[Dịch] Song Kiếm
Chương 278 : Ốc Vít hiện thân
Ngày đăng: 16:28 22/03/20
“Còn chưa chết?” Toàn bộ mọi người cùng hoảng hốt lên, cái này đã hoàn toàn vượt qua khỏi phạm trù mà mọi người có thể tưởng tượng ra được rồi.
Đường Hoa cũng cả kinh đến mức cái cằm muốn rớt xuống luôn. Cái khác không nói, riêng uy lực của cây cung Hậu Nghệ Xạ Nhật nhà hắn cộng với một cây tiên kiếm thất giai đã là một dạng cực cực cực khủng khiếp rồi. Nào ngờ lão Cửu này lại da dày thịt béo đến cực cực cực cực kỳ khủng khiếp hơn nữa.
Lão Cửu mặc dù lúc này chỉ còn mỗi một chút hơi tàn, nhưng vẫn giãy dụa lấy cây roi Bạch Hổ ra...
Trò lừa chỉ có thể dùng một lần, bây giờ cho dù trăm tên người chơi ở cạnh lão Cửu có sử dụng phương pháp tự sát, chỉ sợ lão Cửu cũng không cho bọn họ cơ hội ra tay đâu.
Vào thời khắc mấu chốt, mọi sự vẫn phải là nhờ vào các anh hùng. Đường Hoa lại bi phẫn móc một tờ ngân phiếu ném ra, ngân phiếu đón gió lớn bổng, hóa thành một đồng tiền đồ sộ. Đồng tiền ấy lóng lánh ánh kim, dùng vận tốc ánh sáng đánh trúng ngay lồng ngực của lão Cửu.
“Chết, chết...” Toàn bộ mọi người cùng nhau hò hét. Người ta vẫn bảo sức mạnh của quần chúng là vô cùng thật rất đúng, bởi vậy lão Cửu đã thuận theo ý dân hóa thành ánh trắng rồi. Nhưng lại có một việc xảy ra ngoài ý muốn... Từ bên trong ánh trắng bay ra một nguyên thần, bắn về phía phái Côn Lôn.
Huy Hoàng hít vào một luồng hơi lạnh: “Chuyện này là thế nào đây?”
“Cái này gọi là nguyên thần rời khỏi xác.” Một người chơi trả lời: “Nếu thần thể không chịu nổi gánh nặng, nguyên thần sẽ chạy ra tu luyện. Với tu vi của Cửu Thiên nương nương, sáu canh giờ sau sẽ hồi phục lại được pháp thân.”
Phá Toái nắm chắc kiếm, hỏi: “Vậy cái nguyên thần đó sao rồi?”
“Nguyên thần nhất định phải ký túc trong cơ thể còn sống để tu luyên, nếu cơ thể sống đó chết đi, nguyên thần sẽ phải tan thành tro bụi.”
“Còn có chuyện gì muốn nói nữa không?” Đám người chơi gần đấy bắt đầu mài đao soàn soạt.
“Đừng vội chém ta à nha, ta là hóa thân của Ốc Vít đó.” Người chơi nọ nói: “Vì tránh để người chơi do chưa bao giờ từng tiếp xúc với nguyên thần cấp thần mà nói rằng hệ thống làm bừa, ta cố ý tới nhắc nhở mọi người đấy.”
Huy Hoàng lại rất khách khí nói: “Làm phiền ngươi rồi.”
“Đúng đó, ta có dễ chịu đâu? Mỗi ngày ta ăn ít hơn chó, làm nhiều hơn trâu, ngủ trễ hơn mèo, thái độ công tác như thế mà mỗi ngày trung bình còn có đến trăm người mắng ta nữa.” Ốc Vít phất tay: “Sẵn đây nói với mọi người một tiếng luôn, còn nửa năm nữa là chúng ta sẽ đến đích, tranh thủ hưởng thụ khoảng thời gian vui vẻ cuối cùng này đi, đừng nên viết biên nhận thời hạn vượt nửa năm đấy. Còn một điều nữa, mọi tài sản cố định đều có thể đổi ra tiền hết, ví dụ như bang hội, tửu lâu, trang bị, vân vân...”
Phá Toái vẫn còn không tin lắm, bèn ném một tấm bùa Giám Định ra, kết quả: Ốc Vít, cấp 1; kỹ năng: vĩnh cửu vô địch, dịch chuyển trong nháy mắt và một đống kỹ năng ăn gian khác.
“Mặt khác, sau khi tổng hợp lại số liệu, một bộ phận cương bị trên hành tinh M đã có người được tuyển bước đầu rồi. Trong nửa năm này, bổn hệ thống sẽ một mình liên hệ an bài những người tiếp theo đến phỏng vấn. Những người chơi không nhận được phỏng vấn thì khi tới hành tinh M rồi cũng sẽ được thống nhất an bài công việc dựa trên lý lịch và sở trường khi ở Trái Đất. Những điều cần nói chỉ có nhiêu đó thôi, chúc mọi người chơi trò chơi vui vẻ, hẹn gặp lại.”
* * * * * *
“Gia Tử, Gia Tử?” Phá Toái với Huy Hoàng rất cẩn thận vỗ vỗ Đường Hoa đang dại cả mắt ra.
“Lão công, huynh không sao chớ?” Sương Vũ cũng mon men qua.
“Có phải là được phỏng vấn rồi hay không?”
“Sẽ làm nghề gì chứ?” Sương Vũ hỏi.
“Làm nghề...” Phá Toái toát mồ hôi hột, cương vị nào cần nhân tài loại này nhỉ? Là thủ lĩnh tập đoàn tội phạm, hay là thủ lĩnh tập đoàn buôn lậu, hay là sát thủ? Ánh mắt Phá Toái lóe lên: “Làm quan ngoại giao thì sao?”
“Ngươi nghĩ hay quá!” Tinh Tinh - đã sống lại và trở về - nói: “Ngày thứ hai sau khi hắn làm quan ngoại giao, chúng ta phải xách súng đi ra trận mất.”
“Làm gián điệp thế nào?”
“Ăn hành tinh khác rồi ăn luôn hành tinh M?” Sương Vũ lau đợt mồ hôi lạnh: “Gián điệp hai mặt? Ba mặt? Hay là N mặt?”
“Lão bà!” Rốt cục Đường Hoa cũng phát ra một thanh âm yếu ớt.
“Lão bà đây!” Sương Vũ yêu thương nắm lấy tay Đường Hoa, ánh mắt rưng rưng: “Dù không ai cần huynh, muội cũng cần huynh.”
Đường Hoa cảm động hơi giãy dụa chút rồi hỏi: “Lão bà, Côn Lôn bọn muội sẽ chi trả chứ?”
“Chi trả cái gì?”
“Một vạn kim đó, hồi nãy huynh nện mụ Cửu Thiên Huyền Nữ hết một vạn kim rồi.”
“...” Sương Vũ quẳng tay của Đường Hoa ra, hất mái tóc rồi nói: “Mọi người tản ra, đi tìm nguyên thần đi.”
“Lão bà... Huy Hoàng!” Đường Hoa vội vã túm người thành thật nhất - Huy Hoàng - lại: “Huy Hoàng, ngươi sẽ trả cho ta chứ?”
Huy Hoàng cười khổ: “Gia Tử, ngươi có bán ta với Quàng Khăn Đỏ đi cũng không được nhiêu đó tiền nữa là.”
Phá Toái nói chen vào: “Gia Tử, ngươi còn quan tâm cái một vạn kim kia của ngươi sao? Mọi người đều đang quan tâm đến vấn đề tiền đồ khi đến hành tinh M đấy.”
“Quan tâm cái rắm, ông có tiền, ông chẳng thèm phải làm nghề gì cả.” Đường Hoa rơi lệ đầy mặt: “Các người có trả lại không à?”
“...” Phá Toái nện nắm tay: “Gia Tử ca nói chí phải mà. Cương vị cái gì chứ, cho dù là làm tổng thống cũng không tự tại bằng có tiền được. Gia Tử, ngài thật là một câu đánh thức người trong mộng mà.”
“Lăn đi chết đi, không phải người của Côn Lôn.” Đường Hoa gạt cái thân hình oai nghiêm của Phá Toái ra, nhưng phát hiện đệ tử của Côn Lôn đã mất tích hết rồi. Đường Hoa bi phẫn quát: “Không phải chứ các ngươi, mới một vạn kim, mỗi người bỏ ra năm trăm là đủ rồi mà!”
Phá Toái thở dài: “Ngươi đi lục túi bọn đệ tử Côn Lôn xem thử xem, trừ Huy Hoàng với lão bà của ngươi ra, trong túi Càn Khôn có trên năm mươi kim sẽ không có hơn ba người đâu. Gia Tử ngươi không biết đâu, làm một nhiệm vụ bang hội cũng mới được có mấy đồng tiền thôi, chỉ vừa vặn để ăn màn thầu uống nước mì. Cũng là do bán nguyên liệu khi đánh quái rớt ra mới có chút tiền để dành đó. Bây giờ giá hàng lại tăng lên ba lần, mọi người đều đang vì vấn đề ấm no mà giãy dụa hết, nếu không ngươi nghĩ vì sao Hạo Nhiên lên tiếng, Sương Vũ thỉnh cầu mà mấy chục vạn người chỉ đến có một phần ba nào? Thế mà còn có người hỏi xem có bao ăn ở không đấy.”
“Ý ngươi là tiền đó của ta đã thành tiền cúng hết rồi?”
Phá Toái thấy Đường Hoa vẫn còn đang đau lòng, bèn ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: “Cũng không hẳn vậy đâu, ít nhất thì... Đúng rồi, hồi nãy ngươi lượm được cái gì đó?”
“Lượm là lượm cái gì?”
“Ngươi là người đánh đòn cuối mà.”
“A?” Đường Hoa vội lục túi Càn Khôn, sau đó ánh mắt sáng rỡ lấy ra một cây roi: “Roi Bạch Hổ, thần khí bát giai, đề cao 100% tốc độ hồi pháp, hấp thụ 50% sát thương hệ sét, gia tăng 20 điểm thuộc tính sét. Mang kèm kỹ năng Lôi Lâm Thiên Hạ, là kỹ năng sát thương mạnh phạm vi lớn, uy lực và tu vi tỉ lệ thuận với thuộc tính sét của người sử dụng. Thời gian duy trì một phút, thời gian làm mát hai phút.”
“Oa!” Phá Toái hâm mộ cực kỳ, nói: “Gia Tử, cái này một vạn kim đánh chết cũng bán được đó.”
“Làm gì bán? Giữ lại tự chơi chứ.”
Đường Hoa trang bị roi Bạch Hổ vào, sau đó giương hai tay lên, vô số những tia sét cùng ào ào trút xuống, bầy người chơi đứng trong phạm vi sấm sét bao trùm đều nhao nhao ôm đầu trốn như chuột, hô: “Đông Phương Gia Tử điên rồi!”
“Xác chết Cửu Thiên Huyền Nữ sống dậy rồi!”
“Đông Phương Huyền Nữ giết người rồi!”
“Cửu Thiên Gia Tử làm phản rồi!”
Phá Toái nói gấp: “Gia Tử, bày bựa chút thế được rồi, làm tiếp chết người đó.”
Đường Hoa nhún vai: “Ta cũng không muốn mà. Nhưng không có cách nào khác cả, quy định rằng thời gian duy trì phải là một phút.” Đậu xanh nó, thời gian duy trì một phút không chỉ là quyền lợi, mà còn là nghĩa vụ nữa! Ống pháp lực ào ào cạn kiểu này, chắc kẻ dùng thần khí mà pháp lực hao hết nên ngã chết duy nhất trong Song Kiếm sẽ là mình mất thôi.
“Vậy ngươi bay đi chỗ khác một chút, ngắt ngang kỹ năng.” Phá Toái đề ra một ý kiến thật là tồi.
Bởi vậy Đường Hoa bèn nhắm về phía trước bay chừng một trăm mét, màn sấm sét cũng theo hắn di động luôn, Phá Toái bi phẫn phát hiện mình đã đứng trong vòng vây của màn sấm sét này rồi. Choáng! Uy lực của thứ này không phải tầm thường, đã vậy còn mang thêm trạng thái tê dại 1 giây nữa! Phá Toái vội mở Ánh Sáng Hộ Thể ra đối phó liền. Nhìn lại đám người chơi bên kia, mười phần đã chết mất năm, sáu, những người còn có thể trụ lại được thì đều là nhân tài hạng cao có các loại pháp bảo phòng ngự hoặc là có tiên kiếm hộ thân cả.
“Không hay!” Đường Hoa lau mồ hôi.
“Không hay cái rắm.” Phá Toái tỏ vẻ khinh bỉ tên Đường Hoa đã được hời còn khoe mẽ này: “Ngươi chơi ma mà, nghiệp vụ là giết người.”
“Ta xử mất lão bà ta rồi.”
Phá Toái toát mồ hôi lạnh: “Vậy đúng thật là không hay lắm.”
* * * * * *
Trải qua màn lễ rửa tội của Đường Hoa, nhân viên phái Côn Lôn chỉ còn dư lại vẻn vẹn có ba người, đó là Huy Hoàng, Côn Lôn - Giáp và Côn Lôn - Ất.
“Gia Tử, ngươi chơi trò thu phí xã hội đen đấy à?” Huy Hoàng cười khổ: “Huynh đệ ngươi đây thật không có nhiều tiền như thế đâu.”
“Tiền là chuyện nhỏ!” Đường Hoa lấy roi Bạch Hổ ra, nói: “Ta chỉ định thử uy lực của nó tí thôi, không ngờ lại dừng không được.”
Hắn vừa nói dứt lời, bầy người chơi ở gần đó đã chạy tứ tán ngay.
Đường Hoa thở dài: “Mọi người nhìn kỹ tí đi có được hay không, trang bị vào mới giật điện người ta được, chứ cầm trên tay có làm gì khác được ngoài quất cơ chứ?”
“Chưa nói cái khác, Sương Vũ đã bị ngươi xử lý rồi đấy thôi. Ngươi nghĩ cách gì tìm ra nguyên thần của Cửu Thiên Huyền Nữ đi nào.”
Đường Hoa nhíu mày, âm trầm nói: “Giết sạch mọi vật còn sống.”
“Đừng đùa.”
“Không đùa, không đùa. Ngươi bảo mọi người rời khỏi núi Côn Lôn hết đi. Một tiếng đồng hồ, sau một tiếng đồng hồ mà không rời đi thì cứ coi như là nguyên thần của Cửu Thiên Huyền Nữ mà xử hết.” Đường Hoa nói: “Sau đó xử lý hết mọi động vật trong Côn Lôn, ngay một con kiến cũng không chừa.”
Côn Lôn - Giáp nói: “Nhưng có vấn đề là hiện giờ trong Côn Lôn đang có nguyên thần của một con BOSS siêu cấp, ai chịu rời khỏi chứ?”
“Cái này không phải là vấn đề.” Đường Hoa lại lấy roi Bạch Hổ ra tung tung, nói: “Bổn Gia Tử bây giờ giết người không cần tiền vốn.”
* * * * * *
Một tiếng đồng hồ sau, trừ một trăm người chủ lực ra, số còn lại đều nhao nhao vừa mắng vừa rời khỏi Côn Lôn hết. Chẳng có cách nào khác cả, ở đây có một tên đầu gấu mà. Với lại từ đạo nghĩa mà nói thì Huy Hoàng cũng không nói sai chút nào, thời gian dành cho Côn Lôn đã không còn nhiều nữa, muốn kiểm tra lần lượt là không thể nào, chỉ đành mời mọi người rời khỏi mà thôi.
Có một trăm người chơi không-phải-chủ-lực kia không chịu rời khỏi đều bị đội chủ lực giết chết hết. Sự thật đã chứng minh rằng quyết định của Huy Hoàng rất là anh minh, bởi vì trong số một trăm người này mặc dù không có nguyên thần của Cửu Thiên Huyền Nữ, nhưng lại có mười tên kim tướng.
Tiếp tới là tập hợp trăm tên chủ lực lại, do Huy Hoàng tiến hành tổ đội, sau khi chứng minh ai cũng là người chơi xong thì đều tổ đội theo dạng năm - năm. Hơn trăm người chia thành hai chục tổ, dựa theo khu vực lục soát giết bất cứ vật gì còn sống.
Đường Hoa đóng vai trò giết chóc chủ lực. Hắn đứng trên không, Ma Đế Vô Thiên như không cần tiền cứ triển khai, mà những người chơi ở trong phạm vi chiêu này thì chỉ cần thỉnh thoảng uống thuốc, tập trung điều tra bên trong các công trình là được.
Giai đoạn này dự tính sẽ kéo dài hai tiếng đồng hồ, nếu còn chưa phát hiện ra nguyên thần của lão Cửu thì chỉ còn cách điều tra cả bên ngoài các công trình nữa thôi.
Bởi vì NPC Côn Lôn đều rất nhát gan sợ phiền phức, cho nên họ ăn Côn Lôn uống Côn Lôn, nhưng một khi gặp nạn là đều chạy ra khỏi Côn Lôn hết, dư lại ở đây chỉ còn có mấy con gà con, con vịt con, con heo con, con chó con, v.v... mà thôi. Lại thêm không có mấy thứ linh tinh như muỗi với bọ chét, cho nên phạm vi điều tra phải nhỏ hơn không ít, mọi người vẫn ôm hy vọng rất lớn.
Nhưng kết quả lại khiến cho mọi người phải sụp đổ. Giờ thứ ba, giai đoạn hai của kế hoạch kết thúc. Chuyện lục soát không ra nguyên thần thì còn có thể hiểu được, dù sao thì cũng có khả năng ả đang ở ngoài tầm của khí đen, nhưng điều khiến mọi người phải sụp đổ chính là Côn Lôn - Giáp và Côn Lôn - Ất đã thần không biết quỷ không hay bị xử lý mất rồi. Điều này khiến mọi người rối loạn lắm.
Một cao thủ nọ: “Sau khi tiến vào trong tòa Thiên điện này rồi tản ra điều tra, Côn Lôn - Giáp một mình bước vào trong phòng nhỏ ấy. Mỗi cái cửa sổ là một cửa vào. Bên trong có ánh trắng nhấp nháy cái là hệ thống đã nhắc có đội viên tử vong ngay. Ta với XX trùng hợp ở ngay đại sảnh bèn vọt vào nhìn quanh, nhưng bên trong không có động tĩnh gì cả. Côn Lôn - Giáp cũng cứ như thế biến mất.”
Một cao thủ nào đó khác: “Côn Lôn - Ất cũng không khác nhiều, bọn ta vừa điều tra trong một gian phòng của đệ tử kia xong thì cùng nhau rời khỏi, Côn Lôn - Ất là người đi ở cuối cùng. Nhưng nào ngờ còn chưa ra khỏi thì bọn ta đã nhận được lời nhắc rằng đội viên đã tử vong rồi. Đi vào xem xét thì thấy trong phòng cũng trống trơn y vậy.”
“Là cao thủ.” Đường Hoa nói: “Rất là lợi hại, ít nhất thì tốc độ cũng rất là nhanh, có thể trong nháy mắt khi mọi người hoàn hồn mà từ cửa sổ rời khỏi. Ta phỏng chừng hóa thân của lão Cửu này không phải là thứ gì khác, chỉ có thể là người thôi. Trừ khả năng ngự kiếm của con người ra, trong Côn Lôn không có bất cứ vật còn sống nào có tốc độ đó được.”
Cao thủ nào đó: “Ta cũng nghĩ vậy đấy. Sau khi Côn Lôn - Giáp chết rồi, ta thấy trong phòng trống trơn thì đẩy cửa sổ ra, ngoài trời đầy hoa tuyết hình như có một bóng đen đang điều khiển phi kiếm rời đi. Có điều bởi vì có ma khí và thời tiết ác liệt thế này, ta cũng không dám khẳng định mình có phải hoa mắt không nữa.”
“Đậu xanh nó, đánh lão Cửu mà giờ thành phim phá án rồi.” Đường Hoa đau đầu gọi: “Huy Hoàng, ngươi là pháp y, ngươi đi thu thập dấu vân tay hiện trường cùng với DNA của hung thủ trước đã.”