[Dịch] Song Kiếm
Chương 202 : Thành đô
Ngày đăng: 16:26 22/03/20
Chuyện độ kiếp trong Song Kiếm rất giống với chuyển chức trong võng du phương Tây. Người nào từng chơi những trò đó thì đều biết, mức chênh lệch thực lực trước và sau khi chuyển chức có thể tính được bằng bội số. Có mấy trò nào đó còn ác hơn, chuyển lần thứ nhất, chuyển lần thứ hai... Chuyển đến váng đầu luôn. Có vài trò tuy ít chuyển hơn, nhưng sau mỗi lần chuyển thì thực lực tăng lên rất rõ ràng. Bởi vậy chuyển chức đã trở thành việc đại sự đầu tiên mà vô số người chơi cùng mong ngóng.
Người đầu tiên chuyển chức thành công có ý nghĩa như thế nào? Không chỉ có nghĩa là đã mang đến hy vọng cho đông đảo quần chúng, mà còn có nghĩa là có vô số người chơi sẽ bắt đầu nghiên cứu sự nghiệp chuyển chức của mình nữa. Đối với mức trung bình là cấp 50+ như hiện giờ, qua được kiếp đầu đã chẳng phải là chuyện hiếm lạ gì cho lắm. Hơn phân nửa người chơi đều đã từng độ qua kiếp thứ nhất, có một nửa trong đó thuận lợi qua được. Với bộ phận không thành công thì bây giờ có độ tiếp cũng không khó khăn gì cho lắm.
Còn kiếp thứ hai thì... Đồng bào khắp cả nước đều đang chờ đợi tin thắng lợi từ Đường Hoa. Cái này không phải là vì Đường Hoa có nhân duyên tốt, cũng không phải là vì Đường Hoa ngon lành thế nào, mà là vì có quan hệ đến một mức đột phá trong trò chơi của mọi người chơi. Nói đơn giản một chút, nếu thân là đệ nhất cao thủ đứng đầu các người chơi như Đường Hoa mà cũng không thể độ kiếp thành công, vậy mọi người sẽ phải chờ cho đến ít nhất cấp 70 rồi mới cân nhắc đến chuyện này sau.
Đám người Huy Hoàng cũng đang chờ. Huy Hoàng đã có vẻ không nhịn nổi nữa, vừa nhìn thời gian vừa đi tới đi lui trên phi kiếm vừa hỏi: “Còn bao lâu nữa?”
Tinh Tinh trả lời lần thứ N: “Chắc chừng mười phút nữa.” Nàng cũng không dám chắc về thời gian độ kiếp của Đường Hoa cho lắm.
“Đài phát thanh nhân dân Song Kiếm xin thông báo tin tức mới nhất, trải qua quá trình gian khổ phấn đấu của mọi người chơi, người đầu tiên thành công độ tiên kiếp thứ hai đã xuất hiện...”
“Bắn pháo...” Huy Hoàng quát to.
“Khoan khoan!” Phá Toái kinh hãi cực kỳ, ngăn lại: “Tiên kiếp?”
“Ta đệt, không phải chứ? Nghe tiếp xem.”
Đài phát thanh: “Chúc mừng Phong Vân Nộ đã độ kiếp thành công, tấn chức làm kim tiên Nga Mi.”
“Ta đệt đệt đệt!” Bên ngoài trận Bát Quái vang lên một loạt những tiếng mắng, tới N người cùng đồng thời ân cần thăm hỏi bộ phận nữ tính của cả nhà Phong Vân Nộ. Đây không phải là vì Đường Hoa được mọi người trông đợi cao, ngược lại, trên bãi cát này số cừu nhân của Đường Hoa tuyệt đối phải nhiều hơn số bằng hữu nhiều. Nhưng cái vấn đề là, nếu Đường Hoa mà qua được kiếp thứ hai thì mọi người cũng đã chuẩn bị sẵn về tâm lý, có thể chấp nhận được, chứ ngay lúc này mà Phong Vân Nộ qua được thì... Tâm tình của mọi người đều phức tạp vô cùng.
Những người bị chấn động nhất chính là những cao thủ như Phá Toái với Huy Hoàng, trong lòng họ tràn đầy những mùi vị ảo não. Thực ra họ cũng hiểu rõ rằng Phong Vân Nộ qua được kiếp này cũng hợp tình hợp lý thôi. Đầu tiên là Phong Vân Nộ vẫn luôn là một người lương thiện... Những người đánh nhau dở đều không thích đánh nhau bao giờ, cho nên tốc độ tích góp công đức cũng nhanh hơn. Tiếp theo, Phong Vân Nộ có cả một cái bang hội lớn và một môn phái lớn làm hậu cần, cho nên một bộ trang bị cực phẩm vẫn còn có thể lấy ra được. Tiếp nữa, Phong Vân Nộ còn có một tuyệt chiêu bảo mệnh vô địch: phòng ngự tuyệt đối. Lại tiếp nữa, kiếp mà Phong Vân Nộ độ chính là tiên kiếp, mà ai trên Trái Đất cũng đều biết rằng độ khó của tiên kiếp phải thấp hơn của ma kiếp nhiều. Điều cuối cùng, Phong Vân Nộ đã mất tích gần hai tháng, ít nhất thì những người không phải là bạn của hắn đều không biết hắn rúc đi đâu cả.
Hiểu thì hiểu, nhưng Phong Vân Nộ trong cảm nhận của mọi người chính xác là một con rùa có mai sắt, tuy lực phòng ngự trâu bò muốn chết, nhưng không có ai đi xem hắn là một cao thủ cả. Mà người như thế cũng đã qua kiếp rồi, rất rất nhiều người đều cảm thấp khó có thể chấp nhận nổi - dựa vào cái gì chứ?
* * * * * *
Đường Hoa cũng nổi giận: “Đậu xanh rau má, cướp tiếng tăm của bố rồi.” Hắn còn đang rối rắm với chuyện lựa chọn phần thưởng, thế mà cái hệ thống vô lương kia đã phát thanh rằng Phong Vân Nộ độ kiếp thành công mất toi.
“Hừ hừ!” Sát Phá Lang đau răng hừ lên hai tiếng, hắn cũng khó chấp nhận lắm lắm.
Mặc Tinh thì lại thực tế hơn, nàng vội nhắc: “Nhanh chọn phần thưởng đi.”
“Đúng à!” Đường Hoa lại bắt đầu đau đầu tiếp với ba cái phần thưởng kia. Đầu tiên là loại đi chuyện được thưởng 10 cấp, 10 cấp thì quả thật cần phải luyện rất lâu, nhưng vẫn có thể luyện được. Lại nói, sau khi lên 10 cấp, một mình ngươi cũng không thể nào đánh ra được những trang bị với phi kiếm thích hợp cho mình. Trang bị với vũ khí không theo nổi, tầng thứ cấm pháp cũng không theo nổi, vậy cấp bậc chỉ là thứ quá hư ảo.
Cái còn lại chính là thêm cảnh giới cho thuộc tính nào đó, và bộ đồ Ma Tôn. Thuộc tính thì nếu có thể tăng cho lửa đương nhiên sẽ tốt nhất rồi, cho dù là sét cũng còn được. Nhưng rủi đâu mà cái thuộc tính ấy ngẫu nhiên được chọn là nước hay là gió, vậy Đường Hoa thậm chí sẽ có xung động muốn đi tự sát luôn đấy. Từ nhỏ Đường Hoa đã thấm được một điều rằng trong xã hội này, người có sở trường bao giờ cũng sẽ sống khỏe hơn người phát triển toàn diện. Còn cái bộ đồ Ma Tôn kia, càng rối rắm hơn. Đồ này đương nhiên là tốt rồi, nhưng đã biết sáu món mới hợp thành được một bộ, mà mình có lấy được món này cũng mới chỉ hai thôi, tuy thuộc tính của mỗi một món cũng ngon lắm, nhưng chỉ có khi hợp được thành một bộ mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất.
Làm sao bây giờ? Ném tiền đồng quyết định thắng bại vậy, nếu mình đoán đúng sẽ tức là hôm nay vận may của mình đã đến, lựa chọn thuộc tính thưởng cho mười có tám chín sẽ rơi vào lửa hoặc sét.
Mặc Tinh thích nghi rất tốt với tư tưởng này của Đường Hoa, bèn ném tiền đồng: “Mặt phải hay là mặt trái?”
“Phải!”
“Mặt trái!” Mặc Tinh xòe tay ra, thở dài một tiếng.
“Ném lần nữa đi!” Đường Hoa xắn tay áo lên, hắn quyết định dùng phương pháp vô lại để đánh cược lấy thuộc tính: “Mặt phải!”
“Mặt trái!”
“Ném nữa... mặt phải.”
“Mặt trái!”
“Ném lần cuối cùng... Mặt phải.”
“Mặt trái.”
“Thật sự là lần cuối cùng... Mặt phải.”
“Mặt trái!” Mặc Tinh vã mồ hôi hột, từ lúc nào mà vận may của mình nó mạnh đến vậy rồi nhỉ, ném liên tục 5 lần đều ra mặt trái hết: “Thôi kệ đi, đây là ý trời đấy.”
Đường Hoa cả giận: “Nãy giờ đều không tính, ta muốn cảnh giới cho thuộc tính.”
Ma tôn hỏi: “Xác định chứ?”
“Không xác định.” Đường Hoa khóc: “Cho một món trong bộ đồ Ma Tôn đi.” Tên Sát Phá Lang đáng chết thật, khinh bỉ nhìn mình đến mức con ngươi sắp rớt ra rồi kia kìa.
Vì thế ma tôn đưa cho Đường Hoa một đôi chiến ủng Ma Tôn, sau khi mang lên, Đường Hoa vừa mừng vừa kinh phát hiện nó hiện lên phần thưởng đầu tiên của đồ bộ. Ma Hành Thiên Hạ: trong trạng thái ‘ma’, tốc độ phi hành tăng thêm 20%. Vận mệnh ơi! Đường Hoa vừa rớt nước mắt vừa rớt mồ hôi, may mà mình kiên trì lý tưởng, không đi chọn cái thuộc tính đáng chết kia. Cuộc đời thật là tràn ngập biết bao nhiêu chuyện vừa mừng vừa kinh phía trước mà.
Ma tôn tiếp tục nói: “Mời lựa chọn tăng lên cảnh giới. Một: tăng cảnh giới ma cho nhân vật: hạn mức sinh mệnh gia tăng, hạn mức pháp lực gia tăng. Hai: tăng cảnh giới nguyên anh: năng lực khôi phục sinh mệnh gia tăng, năng lực khôi phục pháp lực gia tăng.”
“Chọn 2!” Hồi kiếp thứ nhất, Đường Hoa đã chọn tiên thể, tức là đã ấn định hắn không phải là sát thủ trong nháy mắt, mà tốc độ khôi phục sinh mệnh và pháp lực sẽ chính là thứ quyết định khả năng chiến đấu lâu dài của mình.
Ma tôn lại tiếp tục: “Mời lựa chọn kỹ năng bị động đặc thù. Một: Chuyển Sinh Ma Giới, tập được kỹ năng này, tiên thể cũng sẽ không bị môi trường trong Ma giới quấy nhiễu. Hai: Trọng Sinh Ma Giới: tập được kỹ năng này, ma thể có thể hấp thu ma khí trong môi trường Ma giới, tăng cường năng lực chiến đấu.”
“Còn có thể lựa chọn nữa sao? Chọn 1.”
Ma tôn: “Mục lựa chọn cuối cùng. Một: sổ tay luyện chế Ma Binh Tru Tiên kiếm. Hai: sổ tay luyện chế Ma Binh Đồ Tiên kiếm.”
“Có thể giải thích được không?”
“Tru Tiên kiếm chỉ công kích, phòng ngự đơn thể. Đồ Tiên kiếm có thể tấn công phòng ngự tập thể.”
“Chọn 1!” Nhận lấy sách, đọc: đánh chết 100 tên Đại La Kim Tiên của Thiên Đình. Đậu xanh cả nhà ma tôn nhà ngươi...
* * * * * *
Hệ thống một lần nữa phát thanh: “Đài phát thanh nhân dân Song Kiếm xin thông báo tin tức mới nhất, trải qua quá trình gian khổ phấn đấu của mọi người chơi, người đầu tiên thành công độ ma kiếp thứ hai đã xuất hiện. Chúc mừng Đông Phương Gia Tử độ kiếp thành công, tấn chức làm ma tôn Thục Sơn.”
“Ya!” Đám người Phá Toái tuy đều hô lên một tiếng thật to, nhưng ngay cả pháo cũng không có hứng thú bắn nữa rồi, vì đã bị đả kích quá lố.
Tinh Tinh liếc nhìn tên của Đường Hoa trong bảng hảo hữu, thấy đã thành màu tro. Chắc mười phần có tám chín là vì không ra khỏi trận Bát Quái được, cho nên tự tử đi vào địa ngục rồi.
Huy Hoàng hô hào mọi người: “Đến thành đô, tẩy trần cho Gia Tử.”
* * * * * *
Sát Phá Lang tay cầm Ma Kiếm mà khóc, Đường Hoa với Mặc Tinh đều đã bị hắn xử đẹp hết rồi, nhưng ai sẽ đến xử hắn đây? Đã đi quanh quẩn gần mười phút rồi, mà ngay cả một con quái cũng không gặp nữa là, có vẻ như mình đang đi quanh quẩn trong một cái vòng tròn vậy. Lẽ nào phải tự sát sao? Sát Phá Lang đau khổ ném Ma Kiếm ra: tự sát thì tự sát đi. Lúc này đi địa ngục vẫn thanh tịnh hơn, ngồi thêm một giờ đồng hồ sẽ giúp mình giảm bớt được sự ghen tị.
* * * * * *
“Hừ!” Phá Toái cũng bị đau răng, hắn vẫn cứ không hiểu, đầu của Phong Vân Nộ đã bị hỏng rồi hay sao mà lại chạy đến thành đô phô trương như thế này? Trên trời có một người, toàn thân tỏa ánh kim lấp lóe, đang thân thiết nhận lời chúc mừng của người bên Nga Mi và Tam Thương. Ghen tị quá... Phá Toái thầm thừa nhận trong lòng, Phong Vân Nộ bây giờ quả thật rất là ngầu, không những toàn thân có tiên khí lượn lờ, mà còn có những ánh sao lấp lánh chung quanh nữa. Lại thêm phần tên này vốn cũng đẹp trai, thành ra bộ dạng bây giờ quả thật là khá được. Tên Gia Tử đáng chết kia còn ở trong địa ngục làm gì nữa, mau mau đi ra dập tắt uy phong của người ta đi chứ.
“Đẹp quá!” Bên trong thành đô vang lên một trời những tiếng ca ngợi của nữ giới. Đây chính là điểm bất đồng giữa người chơi nữ và người chơi nam, cái đầu tiên mà các người chơi nam theo đuổi chính là khả năng bên trong, còn người chơi nữ thì là mỹ quan. Mà nhìn Phong Vân Nộ hiện giờ, không những đã có thêm một ít sức hút của nam nhân đã thành thục, mà nét anh tuấn tài hoa lúc đầu không những không mất đi, ngược lại còn sáng rực thêm nữa, gần như đã là một nam nhân hoàn mỹ rồi, ít nhất thì nhìn từ mặt ngoài cũng đã đạt tới cảnh giới không thể soi mói được nữa.
“Ông chủ, chúng ta bao tửu lâu này.” Dưới lầu truyền đến tiếng ai đó nói, đám Huy Hoàng cùng nhớ lại, hóa ra là của Công Chúa.
Phá Toái chìa đầu ra hô: “Hôm nay mọi tửu lâu trong thành đô đều đã bị bao hết rồi.”
“A? Đây không phải là Phá Toái đó sao?” Công Chúa cưỡi phi kiếm bay đến bên cửa sổ, cười thật tươi: “Đều là người quen cả mà, huynh xem có thể nhường lại mấy nhà được không. Bạn bè của Gia Tử cũng không phải nhiều lắm mà.”
“Không thể!” Phá Toái trả lời: “Bọn ta có tiền, bọn ta thích thế, có phải hay không nào?”
“Phải!” Hết thảy mọi người trong tửu lâu đều nhất tề hô lên. Nếu phải kể ra thì bạn bè của Đường Hoa, thêm cả đám người Thục Sơn với mấy người kha khá quen cộng lại cũng chỉ cần một cái tửu lâu là đủ rồi. Nhưng Thiếu Gia, Phá Toái với lại Sương Vũ đều cảm thấy vậy không được, không đủ khí thế, cho nên bao hẳn hết 15 cái tửu lâu trong thành đô luôn.
“Cái này...”
Trong lúc Công Chúa còn đang định thương lượng, thì Tinh Tinh đã nhảy bắn lên, kêu: “Gia Tử đến rồi.”
“Đâu?” Phá Toái che tay trên trán, tìm.
“Đó kìa!” Tinh Tinh chỉ vào một chấm đen nho nhỏ, lúc nàng nói thì nó mới chỉ là một chấm đen thui, nói xong nó đã lớn bằng hạt đậu Hà Lan rồi. Vừa thấy tốc độ nhường này, cả đám người cùng hoảng sợ hết. Họ còn chưa kịp hoảng sợ xong, hạt đậu Hà Lan đã lớn lên bằng cái nắm đấm.
Lại thêm một lát nữa, đã có thể rõ ràng trông thấy một màn khí đen ngút trời, ánh lửa hừng hực rồi. Trên bầu trời không có lấy một bóng người, trông nó hết sức bắt mắt và dễ thấy. Huy Hoàng cười ha ha: “Gia Tử... bốc khói rồi.”
“Lại còn bốc cháy nữa.”
“Không phải là mới từ hiện trường hỏa hoạn chạy ra đó chứ?”
“Lẽ nào hắn vừa mới đốt Thục Sơn à?”
“Chưa chắc đã không làm ra được chuyện này.”
Rất nhiều trò võng du có thiết lập cho vũ khí hay trang bị khi tới mức độ nhất định xong sẽ phát sinh biến hóa gì đó. Có mấy trò thì trang bị lên hết cấp xong sẽ chớp chớp ánh sao, có mấy trò thì vũ khí khi lên hết cấp toàn thân sẽ bốc khói, có mấy trò vũ khí chỉ đơn giản phát sáng lên, lại có mấy trò vũ khí sẽ thay đổi các loại nhan sắc. Không hề nghi ngờ gì, Đường Hoa đã lên tới cảnh giới như vậy rồi...
“Kéo cờ!” Huy Hoàng kêu lên một tiếng.
“Ha!” Mấy chục tên đệ tử Côn Lôn cùng bay đến giữa không trung, kéo một lá cờ đồ sộ ra, lá cờ đón gió tung bay, trên có viết: Gia Tử uy vũ. Nhìn thật là phô trương.
“Bắn pháo nào!” Thiếu Gia kêu lên, thế là bầy nam cùng đốt lửa, bầy nữ che lấy tai.
Đường Hoa vừa mới bay đến vùng trời thành đô, thấy sự chuẩn bị đám bằng hữu bèn ha ha cười to, sau đó vận pháp lực, đám khí trong lửa đen bùng lên, vọt đến chừng trăm trượng cao liền biến thành mấy chữ to: yêu lũ phí của các ngươi.
Một loạt tiếng huýt sáo hưởng ứng vang lên. Tinh Tinh kỹ tính, nghi hoặc hỏi: “Phong Vân Nộ đâu rồi?”
Sương Vũ trả lời: “Vừa nãy có vẻ như định ra mặt chúc mừng Gia Tử, nhưng chui vào trong khói đen thì đã không thấy đi ra nữa rồi.”
“Ra rồi kìa!” Quàng Khăn Đỏ chỉ vào một bóng người tràn đầy tiên khí đang chật vật chạy ra khỏi màn khói đen.
Sương Vũ cười khổ: “Thế này thì dù cho có lung linh hơn cũng không bắt mắt bằng tên giặc ấy nổi.”
“Hình như tiên khí cũng có thể trướng ra được mà?”
“Ngươi không thấy à, cái Gia Tử dùng không chỉ là ma khí, mà còn dùng thêm cả pháp thuật hệ hỏa để chèn ép Phong Vân Nộ nữa. Lẽ nào ngươi cho rằng Phong Vân Nộ còn có pháp thuật trâu bò đến thế sao?” Sương Vũ cười nói: “Nam nhân đều nhỏ nhen hết, tên Gia Tử chết tiệt kia chắc chắn là khó chịu vì Phong Vân Nộ đã cướp lượt phát thanh đầu tiên, nên cố ý đó mà.”
“A? Có người hiểu rất rõ đó nhỉ?”
“Đấy là ta hiểu nam nhân thôi. Đến rồi kìa, không nói nữa.”
* * * * * *
Đường Hoa vừa hạ xuống đường cái của thành đô, đám bằng hữu đi ra nghênh đón đã mắng tấp nập: “Tắt lửa tắt khói đi.” Khí đen tràn đầy cả con đường, ngoài ba trượng chỉ thấy tối mù, ngay phương hướng thế nào cũng không rõ nữa.
“Tắt đây, tắt đây.” Đường Hoa vội vàng đóng trạng thái Pháp Tôn lại, trả lại sự tươi mát cho không khí. Sau đó hắn ôm Huy Hoàng, Phá Toái, Thiếu Gia, Nhất Tiếu... Cuối cùng là Tôn Minh.
Đám nữ sinh thì do Sương Vũ với Tinh Tinh cầm đầu đưa ra một chiếc hộp giấy: “Gia Tử, đừng có nói là bọn ta không đủ ý tứ nhé, đây là thứ mà toàn thể đám nữ sinh chúng ta bớt đi một tuần tiền ăn vặt để mua cho ngươi đó, nhất định phải thích nha.”
“Có lễ vật luôn à?” Đường Hoa hưng phấn nhận hộp: “To như thế này, chắc chắn phải là thứ ngon đây.”
“Ừ ừ, mở ra xem xem.”
Đường Hoa làm theo lời, mở nắp hộp lên... “Ầm”, sau một tiếng vang, toàn thân Đường Hoa nhuộm đẫm một màu cầu vồng gồm đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím.
“Hô hô, người nào đó bị lừa rồi.” Tinh Tinh hô to: “Gia Tử, còn không biết cảm ơn bom thuốc nhuộm của bọn ta à?”
“...” Đường Hoa im lặng.
Tức lên rồi à? Tinh Tinh vội dè dặt nói: “Gia Tử, đừng có tức mà! Vì để bẫy được ngươi, bọn ta mỗi người đã bị nổ mấy lần khi thí nghiệm đấy. Nếu mà so bây giờ với hồi nãy thì càng đẹp trai càng lãng mạn hơn rồi ấy chứ, màu cầu vồng luôn mà...”
Đường Hoa bật ma khí, lấy ra một cây gậy bóng chày, một gậy quất bay Tinh Tinh ra khỏi tửu lâu, sau đó cười ha ha chào hỏi: “Cảm ơn các vị mm vô cùng xinh đẹp.”
“Ya!” Dây màu bắn bay tứ tung, Đường Hoa được nghênh đón vào tửu lâu Thiếu Gia như một vị tân lang.
Thiếu Gia đứng trên quầy, kêu: “Hôm nay ta đã đặt bao hết mọi tửu lâu trong thành đô để mời khách rồi, báo bạn bè của các ngươi đến ngồi đầy hết cho ta đi, muốn ăn cái gì muốn uống cái gì cứ tùy tiện chọn, đóng gói mang về thì trai không jj nữ không oo.”
“Được!” Mọi người cùng nhau phát tin nhắn tập thể.
* * * * * *
Tôn Minh nâng cốc: “Gia Tử chết tiệt, đi Ma giới không?”
“Cái này...” Đường Hoa vã mồ hôi: không phải là mình không muốn đi, mà là do mình đã không còn tiền nữa rồi. Cực cực nhọc nhọc suốt năm mươi năm, một ngày lại trở lại trước cải cách. Hiện giờ số ngân phiếu có khả năng lấy ra trong túi Càn Khôn của mình còn không vượt qua được mười đồng tiền nữa là. Hắn đâu biết rằng có kẻ còn nghèo hơn mình đang tham dự tiệc chúc mừng ở trước cửa quán kia kìa. Kẻ đó là Phong Vân Nộ, số tiền mà tên này vay nợ cũng đủ để hắn làm đứa ở cho Ốc Vít đến năm năm rồi. Cũng may hắn còn có một cái bang hội để làm vật thế chấp, cho nên Ốc Vít mới miễn cưỡng đồng ý cho hắn trả tiền theo từng đợt. Kỳ hạn là một năm, cả vốn lẫn lãi cộng lại là hai lần. Cho nên Phong Vân Nộ vẫn thầm cảm ơn Đường Hoa đã thay hắn đặt bao hết mọi tửu lâu. Lúc này bọn hắn đang ăn mì giá rẻ... Người chen thì cứ chen, chỉ cần không nhiều lắm thì miễn cưỡng còn gánh vác được ngon lành. Với tình hình kinh tế như thế này, khỏi phải hỏi đến chuyện hắn có tính đi Tiên giới hay không.
Tinh Tinh hô: “Mặc Tinh cũng tới rồi kìa... Mặc Tinh, bên này.”
“Đến đây!” Mặc Tinh chui vào từ cửa sổ, sau đó quây quần râm ran với đám nữ sinh, chẳng bao lâu nàng đã lục lọi túi Càn Khôn, thay giúp người này đôi bông tai, mang giúp người nọ cây trâm cài tóc. Các món trang sức trân châu được đưa ra liên tu bất tận. Một đám nữ sinh cùng quây lại đàm luận, đám đàn ông còn tưởng rằng mình đã tới chợ bán thức ăn đó chứ.
Đường Hoa cầm rượu nhảy lên trên mặt bàn: “Các vị huynh đệ tỷ muội xin yên lặng một chút. Khụ! Đầu tiên xin cảm tạ Thiếu Gia đã cướp chính tài phú của mình để tế đám bần cùng này. Tiếp theo phải cảm tạ sự an bài tỉ mỉ của mọi người, bao gồm cả trái bom cầu vồng kia nữa. Ta xin kính trước.”
“Được!” Mọi người cùng cụng ly.
“Tiếp tới là cốc này. Khụ! Huy Hoàng, ngươi tự mình nói ra hay là ta nói?”
“Để ta nói đi! Ngươi mà nói ra là mùi vị khác đi hết.” Huy Hoàng đứng lên, nâng chén rồi thoáng chút xấu hổ nhìn tứ phía, nói: “Quàng Khăn Đỏ... Bạn của ta ấy, ta biết trong đại hội Olympic vừa rồi mọi người đã có chút hiểu lầm, cho nên mượn cơ hội này, ta thay nàng bồi tội với mọi người.”
“Huýt...” Một loạt tiếng huýt gió vang lên, tên dối trá, ngoặt đi ngoặt lại cũng đã rất mịt mờ nói ra quan hệ của mình rồi. Thiếu Gia gõ bàn: “Quàng Khăn Đỏ, ngươi cũng nói đôi câu đi chứ.”
“Ta... Ta...” Đầu lưỡi của Quàng Khăn Đỏ líu lại.
“Nói đôi câu đi.” Mọi người cùng nhau huyên náo, có bức ép là phải bức ép mấy người chất phác như thế này này, chứ bức ép mấy người khác thật không thú vị gì cả.
Huy Hoàng đưa tay ý bảo Quàng Khăn Đỏ bước ra: “Cứ nói đi, hiểu lầm thì chính miệng mình nói vẫn hay hơn.”
“Ai...” Phá Toái đang đứng bên cạnh Đường Hoa tức cảnh sinh tình than nhẹ một hơi.
Đường Hoa nhỏ giọng hỏi: “Vẫn còn nhớ Nhược Hân à?”
“Ngươi nói xem?” Phá Toái cười khổ: “Nghe nói nàng đã có bạn trai rồi.”
“Móa! Ai thế?”
“Không biết, chỉ là nghe nói thế thôi. Còn nghe nói là ngày mốt nàng sẽ cử hành một buổi biểu diễn lớn ở Hàm Đan, hơn nữa còn là cùng chung sân khấu với Huyên Huyên nữa đó.”
“...” Đường Hoa hít vào một luồng hơi lạnh, Nhược Hân với Huyên Huyên vốn không thuận mắt nhau cho lắm, mà giờ các nàng lại có thể hợp tác, chứng tỏ đang có một người có lực ảnh hưởng với Nhược Hân giật dây đây: “Chẳng phải ta nghe nói rằng sự kiện tranh bá của hệ thống chẳng còn mấy ngày nữa là sẽ bắt đầu rồi đó sao?” Dời đề tài đi thôi.
“Đúng!” Sương Vũ mon men tiến vào: “Ngươi chuẩn bị đi giúp Nhất Kiếm của Huy Hoàng hay đi giúp Song Sư đây?”
“Nhất định phải đi sao?” Đường Hoa gãi đầu: “Ta không có bao nhiêu hứng thú với bang hội cả.”
“Mặc Tinh đã nói với ta rằng ngươi đang nghèo đến nỗi chỉ còn có mỗi một cái quần lót thôi...” Sương Vũ cười hì hì: “Thế nào? Không định kiếm ít tiền à?”
“Giúp bạn bè mà, nói nhiều tiền thì tổn thương cảm tình lắm.” Trong mắt Đường Hoa lấp lánh ánh sao: “Mấy đồng tiền thế? Sẵn tiện bổ sung nhé, hiện ta đang là cao thủ cao cao thủ đó.”
“Sáu trăm!”
Đường Hoa suýt nữa đã ói ra bụm máu, nào tới giờ mỗi khi mình làm ăn với các bang hội lớn, đều dùng số ngàn làm đơn vị cả đấy, sao bây giờ thân thủ đã lên rồi, mà giá cả lại hạ xuống thế này: “Không phải chứ?”
“Ngươi có làm hay không?” Sương Vũ tiến đến sát Đường Hoa đến nỗi khoảng cách chỉ còn có chừng một cái mũi.
“Làm!” Còn hơn là chẳng có gì. Đường Hoa cũng hiểu rằng loại chiến tranh bang hội như thế này mà có sáu trăm đã là được lắm rồi. Tràng cảnh kiểu đó không phải là loại mà một tiểu đội, hay một cá nhân có thể đảo điên nổi. Mình đây tuy thực lực đã tăng lên rất nhiều, nhưng khi đánh hội đồng bao giờ cũng sẽ chịu thiệt cả. Mình có thể đánh được một trăm người, vậy một ngàn người, hai ngàn người thì sao? Cho dù mỗi kỹ năng khống chế của người ta chỉ có 1% cơ hội thành công đối với mình, nhưng có chừng năm trăm người đồng thời sử dụng thì sao đây? Còn nữa, chuyện tranh bá giữa các bang hội còn phải đề cập đến các loại phương tiện của hệ thống nữa, như một ải kiếm trận Hoàng Sơn kia, sức một người cho dù có thể xông qua cũng không thể nào phá nổi, vẫn phải có sức mạnh của quần chúng mới được. Những bang hội khác thì có các loại phương tiện khác như trận Khốn Tiên, tháp Trấn Ma, v.v... Những thứ đó đều cần phải dùng hàng đống hàng đống mạng người mới có thể phá nổi.
Nghe Đường Hoa nói là làm, Sương Vũ chỉ biết cười khổ, Mặc Tinh đúng là không gạt mình, trong túi thằng nhãi này quả đúng chỉ còn có mấy đồng tiền thật. Nàng bèn lặng lẽ móc 1.000 kim ra đưa cho Đường Hoa, nói: “Cầm lấy phòng thân trước đi.”
“Ta hỏi một câu, đây là tiền lương tháng sao?”
“Cút! Tỷ không có hứng thú bao mấy tên mặt đen.”
o O o