Sóng Ngầm (Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2)

Chương 18 :

Ngày đăng: 17:16 18/04/20


Type: Thanh Thư



Có người đang cười trong bóng tối, một tiếng cười khe khẽ, the thé, kiêu căng lại tức giận. Giản Dao cau mày nắm chặt drap giường.



Gã tiến đến gần, đến gần hơn. Gã vươn tay vuốt ve mái tóc dài của cô như vỗ về thú cưng, sau đó thì thầm như tình nhân âu yếm: “Làn da đẹp thế này, em yên tâm, dù có dùng roi tôi cũng sẽ không làm tấm lưng của em bị thương đâu. Thật đẹp!”



Giản Dao mở choàng mắt nhìn trần nhà cũ kỹ của nhà khách. Hóa ra trời đã sáng rồi. Người đầm đìa mồ hôi, cô ngồi trên giường chốc lát mới đứng dậy rửa mặt. Khi tỉnh táo hẳn cô mới phát hiện Bạc Cận Ngôn không có ở trong phòng. Anh lại một mình chạy đi đâu rồi.



Cô gọi điện thoại cho anh: “Alo, anh đang ở đâu?”



“Anh ở chỗ Phương Thanh.” Giọng anh vô tư và ôn hòa. “Có vài việc phải giải quyết. Em ngủ có ngon không?”



“Rất ngon.”



“Đến đây đi, họ mua bữa sáng thĩnh soạn lắm. Còn đặc biệt mua cho anh một phần bánh nướng tôm nữa. Chắc muốn bày tỏ lòng khâm phục và cảm ơn anh đấy. Nhưng mà chuyện này không cần thiết.”



Giản Dao không nhịn được cười: “Vậy anh có ăn phần bánh kia không?”



Bạc Cận Ngôn ngập ngừng: “... Ăn hết rồi.”



Giản Dao cười khẽ, nhưng hàng mày nặng nề của cô nhanh chóng chau lại. Cô bất giác im lặng. Bạc Cận Ngôn nhạy cảm phát hiện ra sự khác thường. Anh dịu dàng hỏi nhỏ: “Em sao vậy?”



“Cận Ngôn, em muốn ở riêng với anh một lúc.”



Anh im lặng chốc lát, nói: “Anh sẽ tới chỗ em ngay.”



“Vâng.”



Ánh nắng mai ấm áp rọi xuống con phố sạch sẽ yên tĩnh không một bóng người. Giản Dao đứng đợi dưới tán cây một lát đã thấy Bạc Cận Ngôn bước ra khỏi Sở Cảnh sát phía đối diện. Anh hiếm khi không mặc vest, vậy mà hôm nay anh chỉ mặc chiếc áo thun màu xanh đậm và quần kaki đen, làm nổi bật máu tóc đen nhánh và làn da trắng, trông rất đẹp trai, bắt mắt. Dĩ nhiên, đây là thành quả cải tạo sau đám cưới của Giản Dao với người đàn ông vốn là “fan trung thành” của đồ vest này.



Anh bước đến nắm chặt tay cô: “Để anh đoán thử, em lại nằm mơ à?”



“Vâng.” Thỉnh thoảng, Giản Dao không cần che giấu vẻ yếu đuối trước mặt anh.



Anh choàng tay ôm vai cô thật chặt. Hai người đi men theo bờ sông.



Thật ra, Giản Dao rất hiếm khi mơ thấy tên biến thái ăn thịt người Hoa tươi hay những ngày bị hắn giam cầm. Gã đàn ông như ma quỷ kia giờ đây đã biến thành một đống xương trắng rồi. Bạc Cận Ngôn từng khen ngợi cô bởi so với đa số mọi người bà Bạc đã điều chỉnh trạng thái vô cùng tốt. Nhưng khi thấy ánh mắt điên cuồng của Diêu Viễn Qua hôm qua giống hệt với tên biến thái ăn thịt người Hoa tươi hoặc mấy gã sát thủ biến thái khác, trong lòng cô không khỏi buốt lạnh từng cơn.



Có lẽ, đối với cảnh sát, có một số vết thương cả đời này cũng không sao phai mờ được.




“Hắt xì!” Anh xoa mũi. Là ai đang nghĩ đến anh, hay đang chửi anh vậy nhỉ?



Bên cạnh anh chỉ có Bạc Cận Ngôn mới chơi trò trẻ con như vậy. Chắc chắn mấy hôm trước Bạc ba tuổi bị anh cười nhạo, bây giờ đang kiện cáo với Giản Dao đây mà.



Cười giễu một lát, anh bỗng cảm thấy bản thân hơi cô đơn. Hình như đã hơn một năm nay anh không yêu đương gì rồi. Lúc còn trẻ thì có thể vui đùa một chút, nhưng bây giờ đã sắp ba mươi, dần dần, anh không còn tâm trạng dạo chơi chốn nhân gian nữa.



Trên trời vô số áng mây, mặt đất muôn ngàn tia sáng, có ai đang dõi theo anh đây? Vũ Mông, cô gái bé nhỏ của anh, nơi đại dương sâu thẳm, em có lạnh không? Còn anh, anh lại thấy nhớ em rồi.



***



Bạc Cận Ngôn và Giản Dao rời đi, vụ án Diêu gia kết thúc. Thành phố cổ trở lại vẻ yên bình vốn có. Sở Cảnh sát đã khôi phục bầu không khí nhàn tản, khoan thai thường ngày. Đội cảnh sát hình sự lại quay về trạng thái rỗi rãi, cùng lắm chỉ giúp công an bắt trộm cướp và truy quét tệ nạn thôi. Trời cao vời vợi, ngày rộng tháng dài, tiếp theo lại là một quãng thời gian an nhàn.



Trưa hôm ấy, Phương Thanh vẫn ngồi trong văn phòng xem tập tổng hợp các phân cảnh của cô nữ chính nào đó. Bên cạnh anh có người cười trêu: “Đội trưởng, anh cũng hâm mộ diễn viên này à? Chậc chậc, Kim Hiểu Triết đúng là vừa xinh đẹp vừa có khí chất.”



Phương Thanh không buồn giải thích. Nói cũng chẳng ai hiểu. Bọn họ thì hiểu thế quái nào được.



Xem cả buổi trưa, tâm trạng anh vẫn kích động và hoang mang như trước. Thừa dịp còn mấy phút nữa mới đến giờ làm việc, anh chạy ra ban công hút thuốc.



“Đội trưởng, có thư gửi cho anh.” Một cậu cảnh sát hình sự chạy đến.



Phương Thanh vừa ngậm điếu thuốc vừa xé phong bì lấy thư ra xem. Lát sau, anh cẩn thận cất lá thư đi, ngẩng đầu nhìn ánh nắng và những áng mây ở nơi xa. Ngây người một lúc lâu, anh gọi điện thoại cho người phụ nữ kia.



“A lô?”



“Chuyện gì?” Giọng cô hờ hững. Anh không biết được cảm xúc của cô khi nhận cuộc gọi của anh là vui vẻ hay chán ghét nữa.



“Em nói xem... Nếu anh đến Bắc Kinh làm việc thì sao?” Phương Thanh hỏi dò.



Kim Hiểu Triết im lặng một lát mới cất tiếng hỏi: “Anh nghĩ kỹ rồi hả?”



Phương Thanh nắm chặt công hàm phê chuẩn trong tay, máu lưu manh lại nổi lên. Anh chậm rãi đáp: “Vậy thì chưa, còn đang nghĩ thôi.”



Hai người đều lặng thinh. Đầu dây bên kia có tiếng nhạc và tiếng người, có lẽ cô đang tham gia hoạt động quan trọng gì đó.



“Em có người bạn mở công ty, cần Đội trưởng đội bảo vệ. Mấy ngày trước họ nhờ em tìm người hộ. Nếu anh muốn thì có thể thử xem sao. Có điều em không bảo đảm anh phỏng vấn sẽ được ngay đâu. Bao ăn bao ở, lương tháng mười nghìn.” Kim Hiểu Triết thờ ơ thông báo.



Phương Thanh ngạc nhiên giây lát, đột nhiên cười đáp: “Đừng có mơ, ông đây cóc thèm làm Đội trưởng đội bảo vệ đâu.”