Lại một tiếng “Đinh” vang lên, ba mũi tên tức giận bừng bừng... - nếu như chúng biết giận, bắt đầu điên cuồng va chạm với Đường Hoa.
“Xì! Chẳng phải chỉ là Yên Vũ thần kính đó sao?” Sát Phá Lang tỏ vẻ khinh bỉ, đồng thời nước mắt thầm rơi trong lòng: Tiễn ca, đừng có đụng nữa, nếu đụng nữa các ngài chết rồi chỉ là chuyện nhỏ, nhưng bị kẻ xấu ăn mảnh được thì tức là các ngài đang gián tiếp làm việc ác đấy.
Tới giây thứ 10... “Đinh” một tiếng, ba mũi tên cùng hóa thành ánh trắng cả, Đường Hoa thở dài: “Còn mười giây nữa, thật là lãng phí mà.”
Mặc Tinh sung sướng hỏi: “Rớt cái gì đó?”
“Thiên Hạ chi tiễn!” Đường Hoa tiện tay quăng qua, một mũi tên vàng bắn vút đến phía Sát Phá Lang, Sát Phá Lang kinh hãi cực kỳ. Đường Hoa phất tay, mũi tên tức khắc được thu hồi, hắn nói: “Biến phi kiếm thành mũi tên Thiên Hạ, có thể tự động đuổi theo mục tiêu. Lực công kích tương đương với lực công kích của phi kiếm mà mình đang sử dụng.”
“Ha ha!” Sát Phá Lang cười to: “Ngươi là một tên tu tiên anh, cho ngươi một thanh thần binh thập giai ngươi cũng có thể xuất ra được bao nhiêu uy lực chứ?” Bà nội nhà nó... Thứ này nếu như đưa cho ông đây, ông biến Ma Kiếm thành tên bắn ra ngoài thì... Sát Phá Lang không những muốn khóc, mà hắn còn muốn bới hết toàn bộ Thiên Hạ chi tiễn lẫn Cửu Thiên Toán Xích trên người của Đường Hoa đi nữa. Một tên pháp sư mà lại cầm hai món trang bị cực phẩm cấp cuối của chiến sĩ, ông trời thật không có mắt mà.
“Mũi tên không phải để dùng như thế.” Đường Hoa tiện tay phóng phi kiếm về phía Mặc Tinh, Mặc Tinh “A” lên một tiếng, vội cúi đầu xuống. Đường Hoa bắt pháp quyết một cái, “Phụt” một tiếng, mũi tên vàng lướt sát qua ngực Mặc Tinh, quẹt rách một đường xuyên qua cả áo ngực. “Là hàng cực phẩm để đùa giỡn mỹ nữ.” Đường Hoa hớn hở thu tên lại.
Sát Phá Lang nổi giận, nổi giận bừng bừng: “Ông liều với ngươi...”
“Cẩn thận!” Đường Hoa tốt bụng nhắc nhở một câu, xong giải thích: “Hiểu lầm mà, thực ra ta định bắn vào cây trâm cài tóc bằng kim cương trên đầu Mặc Tinh đó. Mới dùng lần thứ hai thôi, ngượng tay nên đừng trách. Ây! Ta nói này Mặc Tinh, cây trâm cài mà ngươi cũng dùng viên kim cương to như vậy, ngươi không thấy nặng sao?”
“Ta thích!” Mặc Tinh hổn hển trề môi. Nàng biết Đường Hoa vô ý, nên cũng không tức giận. Nhưng không tức giận không có nghĩa là không cần phải tức giận, cho nên nàng đã tức lên rồi... Ít nhất thì mặt ngoài cũng giống giống là như thế... Ít nhất thì Sát Phá Lang cũng cho là như thế. Phải, chỉ cần Sát Phá Lang cho rằng nàng đang tức giận, vậy mục đích của nàng đã đạt đến rồi.
Thời gian một tiếng này coi như đã lết qua được rồi. Đường Hoa nằm ườn ra trên cột đá, thò mặt xuống dưới hô: “Cám ơn nha! Ngàn vạn lần phải cố chịu được đó.”
“Người này quả thật là một tên khốn.” Mặc Tinh lần đầu tiên nhất trí với Sát Phá Lang về nhân phẩm của Đường Hoa. Phải nghĩ lại coi, tới cùng là ai đang độ kiếp chớ... Độ kiếp mà còn nằm thảnh thơi vậy, không chịu đánh đấm, hơn nữa còn bắt kẻ thù của mình đánh dùm nữa. Thế cũng còn thôi, nhưng hắn lại vô lương tâm đi nhắc người ta nữa, làm như sợ người khác không biết mình đang làm gì ấy.
o O o