Sóng Ngầm (Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2)

Chương 10 :

Ngày đăng: 17:16 18/04/20


Bạc Cận Ngôn chống cự quyết liệt. Ánh trăng chập chờn soi qua khung cửa sổ cũ kỹ nơi phòng bếp. Đối phương quả thật vừa nhạy bén vừa tàn nhẫn, xuất hiện đột ngột rồi siết cổ anh từ phía sau. Cánh tay không thô to nhưng sức lực chẳng thua kém đàn ông. Bạc Cận Ngôn bị hung thủ tấn công bất ngờ không kịp phòng ngự.



Đối phương không hề phát ra tiếng động, muốn bóp cổ anh cho đến chết. Di động trong tay anh rơi xuống đất. Bạc Cận Ngôn cười lạnh, trở tay thúc mạnh cùi chỏ vào mặt đối phương.



Hung thủ lãnh một cú đau điếng, nên khẽ giọng kêu rên, nhưng quyết không buông tay, ngược lại còn siết chặt hơn. Đối phương không có kỹ năng đánh nhau, giết người chỉ dựa vào sức bền và ý chí. Ngược lại, Bạc Cận Ngôn có thân hình cao ráo, tuy không quá cường tráng nhưng đầu óc rất nhanh nhạy, bình tĩnh. Nhận thấy mình không thể thoát khỏi sự khống chế của đối phương nhưng anh không hề hoảng hốt. Anh nhanh chóng ổn định hơi thở, sau đó hất mạnh người về sau khiến đối phương va thẳng vào chiếc bàn dài.



Cú va chạm này mạnh đến mức lưng của anh cũng thấy đau nhói. Đối phương đâm sầm như một con trâu nhưng không chịu buông tay, còn dùng cả hai tay bám chặt cổ anh. Bạc Cận Ngôn vừa tức giận vừa buồn cười. Vừa quay đầu nhìn thấy được mái tóc hoa râm của hung thủ, anh thoáng sững sờ.



"Tại sao?" Hai người đều thở hồng hộc. Bạc Cận Ngôn vừa dùng lưng ấn chặt hung thủ vào tường vừa khàn giọng hỏi: "Tại sao lại tuyệt vọng... và oán hận sâu đến vậy?"



Đối phương không nói lời nào.



Bạc Cận Ngôn đâm một cú thật mạnh vào bụng hung thủ, cuối cùng cũng thoát khỏi trói buộc. Nhưng đối phương lập tức cúi đầu húc thẳng vào người anh. Trước đối thủ thô bạo và liều mạng như vậy, Bạc Cận Ngôn không chiếm được ưu thế nào. Hai người cứ thế im lặng giằng co trong căn phòng tối.



"Bà phải hứng chịu tổn thương gì?" Bạc Cận Ngôn thì thào hỏi tiếp: "Cha mẹ, đàn ông hay con cái?"



Đối phương khẽ gào lên. Bạc Cận Ngôn "ồ" một tiếng bâng quơ.



"Là kiểu tổn thương nào?" Lần này, anh bắt được chính xác cánh tay đối phương đang tấn công trong bóng tối. "Ngược đãi, lừa dối, cưỡng bức hay sát hại?"



"Mày không biết gì cả..." Giọng bà ta run run. "Bọn mày... không biết gì cả."



"Không đâu. Ngược lại, tôi biết tất cả." Bạc Cận Ngôn thản nhiên đáp: "Tôi là Bạc Cận Ngôn. Tất cả mọi tội ác, chỉ cần gặp phải thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua. Ý nguyện cả đời tôi là vạch trần chân tướng, rửa oan cho người vô tội, bắt tội phạm phải quy án."



Trong bóng tối, hung thủ không nói gì nữa, nhưng anh cảm nhận được đối phương đang khóc.




Triệu Hà nằm trên mặt đất, lãnh một nhát chí mạng đâm thẳng vào tim. Trong khoảng thời gian ngắn trước khi Bạc Cận Ngôn đuổi đến đây đã xảy ra chuyện gì thì chỉ có người trong cuộc mới biết.



Bạc Cận Ngôn và Giản Dao nhìn về phía Diêu Viễn Qua.



Sắc mặt ông ta đã có chút hồng hào trở lại, dáng vẻ không còn kinh hồn bạt vía như trước nữa. Ông ta gật đầu với anh cảnh sát trước mặt, đôi mắt lộ ra vẻ đau xót và phẫn nộ.



"... Trời tối, không có đèn, không quen đường, lúc tôi đuổi đến sân của Diêu gia thì đã cách đối phương một khoảng rồi." Bạc Cận Ngôn nhấp một ngụm trà nóng.



Phương Thanh gật đầu: "Thấy rõ đối phương chạy vào phòng nào không?"



"Không thấy rõ. Lúc tôi đến thì đối phương đã ở trong phòng rồi."



Bạc Cận Ngôn nhớ lại hình ảnh khi đó. Đêm khuya thanh vắng, anh chạy đến bức tường bao quanh sân. Cây cối và phòng ốc đã che khuất tầm mắt của anh, còn chị Đồng thì không thấy tung tích đâu nữa. Anh gõ cửa liên hồi nhưng không có ai mở cửa, con chó mực thì cứ gan lì sủa inh ỏi. Lúc ấy, anh thật sự nhớ đến sự tồn tại của Phương Thanh. Đến khi anh tìm được cách tránh né con chó, trèo tường nhảy vào trong sân thì thấy có phòng sáng đèn, cũng có phòng tối đen.



Chắc chắn chị Đồng sẽ không trở về phòng của mình để ngồi chờ chết. Bạc Cận Ngôn chạy thẳng đến phòng riêng của Diêu Viễn Qua và phòng riêng của Minh Lan. Nếu chị Đồng chó cùng rứt giậu quyết tâm báo thù, vậy người có khả năng bị hại nhất là ông bà chủ. Nào ngờ anh mới đến gần đã thấy cửa phòng Diêu Viễn Qua đang mở toang, bên trong tối thui. Anh thoáng run người, lại phát hiện bên trong không một bóng người. 



Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ truyền đến từ phòng Triệu Hà. Bạc Cận Ngôn quay phắt đầu lại. Cánh cửa bật mở, một người lảo đảo lao ra khỏi phòng, mặt mày và toàn thân đều là máu. Trông vóc người có thể đoán được chính là chị Đồng.



Bạc Cận Ngôn lập tức đuổi theo. Lúc chạy ngang qua cửa phòng, anh liếc nhìn vào trong. Cảnh tượng hệt như nhóm cảnh sát đã thấy sau đó: Triệu Hà nằm trên mặt đâìt, Diêu Viên Qua mặt đỏ bừng đứng cạnh thi thể. Ông ta thấy Bạc Cận Ngôn thì tỏ ra vô cùng kinh hoàng. Bạc Cận Ngôn kiểm tra sơ qua cho Triệu Hà. Phát hiện nạn nhân đã không còn hơi thở, anh thấp giọng quát Diêu Viễn Qua: "Lập tức gọi cảnh sát và cấp cứu." Nói xong, anh vội vã đuổi theo hướng chị Đồng tẩu thoát.



Bạc Cận Ngôn đuổi đến tận ngõ hẻm quanh co, nhưng chỉ kịp thấy bóng dáng chị Đồng đã lẩn khuất trong rừng cây đen đặc và biến mất. Anh chạy đến khu rừng, nhưng trước mắt là rất nhiều đường mòn lên núi, cỏ dại cao bằng người, làm sao có thể đuổi kịp đối phương?



Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu lên, nhận định: "Chúng ta quay trở về vạch xuất phát, nhưng là một vạch xuất phát khác. Đó là tra rõ bí mật của bà ta. Như vậy, chúng ta sẽ biết được tại sao bà ta lại giết người."