[Dịch] Song Kiếm
Chương 224 : Ký lục biển Đông
Ngày đăng: 16:26 22/03/20
BOSS cấm địa cấp 50 mạnh đến thế nào? Con Ba Xà từng khiến Đường Hoa với Sát Phá Lang vất vả cần cù công tác suốt mấy tiếng đồng hồ, bây giờ cầm cự chưa đến 20 phút đã bị hóa thành ánh trắng. Phá Toái thuộc dạng chơi đấu pháp dòng ý thức, phối hợp với Đường Hoa thì không chủ công mà chỉ chủ thủ, để Đường Hoa tùy tiện phát huy. Mà trong mắt của những người nhất kiếp, lực công kích của Đường Hoa đã đạt đến cảnh giới nghịch thiên rồi. Mặc cho ngươi da dày thịt béo, ta đây tiên thể ma tâm, pháp lực cuồn cuộn không ngừng, chiêu nào chiêu nấy đều gây sát thương trí mạng hết ráo... Đương nhiên từ đó cũng có thể thấy được BOSS cấm địa trâu đến mức nào, điều kiện như thế mà còn phải tiêu phí hết 20 phút mới thu thập nổi. Còn phần mấy tia sét do Tinh Tinh cầm thần khí tiền đồng phát ra thì uy lực của nó quả thực khiến người ta phải bi ai, hoàn toàn có thể phớt lờ.
Ba Xà vừa hóa thành ánh trắng, một bầy đông đảo người Để Nhân liền xuất hiện nơi xa. Già thì già, nhưng dưới hiệu lệnh, chuyện bài binh bố trận vẫn còn tiến thối đồng đều lắm. Thứ làm người chơi đau đầu nhất chính là bọn quái vật tự nhận là có chút tài năng quân sự như thế này, Đường Hoa thà là đánh nhau chết sống giữa ngàn con quái tán loạn, còn hơn là phải quyết chiến với chừng trăm con quái vật có đội hình chỉnh tề. Hiện giờ đám người Để Nhân đã già lắm rồi, nhưng đám người Đường Hoa lại không định chọc vào bọn họ. Nếu Ba Xà còn chưa chết thì nên chọc vào ta cứ chọc, nhưng hiện giờ nó đã chết rồi, cần chi phải đi giết đám cư dân đáy biển ítd điểm kinh nghiệm, tỷ lệ rớt đồ xấp xỉ bằng 0 này chớ?
NPC cư dân thì có thể giết được, nhưng sẽ bị trừ điểm công đức, cấp càng thấp thì càng trừ nghiêm trọng. Nhưng đây lại không phải là vấn đề quan trọng nhất, cái quan trọng nhất là nếu ngươi đi trêu vào đám cư dân này, họ sẽ đánh ngươi. Đánh trả lại thì không bị trừ điểm công đức, nhưng không những điểm kinh nghiệm chỉ hơn được đám tiểu quái tân thủ thôn có tí tẹo, mà còn chỉ có thể rớt được một ít áo vải, giày vải nữa. Ví dụ như người trong tộc Để Nhân này, giết xong có khả năng sẽ cho ngươi được một ít vảy cả. Chúng nó có tác dụng gì thế? Để che mắt đó mà.
“Phọt!” Đường Hoa phất tay một cái, cả ba người cùng bỏ trốn thành công.
Phá Toái thấy đã an toàn rồi bèn răn dạy Đường Hoa: “Là vọt, không phải là phọt!”
“Ý ta nói là phắn!”
“Các ngươi đừng có làm rộn nữa, xem xem rớt cái gì đi!” Vẫn là Tinh Tinh anh minh nhất, giết BOSS xong thì tất nhiên phải quan tâm xem rớt được thứ gì rồi chứ sao nữa.
“Móa!” Phá Toái nhìn qua một cái là tức giận đùng đùng ngay: “Máu của Ba Xà, tài liệu!”
“Đưa ta đưa ta!” Đường Hoa vội kêu: “Còn thiếu có một món này nữa thôi đó.” Đều là thần binh, Hậu Nghệ Xạ Nhật cung cũng có nhiệm vụ thăng giai, một là cần phải có máu của Ba Xà, hai là phải đánh chết được Ngô Cương. Sau khi hoàn thành rồi thì có thể đem nó đến lò luyện Thiên Địa trên Thiên Đình để thăng giai. Cái vụ máu Ba Xà này thì còn có thể hiểu được, đó là do lúc trước từng bắn một tên mà không giết được nó. Nhưng tên Ngô Cương này thì là ai đấy chứ? Làm gì mà đi giết người ta? Sau thì nhờ miêu tả của Nhu Mễ, Đường Hoa mới biết Ngô Cương này vì xử lý tình nhân của lão bà, cũng tức là con cháu của Viêm đế, cho nên đang bị phạt chặt một cái cây mà chặt bao nhiêu lại lành bấy nhiêu, chặt mãi cũng không ngã ở trên cung Nguyệt.
Theo như phân tích của Đường Hoa thì lão bà của Hậu Nghệ - Hằng Nga - sau khi bỏ rơi Hậu Nghệ để thành tiên cũng đã đi cung Nguyệt... Hai người này một là nam có lão bà bị người ta chơi, một là nữ bỏ rơi lão công, thật là đậu xanh nhìn rau má mà! Cho nên có một cái nhiệm vụ thăng giai như thế này cũng là hợp tình hợp lý thôi. Giết, đáng giết lắm! Có đến đó thì sẵn tiện xử lý luôn cả Hằng Nga luôn mới được. Gian phu dâm phụ, người nào cũng mong giết mà.
Nhưng Nhu Mễ lại có cách nhìn khác. Nàng nói Hậu Nghệ là cấp dưới của Viêm Đế, vậy thì sẽ có hai khả năng, một là Viêm đế làm việc bất công, muốn giết người diệt khẩu, đương nhiên ngươi cũng có thể hiểu là việc Viêm đế cũng giống như thời nay vậy, thông dâm vô tội, giết người có tội. Còn khả năng thứ hai, cũng là khả năng có thể nhất, đó là Viêm đế muốn giải thoát cho Ngô Cương khỏi cái kiếp lao động không ngừng nghỉ này.
Từ hai phần phân tích trên vẫn chưa thể nhìn ra được ai là tiểu nhân ai là quân tử. Đường Hoa thì dựa trên một truyền thuyết mà phán đoán, theo truyền thuyết đó, Ngô Cương chính là gian phu của Hằng Nga, bởi vì gặp gỡ với Hằng Nga, cho nên xem lại cương vị công tác, Ngọc Đế bèn hạ lệnh cho hắn chặt cây. Chặt còn chưa đổ thì chưa thể trở về Nam Thiên môn, cũng chưa được phép gặp lại Hằng Nga. Còn Nhu Mễ thì dựa theo truyền thuyết mà Sơn Hải kinh ghi lại để lý giải.
Nhưng bất kể như thế nào, bất kể Ngô Cương là trung hay là gian, chỉ cần có thể thăng giai được thì xử lý hắn là chuyện không thể nào không làm được. Ít nhất thì Đường Hoa cũng cho là như thế.
Giao dịch máu Ba Xà xong, Đường Hoa lại đọc tên chiến lợi phẩm tiếp: “Một cây hồn cốt của Ba Xà, có thể tăng cho tiên kiếm tam phẩm từ thất giai trở xuống thành nhị phẩm. Các ngươi không cần đâu phải không, bán đi chia nhau nhé?”
“Ừ ừ!” Tinh Tinh đọc: “Pháp bảo, Thiên Bảo Thủy châm, tiêu hao pháp lực là có thể bỏ qua lực phòng ngự, liên tục gây thương tổn cho mục tiêu. Lực sát thương tỷ lệ thuận ít nhiều với thuộc tính nước của bản thân, tỷ lệ thuận với uy lực của vũ khí đang trang bị, tỷ lệ thuận với cấp bậc, thời gian duy trì một phút, thời gian làm mát mười phút. Trước mắt có thể gây tổn thương mỗi giây hai trăm, kèm theo hiệu quả suy nhược sơ cấp.”
Phá Toái vội nói: “Gia Tử chết toi, đừng có tranh với ta đó.”
Đường Hoa tỏ vẻ khinh bỉ: “Heo à? Người ta đã đọc ra rõ ràng như vậy, chắc chắn là đã gắn chết rồi đó.”
“Đậu bà!” Phá Toái lập tức bi thiết chỉ trích Tinh Tinh: “Ngươi nói xem với cái lực công kích kia của ngươi, với lại phi kiếm, cấp bậc của ngươi nữa... À, cấp bậc thì còn tạm được. Ngươi giữ cây châm này không thấy lãng phí lắm sao?”
Tinh Tinh nhún vai một cái: “Chịu thôi, khi ta thấy nó thì tên nó là ‘Châm, pháp bảo?’. Lẽ nào ngươi có thể cam đoan rằng nó không phải là pháp bảo gia tăng năng lực bói toán à? Ya... Cuối cùng cũng đã có thêm một thủ đoạn tấn công rồi!”
Đường Hoa lắc đầu: “Đừng có cao hứng sớm quá. Để bổn Gia Tử phân tích cho nghe nhé.”
“Ừ ừ, ngươi nói đi!” Tinh Tinh vui vẻ lắm, một giây là hai trăm, một phút là đã có thể gây tổn thương tới một vạn rồi. Mười phút là mười vạn, trăm phút là trăm vạn, thế là từ nay Tinh Tinh sẽ hóa thân thành Thủy Thủ Mặt Trăng, bất cứ con BOSS nào trong hai giờ cũng có thể xử ngay. Oa ha ha ha ha, thật là buổi tối nằm mơ cũng sẽ cười mà.
“Điều thứ nhất, là ngươi chắc chắn sẽ phải kiếm cho được một thanh vũ khí tốt. Thứ hai, ngươi chắc chắn phải luyện kiếm quyết. Hai điều này đại biểu cho lực tấn công của ngươi. Tiếp theo, phải nhớ tới thời gian làm mát. Lấy ví dụ như con Ba Xà kia đi, mỗi giây nó có thể hồi phục điểm sinh mệnh hai trăm, vậy cho dù không có thời gian làm mát, ngươi cũng phải đánh nó đến suốt cả cuộc đời. Lại tiếp nữa, ai bị kim châm cũng đều khó chịu cả, ngươi thì một không tốc độ, hai không phòng ngự, một khi mà quái vật bị chọt giận quá nhắm vào phía ngươi mà lao tới, vậy ngươi định phải làm sao đây?”
“Đúng vậy! Hàng phụ trợ thì cứ làm tốt phận sự phụ trợ đi!” Phá Toái tỏ vẻ khinh bỉ: “Lẽ nào chỉ với chút xíu lực công kích của ngươi đây mà còn phải cho người bảo vệ ngươi sao? Mặt khác, kẻ hèn đây đã thiết kế ra một bộ kỹ năng tổ hợp chín giây gồm nhiều kỹ năng nhỏ, cho dù có cầm kiếm màu lam ngũ giai đánh Ba Xà thì chín giây cũng đã có thể tạo được thành ba ngàn điểm thương tổn rồi, còn ngươi thì chín giây mới chỉ một ngàn tám thôi.”
Đường Hoa tổng kết lại: “Nếu cái thứ này mà rơi vào trong tay ta hay là Phá Toái thì đều trở thành hàng cực phẩm, chứ tới tay ngươi thì... Thực là vô bổ lắm. Ngươi cứ dùng đi, coi chừng bọn quái vật nhào vào ngươi làm loạn điểm cừu hận đấy, mà nếu ngươi không dùng thì trong lòng ngứa ngáy cho coi.”
“Hai tên đại thúc chỉ biết ăn hiếp nữ sinh nhỏ bé thôi!” Tinh Tinh trề môi, sự hưng phấn tràn đầy vừa nãy đã bị lời nói của hai tên nam nhân này làm biến mất hết rồi. Tuy đó đều là sự thật cả, nhưng các ngươi cần chi phải nói ra chứ? Ai... Kiếm quyết của mình mới có cấp 3 thôi, hơn nữa đều đã cộng hết cho tốc độ cả rồi. Vậy có nên đi luyện kiếm quyết hay không? Sau khi luyện được thì nên cộng cho tốc độ hay là uy lực? Không cộng thì phi châm mất uy, mà cộng vào thì lại lãng phí quá. Rối rắm quá mà! Tinh Tinh vò đầu, thế này là thế nào ấy chứ, lấy được hàng cực phẩm rồi mà còn khổ sở hơn cả lấy phải hàng không cực phẩm thế này?
Phá Toái hỏi: “Hiện giờ có kế hoạch gì không?”
“Huy Hoàng phỏng chừng còn non nửa tháng nữa mới độ kiếp được, chi bằng bọn ta về binh trạm bổ sung thực vật trước, rồi sau đó cặm mặt luyện cấp 240 giờ luôn.”
“Không thành vấn đề!” Phá Toái đang thích nghe những câu như vầy lắm, luyện cấp mới là con đường đúng đắn mà. Giống như là uống rượu đấy, uống đến ói ra rồi lại uống tiếp, cứ uống uống ói ói như vậy chưa đến một tháng trời là có thể trở thành cao thủ giữa làng rượu ngay, một chén rượu là có thể đại sát tứ phương. Cái này gọi là có thể chịu được cái khổ giữa muôn vàn cái khổ, mới có thể thành người đứng trên muôn người đấy.
Tinh Tinh tức khắc hắt nước lạnh ngay: “Vậy hai nữ nhân của các ngươi thì tính làm sao đây?”
“Huynh đệ như tay chân, nữ nhân như y phục.” Phá Toái kiên nghị nói: “Nữ nhân mà không ủng hộ cho sự nghiệp của lão công thì không phải là nữ nhân tốt.”
“Tinh Tinh chết tiệt đừng có nói lung tung à.” Đường Hoa vội cảnh cáo: “Đừng có mách lẻo đó, chẳng phải Phá Toái chỉ muốn quay trở về là cao thủ hàng đầu đó sao? Ngươi cũng nhìn lại đi, từng là cao thủ đệ nhị trong Tân Tiên giới, vậy mà bây giờ đã rớt ra ngoài top 40 rồi kìa. Hiện giờ người chơi cấp 65 cũng đã xuất hiện rồi, nếu còn không cố gắng nữa thì chỉ sợ đánh không lại ai đâu.”
“Cũng được!” Tinh Tinh nói: “Có điều ta rất là tò mò, các ngươi dùng cái cớ gì để lấp liếm bạn gái mình đây?”
Phá Toái hất tóc lên: “Báo thù cái nhục bị bắt cóc, có thù tất báo mới là trượng phu.”
“Ta giúp Phá Toái báo thù, có tình có nghĩa mới là nam nhân tốt.”
“Các nàng sẽ tin à?”
“Phế lão sư đã nói với bọn ta rồi, nữ nhân có khi sẽ tỏ ra nghi ngờ những cái chân lý như vật thì phải rơi tự do, nhưng cũng có khi sẽ dồn hết lòng tin rằng có tình yêu trên tàu Titanic đấy. Chuyện các nàng hoài nghi không phải ở chỗ đó có phải là sự thật hay không, mà là các nàng có chịu hoài nghi hay không.” Phá Toái nói với vẻ rất tâm đắc: “Nam nhân có tin một chuyện hay một câu nói hay không là xuất phát từ sự phán đoán, còn nữ nhân có tin hay không lại là từ sự lựa chọn. Cho dù có vấn đề đi nữa, thì chỉ cần sau đó nam nhân có thể gỡ lại, vậy trên cơ bản đều có thể qua được hết... Đương nhiên, chỉ giới hạn trong một số chuyện nào đó thôi, chứ nếu ngươi làm những chuyện vượt giới hạn như là chơi gái thì vậy khỏi bàn nữa hỉ.”
Tinh Tinh lại hỏi: “Lẽ nào các ngươi chẳng có chút mong mỏi được ở bên cạnh bạn gái mình sao?”
“Cũng chẳng thể kia kia được, lẽ nào ở cạnh nhau còn có thể gia tăng điểm kinh nghiệm à?” Phá Toái phỡn phờ nói.
Đường Hoa thấy sắc mặt của Tinh Tinh trở nên xấu đi bèn vội nói: “Ngươi đừng có hiểu lầm. Ngươi còn là con nít còn chưa biết đó thôi, một nam một nữ thật lòng yêu nhau mà ở trong một hoàn cảnh ấm áp thì không làm gì sẽ khó chịu lắm. Ít nhất thì cũng phải ôm hôn nhau chút chứ! Chịu cái cảnh tra tấn sống như thế, thôi thì đôi khi cách xa nhau vẫn tốt hơn.”
“Hèn chi người ta cứ nói nam nhân các ngươi là loại động vật dùng phần dưới để suy nghĩ.”
“Được rồi được rồi!” Đường Hoa ngăn việc phản bác của Phá Toái lại: “Hài hòa, hài hòa là quan trọng. Tinh Tinh nghe ta khuyên một câu nhé, tuy Phá Toái biểu hiện chẳng ra cái chi, nhưng giữa bầy nam nhân thì hắn đã được coi như hạng khá rồi đó. Ngàn vạn lần đừng có đi ảo tưởng rằng sẽ có một người bạn trai có tu dưỡng, có học thức, tâm địa thiện lương lại là thành viên nhiệt tình bảo vệ môi trường, coi lời nói dối là sự sỉ nhục, coi việc lễ độ với động vật giống cái là vinh dự như trong phim nhen. Những kẻ quan tâm mọi chuyện không đâu bên người, rồi giúp những chuyện không đâu bên người thì... Ngàn vạn lần đừng có yêu, tốt nhất là không quen biết luôn.”
“Hừ! Còn phải cần các ngươi dạy à?” Tinh Tinh hừ một cái thật mạnh, sau đó nói một cách nghiêm chính: “Ta muốn ăn chực kinh nghiệm!”
“Không có vấn đề.” Hai nam nhân lập tức trả lời ngay. Chỉ cần không bán đứng, vậy cứ ăn chực thoải mái, điểm kinh nghiệm là vô hạn mà.
* * * * * *
Lúc này ở trong đại lục, Huy Hoàng cuối cùng cũng đã kiếm được đủ điểm công đức. Người bầu bạn bên cạnh hắn - Quàng Khăn Đỏ - thở phào một hơi. Nửa tháng này thật sống không giống người. Có điều nó đáng giá lắm, trong lòng nàng đang ngọt ngào lắm...
“Muội nói... Huynh thực định sẽ đi thông báo với bọn Phá Toái Gia Tử à?” Quàng Khăn Đỏ nói: “Lần trước Phá Toái có nói với muội rằng hắn đã chuẩn bị sẵn sàng đậu phộng hạt dưa thịt bò khô, cộng với bia, ghế dựa để chăm chú xem huynh bị sét đánh 12 tiếng đồng hồ đấy. Đồng thời lại còn phát biểu trên báo rằng ngày tiếp theo sẽ đăng trên Song Kiếm nhật báo nữa.”
“Phá Toái tuy có chua ngoa tí, Gia Tử thì hay gạt người tí, nhưng đều là những người bạn tốt rất có nghĩa khí cả. Phá Toái thực ra muốn đến học lén, nhưng hắn ngại lấy việc mạo hiểm của huynh để làm kinh nghiệm cho hắn, mặc dù hắn cũng sắp độ kiếp đến nơi rồi, cho nên mới nói mấy lời kia để giảm bớt sự xấu hổ thôi, tuy biết không nói thì huynh cũng không so đo gì. Coi như là một câu nói đùa cho tăng không khí đi.”
“A... Cám ơn.” Quàng Khăn Đỏ giật mình, coi bộ mình quả thật ít trải đời quá đi, ngay cả cái câu nói như vậy mà còn không hiểu nữa chứ. Cũng may là còn có Huy Hoàng - một nam nhân kiên nhẫn thế này - giải thích kỹ càng cho mình, trong lòng thật là ngọt quá.
“Ơ? Gia Tử, Phá Toái với cả Tinh Tinh đều không thể liên hệ được này... Có lẽ còn đang ở biển Đông đấy.”
“Vậy phải làm sao đây? “Bang ta không có binh trạm nơi biển Đông, bay đến đó thì lâu lắm.
“Không sao cả, huynh nhờ Sương Vũ báo cho họ là được. Nàng đang ở ngay Hoàng Sơn đấy, nhấc chân cái là đến biển Đông ngay đó mà.”
"Vâng vâng!"