Sóng Ngầm (Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2)

Chương 32 :

Ngày đăng: 17:16 18/04/20


Type: Nhã



Giản Dao im lặng một lúc.”Nhưng suy đoán như vậy khiến em thấy có chút lạ thường. Kha Thiển không chết, người chết là Kha Ái. Sau đó cậu ta…” Cô không nói tiếp được nữa, ngẩng đầu nhìn Bạc Cận Ngôn.



Bạc Cận Ngôn vừa lái xe vừa đáp: “Sự thật đã rõ như ban ngày rồi. Vì tồn tại nhiều mâu thuẫn logic nên người có logic càng rõ ràng càng dễ nhìn ra chân tướng, Phương Thanh hiển nhiên vẫn còn thiếu chút nữa.”



Giản Dao buồn cười.”Anh đừng mỉa mai anh ấy nữa. Hôm qua, tại sao anh phải cãi nhau với anh ấy làm gì?”



“Em đi ngược logic vấn đề rồi.” Bạc Cận Ngôn bắt bẻ.”Là anh ta cãi nhau với anh, không phải anh cãi nhau với anh ta. Người thông minh không cần giải thích nhiều, chân lý rồi sẽ sáng tỏ. Chỉ người ngốc mới cần tranh cãi, bởi vì logic nhầm lẫn mới cần phải thuyết phục người khác.”



Giản Dao dứt khoát im lặng.



“Thứ nhất, buổi tối đầu tiên xảy ra án mạng, cặp sinh đôi đích thực đã chết mất một người.” Bạc Cận Ngôn lập luận. Người chết mặc đồ cosplay, trang điểm đậm, rất khó nhìn ra sự khác biệt của cặp sinh đôi. Họ cho tằng đó nhất định là Kha Thiển, thế nên chúng ta cũng khẳng định như vậy. Nhưng em nhớ không, lời khai của Hứa Sênh và Văn Hiểu Hoa lúc trước có nhắc đến việc Tưởng Học Nhiễm kể rằng đêm đó, “Kha Thiển” đột nhiên trở mặt, không chịu chia tiền, đuổi họ đi, còn đòi báo cảnh sát. Phản ứng như vậy không giống với một Kha Thiển lúc nào cũng khúm núm, mà ngược lại phù hợp với sự tỉnh táo và lý trí của Kha Ái hơn. Chẳng qua thấy nhóm bạn của em trai mình lạnh lùng, ích kỷ như thế nên cô cô ta không kiềm chế được mà nổi nóng. Kết quả kiểm tra của pháp y là chứng cứ xác thực nhất. Câu kết luận “tỷ lệ sống sót cực kỳ nhỏ” đồng nghĩa rằng trong cặp sinh đôi kia chỉ còn lại một người thôi. Có điều, về mặt pháp luật thì chưa thể đưa ra kết luận.



Tiếp theo, trong vụ án mưu sát liên hoàn, các biểu hiện của hung thủ cho thấy đối phương nắm rất roc chi tiết về studio và thói quen của các thành viên câu lạc bộ. Cho dù Kha Thiển từng kể cặn kẽ mọi tình huống trong studio với Kha Ái, nhưng đạt đến mức độ hiểu rõ tường tận như vậy thì vẫn có chút khiên cưỡng. Thế nên lúc đó anh đã nghi ngờ. Nhưng em cũng biết, chuyện chưa chắc chắn anh sẽ không bao giờ nói ra.”



Giản Dao mỉm cười.



“Thứ ba, hôm qua anh đã nói, biểu hiện của Kha Ái khi đối mặt với chúng ta có thể là nguỵ trang, nhưng các mối quan hệ trong cuộc sống của cô ta thì không thể nào giả tạo được. Kha Ái trước đây khôg phù hợp với tính cách đặc trưng của hung thủ, nhưng xét với Kha Thiển thì rất phù hợp. Trong ấn tượng của mọi người, cậu ta là kẻ yếu ớt, nhu nhược. Nhưng em đừng quên, cậu ta cũng là một sinh viên ưu tú, thông minh, hoàn toàn có đủ năng lực thực hiện những vụ án mưu sát kia. Hơn nữa, chỉ có cậu ta mới phù hợp với đặc tính liều mạng, tuyệt vọng và cố chấp của hung thủ. Hơn nữa, cậu ta rất quyến luyến chị gái, còn là một cosplayer xuất sắc thường xuyên vào vai các nhân vật nữ. Vì vậy, cậu ta muốn giả trang thành người chị đã chết, sống thay cô ta là việc hoàn toàn có thể làm được.”



“Sau đó…” Giản Dao tiếp tục dòng suy luận. “Lúc cần giết người thi Kha Thiển cởi bỏ lớp nguỵ trang, khôi phục lại thân phận con trai. Cho nên khi Phương Thanh và Cố Bàng Bàng nhìn thấy cậu ta, trực giác mách bảo họ đó là nam giới. Như vậy, dù chúng ta tìm được “Kha Ái” nhưng không tìm được thi thể. Nhờ vậy, cậu ta có thể đổ hết tất cả lên người “Kha Thiển”, còn bản thân trở thành “Kha Ái” trốn khỏi chế tài pháp luật.”



Bạc Cận Ngôn gật đầu.



“Nhưng những điều này là do anh suy đoán, không có chứng cứ.” Giản Dao thắc mắc.”Anh đã sớm nghĩ ra, vậy sao chúng ta không viện lý do gì đó trực tiếp kiểm tra thân thể Kha Thiển, vạch trần thân phận của cậu ta?”



“Rồi sao đó?” Bạc Cận Ngôn hỏi ngược lại.”Em yêu, thi thể Kha Ái còn chưa tìm được. Dù chúng ta vạch trần thân phận cho Kha Ái đã mất tích. Dù sao, không ai có thể chứng minh hung thủ nhất định là nam cả! Sinh đôi quả thật là kiểu vụ án khiến người ta hứng thú!”



Giản Dao cẩn thận suy nghĩ chốc lát mới hoàn toàn hiểu được lời anh. Vì vậy, bất kể bây giờ người sống là Kha Ái hay Kha Thiển, chỉ cần không tìm được thi thể người còn lại thì cả hai đều thuộc diện tình nghi, không cách nào định tội được.



“Vậy phải làm sao bây giờ?” Giản Dao lúng túng.



Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu nhìn quê nhà của cặp chị em sinh đôi mà họ từng đến lần trước.



“Chúng ta đi tìm Kha Ái đã bị Kha Thiển giấu đi”.



****



Phương Thanh sầm mặt đi vào Cục Cảnh sát. Có một số việc tưởng như mờ mịt, nhưng nghĩ kỹ lại sẽ có thể tỏ tường. Khốn khiếp, quả thật đã để Bạc Cận Ngôn nói trúng rồi. Phương Thanh nhớ lại trận cãi vã lý lẽ hùng hồn với Bạc Cận Ngôn tối qua, thấy mình hệt như một tên ngốc vậy. Khi ấy, Bạc Cận Ngôn đã kết thúc cuộc tranh cãi thế nào? Anh ta cười nhạt, khẳng định chắc chắn với ánh mắt nhìn anh như kẻ kém cỏi: “Hung thủ là một người khác.”



Lúc đó, Phương Thanh không hiểu thâm ý trong lời nói kí, còn coi Bạc Cận Ngôn là một kẻ ngạo mạn nữa. Bây giờ xem ra đã tự vả vào mặt mình rồi!



Tức thì tức vậy, nhưng khi đến cửa phòng thẩm vấn, gương mặt anh ta đã trở lại vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng. Phương Thanh hỏi đồng nghiệp: “Người đâu?”



“Đang ở bên trong giải về lâu rồi. Bạn học của cô ta cũng dẫn về nốt.”



Phương Thanh điềm tĩnh gật đầu.”Gọi một đồng nghiệp nữ đến đây.”




Cosplay chuyên nghiệp nhất con có thể là ai? Năm đó, Kha Thiển đạt giải nhì cuộc thi cosplay, còn cô nàng thì đạt giải nhất.



An Nham lái xe một mạch đến dưới khu ký túc xá nữ của Đại học Dân sinh. Cậu lấy điện thoại gọi cho Cố Bàng Bàng nhưng cô tắt máy. Cậu cúi đầu nhìn đồng hồ, phát hiện mới ba giờ sáng thôi.



Vốn muốn nhờ người ta giúp đỡ, nhưng nửa đêm nửa hôm đánh thức quản lý ký túc xá và Cố Bàng Bàng thì thật kỳ quặc. Dù sao Phương Thanh cũng đang điều tra cặn kẽ rồi. An Nham cân nhắc một lát, quyết định đợi ở đây đến hi trời sáng. Cậu ngồi trong xe ngủ thiếp đi.



Không biết qua bao lâu, không khí se lạnh buổi sớm nhẹ nhàng lùa vào trong xe qua khe cửa. Trong mơ màng, An Nham nghe thấy có người gõ cửa xe.



An Nham choàng tỉnh, đập vào mắt là khuông mặt xinh đẹp yêu kiều của Cố Bàng Bàng. Cô khom lưng đứng ngoài xe, mặc áo thun ngắn, quần short và mang giầy thể thao, trên bả vai còn vắt chiếc khăn bông, nhìn là biết vừa chạy bộ buổi sáng về.



An Nham lập tức ngồi thẳng dậy, mở cửa xe bước xuống. Gương mặt Cố Bàng Bàng thoáng đỏ hồng, cúi đầu nhìn chân mình: “Anh cảnh sát, anh đến tìm em hả?”



An Nham khó hiểu. Rõ ràng mình đã cho cô ấy danh thiếp rồi mà, sao cô ấy còn gọi mình là “anh cảnh sát” nhỉ? Nhưng nghe cũn khá hay đấy chứ! Cậu ta gật đầu nhìn cô: “Tôi muốn hỏi em, khi biểu diễn cosplay thì có thủ thuật gì có thể dùng để che mắt người khác không?”



Cố Bàng Bàng ngơ ngác.



An Nham nhìn dáng vẻ cô, không kìm được bật cười.



“Ơ, anh cười gì chứ?” Cố Bàng Bàng xấu hổ mắng.



An Nham mím môi: “Ừm...Không cười nữa.”



Thật ra, cậu ta cũng không biết miêu tả thế nào cho cô hiểu thứ mình đang tìm, thậm chí còn không rõ nó là gì nữa. Thế nhưng, với tư duy logic và sáng suốt của thiên tài khoa học tự nhiên, An Nham lập tức sắp xếp lại thông tin, chuyển sang một cách diễn đạt khác: “Cậu lạc bộ cosplay của em có phải là tốt nhất, giỏi nhất trong nước không?”



Cố Bàng Bàng nhìn anh, thẳng thắn đáp: “Vâng ạ!”



An Nham phát hiện hình như mình thích cô nàng hơn một chút rồi thì phải.



“Bên em có thiết bị, trang bị, dụng cụ hơn bên câu lạc bộ của Kha Thiển, đúng không? Cái họ có, nhất định bên em cũng có?”



“Em cũng nghĩ thế.”



“Vậy có thể dẫn anh đi xem không?”



“Bây giờ sao?”



“Đúng vậy.” An Nham nhấn mạnh. “Thời gian vô cùng cấp bách.”



Cố Bàng Bàng lập tức đồng ý.”Được, vậy anh chờ một chút. Em lên lầu thay quần áo rồi nhờ bạn xin nghỉ hôm nay. Chỉ năm phút thôi.”



Câu cảm ơn của An Nham vừa dứt thì cô nàng đã quay đầu, vội vã chạy đi.



Ánh mặt trời lấp ló sau những tầng mây, chiếu muôn ngàn tia sáng vàng óng ánh lên người An Nham. Cậu ta bỏ hai tay vào túi quần, lẳng lặng ngắm nhìn bóng dáng cô nàng đang dần xa. Chao ôi, thật duyên dáng và quyến rũ làm sao! Làn da mịn màng trắng ngần, đôi chân dài mượt mà thẳng tắp, không ngờ cậu ta còn co ao ước quái gở được cô nàng đạp cho một cú nữa. Ôi thanh xuân!



Một lát sau, An Nham ngửa đầu nhìn trời, thở dài. Tâm lý tội phạm thì cậu ta hiểu rồi. Nhưng còn đây là kiểu tâm lý gì nhỉ?