Sóng Ngầm (Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2)

Chương 34 :

Ngày đăng: 17:16 18/04/20


Type: Lê Huyền



Chạng vạng, Phương Thanh chạy xe như bay về Cục Cảnh sát. Đã hơn mười bốn giờ trôi qua, nói không chừng, Kha Thiển đã được thả về rồi. Nhưng không sao, sau khi mọi người tập hợp lập tức tiến hành truy bắt.



Đột nhiên, di động anh đổ chuông dồn dập. Phương Thanh cáu kỉnh liếc nhìn. Mẹ kiếp, đứa nào không có mắt đi quấy rầy anh vào lúc dầu sôi lửa bỏng thế này? Chết tiệt là “nữ hoàng” của anh gọi!



Dù đang trong trạng thái căng thẳng tột độ, anh sẽ không bị ảnh hưởng bởi vài phút xao nhãng đâu! Phương Thanh đạp phanh xe tấp vào lề. Anh cầm di động lên, khóe môi vô thức khẽ nhếch, giọng nói dịu dàng đến mức bản thân anh cũng thấy ngại ngùng: “A lô, Kim Hiển Triết?”



Giọng Kim Hiển Triết khẽ khàng: “Phương Thanh!”



Hai người yên lặng trong chốc lát.



‘Có chuyện gì không?” Anh ra vẻ trấn tĩnh.



“Lần trước, anh để lại mảnh giấy cho em…” Cô chần chừ. “Là thật sao?”



Phương Thanh thôi cười, ngẩng đầu nhìn con đường dài ngoài cửa sổ. Ánh tà dương ấm áp bao phủ từng người đi đường vội vã.



“Thật.” Giọng anh ôn hòa và kiên định.



Trong đầu Phương Thanh bắt đầu hiện ra hình ảnh anh đến phim trường thăm cô mấy hôm trước. Vội vàng gửi hoa cho cô, lấy quyển sổ trong túi, xé ra một tờ giấy, cầm bút nhưng không biết viết gì. Cuối cùng, một tên đàn ông già đầu như anh lại ngồi xổm trong góc, sau lưng  đám fan cuồng nhiệt cắn bút mãi mới viết ra được hai dòng chữ:



“Anh đến Bắc Kinh rồi.



Trước kia, em phải chờ anh quá nhiều. Về sau, mỗi ngày, anh đều chờ em.”       



“Em…” Giọng cô nghẹn ngào. “Mấy ngày này, em phải quay phim. Em ở khách sạn Hilton, cách Cục Cảnh sát của anh không xa. Ở đến tối mai là đi.”



Anh nhanh nhảu: “Hôm nay anh… À không, hôm nay phải bắt tội phạm. Ngày mai, sáng sớm ngày mai, anh nhất định sẽ đến. Chúng ta… nói chuyện với nhau, ngồi xuống nói chuyện cho đàng hoàng. Có được không, Hiểu Triết?”



Bên kia im lặng giây lát rồi dịu dàng lên tiếng: “Được, em chờ anh.”



Đại minh tinh nổi tiếng cả nước, cô gái Hiểu Triết bướng bỉnh lạnh lùng của anh nhận lời chờ anh đến. Cúp điện thoại, đầu óc Phương Thanh bỗng trống rỗng. Anh ngẩng đầu nhìn dòng xe qua lại như mắc củi, đưa tay che nụ cười khó nén trên môi. Khốn kiếp, trong khoảnh khoắc đó, thậm chí anh còn xúc động suýt khóc. Anh biết rõ mình sắp đạt được điều gì. Số mệnh của họ lại gặp nhau. Anh bắt tội phạm nữa đời, coi như đã tích không ít công đức, cuối cùng trời cao vẫn không nhẫn tâm bạc đãi anh, đúng không?



Anh mang theo tâm trạng kích động mà thư thái ấy, hăng hái lái xe chạy một mạch về Cục, lao vọt lên tầng.



“Một giờ trước, Kha Thiểu được thả ra, giữa đường đã cắt đuôi được người của chúng ta.” An Nham báo lại tình hình với anh. “Cục đã phái người đến Đại Học Thanh Đô  nhưng không tìm được. Xe của cậu ta cũng không thấy. Cậu ra bỏ trốn rồi. Cấp trên đã phát lệnh truy bắt toàn thành phố.”




Xe dừng lại khi gặp đèn đỏ, Lạc Lang quay sang nhìn cô chăm chú, không tài nào khống chế được bản thân thôi quyến luyến. Giản Dao đang nhìn vu vơ khung cảnh ngoài cửa sổ, dường như cảm nhận được ánh mắt anh. Cô quay đầu nghi ngờ hỏi: “Anh Lạc, có chuyện gì sao?”



Lạc Lang mỉm cười không nói.



Giản Dao cũng im lặng nhìn về phía trước. Dù sắc mặt cô vẫn bình thản, nhưng đáy mắt đã gợn sóng suy tư. Vừa rồi, sao cô lại nhận thấy một nỗi đau thương kín đáo lóe lên trong mắt Lạc Lang?



Lẽ nào anh ấy đối với cô không chỉ là tình cảm anh em đồng hương ư? Trước đây, cô và anh từng gặp nhau chăng? Người đàn ông này sao lại nhìn cô với ánh mắt như thế?



Tuy nhiên, không còn kịp nghĩ ngợi gì nữa, công viên Anime đã thấp thoáng trong tầm mắt. Nơi họ đang dừng cách nhà Kha Thiển không xa.



Phó Tử Ngộ sống ở một tòa chung cư cao cấp. Bạc Cận Ngôn ấn chuông cửa nhưng không ai ra mở. Mà anh có chìa khóa nên cứ chủ động vào thôi.



Anh bật đèn lên, căn phòng sáng trưng nhìn không thấy bóng dáng Phó Tử Ngộ đâu. Anh quét mắt nhìn một vòng. Phòng khách đều không có gì khác thường, sàn nhà sạch sẽ, tất cả đồ đạc đều ở vị trí cũ. Trên bàn đặt cốc nước Phó Tử Ngộ thường dùng, đối diện có một chiếc cốc thủy tinh không. Mặt bàn có dấu vết dịch chuyển.



Bạc Cận Ngôn trằm tĩnh cất giọng: “Tử Ngộ? Tử Ngộ?” Vẫn không ai đáp lời.



Anh bước nhẹ chân đi về phía phòng ngủ. Bức màn trong phòng kéo kín không một kẽ hở. Chăn không gấp, vứt bừa bãi trên giường. Anh nhìn vài lần mới đeo găng tay vào, cầm một sợi tóc dài của nữ giới lên trên gối xem thử. Lẳng lặng quan sát chốc lát, anh mới đặt nó lại vị trí cũ. Cuối cùng, anh đi vòng qua giường đến bên cửa sổ. Anh chợt hoảng hốt.



Máu, trên mặt đất có vết máu!



Anh lập tức ngồi xổm xuống, hàng mày cau chặt. Đó là một vết máu hẹp dài, lượng máu không nhiều, có dấu hiệu trượt đi, giống như người kéo lên trên đất. Anh đưa tay chạm vào vết máu kia, còn chưa kịp khô hẳn.



Anh đứng bật dậy, đưa tay định vén màn thì bỗng khựng lại. Anh quay người chạy nhanh ra cửa, lấy di động gọi về cục: “Tra cho tôi một chiếc xe, biển số là… “ Chính là biển số xe của Phó Tử Ngộ. Khi nãy đi lên tầng, anh không thấy chiếc xe đó đâu cả.



“Chiếc xe vừa chạy từ khuôn viên khu dân cư Thịnh Đình, không quá nửa giờ, lập tức truy tìm tung tích của nó!”



Bạc Cận Ngôn vừa ngồi vào xe thì nhận được hồi âm của đồng nghiệp: “Giáo sư Bạc, tìm được chiếc xe kia rồi.”



“Ở đâu?”



“Vừa ra khỏi giao lộ đường cao tốc phía Tây.”



Phía Tây… Giao lộ cao tốc…



Mặc Bạc Cận Ngôn đanh lại, nhìn chằm chằm thiết bị dẫn đường. Công viên Anime cũng nằm hướng đó.