Sóng Ngầm (Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2)

Chương 3 :

Ngày đăng: 17:15 18/04/20


Phương Thanh nghĩ ngợi: "Vừa giống vừa không giống."



Người đồng nghiệp khó hiểu: "Sao lại như vậy?"



"Là tâm lý biến thái. Nếu giết người ngẫu nhiên thì hiện trường được thu dọn quá sạch sẽ. Chắc chắn hung thủ phải có âm mưu từ trước. Nhưng hành động điên cuồng của hắn đối với thi thể quả thật rất biến thái."



Hai người đều im lặng. Không ai trong số họ có kinh nghiệm với kiểu vụ án hung sát thế này. Thời gian dần trôi, họ vẫn chưa phát hiện được manh mối gì. Nhóm cảnh sát hình sự đã mệt mỏi cả ngày, Phương Thanh cho mọi người về nhà nghỉ ngơi.



Đêm nay trăng rất sáng. Mỗi khi bồn chồn, Phương Thanh có thói quen tản bộ vòng quanh phố cổ. Sau khi tan ca, anh rời khỏi Cục Cảnh sát, lững thững đi dạo xung quanh.



Những cảnh sát hình sự lâu năm có một nguyên tắc bất thành văn: Nếu quá trình điều tra gặp bế tắc thì hãy đến hiện trường, biết đâu sẽ có thu hoạch mới. Phương Thanh cũng không ngoại lệ. Đầu tiên, anh đi tới khách sạn Diêu gia. Hơn mười một giờ, cửa khách sạn mở rộng, nhưng trong sảnh không một bóng người. Một ý tưởng lóe lên, Phương Thanh rảo bước vào trong khách sạn.



Khách sạn Diêu gia rất có tiếng ở thành phố cổ. Diêu gia là danh gia vọng tộc, người cầm quyền hiện nay là Diêu Viễn Qua. Ông ta đứng tên khá nhiều khách sạn, nhà hàng và công xưởng. Khu nhà Diêu gia dùng để kinh doanh khách sạn nghe nói có từ thời nhà Minh hay nhà Thanh gì đó. Hình như gia đình họ cũng sinh sống ở đây.



Bốn bức tượng thú bằng đá đặt nơi góc sân có dáng vẻ dữ tợn, uy nghiêm. Sân vườn rộng rãi trồng rất nhiều cây xanh. Phương Thanh đi vào vườn hoa liền thấy một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ màu xám đậm đang cho cá ăn trong ao. 



Anh nhận ra đó là ông chủ Diêu - Diêu Viễn Qua. Năm nay, ông ta bốn mươi tám tuổi, nhưng do biết cách chăm sóc bản thân nên trông chỉ khoảng bốn mươi. Ông ta có vóc người trung bình, tướng mạo đoan chính, khí chất nho nhã và trầm tĩnh.



Diêu Viễn Qua không nhận ra anh. Thấy có người đến gần, ông ta đoán là khách trọ bèn cười hỏi: "Chưa ngủ à?"



Phương Thanh đáp: "Vâng, không ngủ được, chú cũng ở khách sạn này à?"



Diêu Viễn Qua cười xòa: "Tôi là ông chủ của nơi này."




Về đến Cục Cảnh sát đã là hai giờ sáng. Mấy nhân viên trực ban hào hứng nghe tin sếp bắt được kẻ tình nghi. Nhưng Phương Thanh không tỏ vẻ đắc ý. Anh đưa người đàn ông kia vào phòng thẩm vấn, sau đó gọi một đồng nghiệp theo hỗ trợ.



Ngọn đèn được bật lên, soi sáng căn phòng thẩm vấn nghiêm nghị và lạnh lẽo. Phương Thanh ra hiệu bằng ánh mắt với đồng nghiệp. Người cảnh sát kia hắng giọng ngồi xuống, đưa tách trà nóng cho người đàn ông.



Có lẽ do bị còng quá lâu nên sắc mặt anh ta hơi khó coi. Anh ta nâng tách tra lên uống một hớp rồi chê bai: "Trà cũ, có mùi mốc, thế mà các người cũng uống được. Cơ sở vật chất của Sở Cảnh sát nơi đây thật tệ hại."



"Bớt nói nhảm đi." Phương Thanh khẽ giọng quát: "Tên họ?"



Anh ta gõ ngón tay lên tách trà: "Bạc Cận Ngôn."



"Tuổi?"



“Hai mươi tám.”



"Quê quán?" 



"Thành phố Đồng." 



"Nghề nghiệp?"



"Chuyên gia phòng Nghiên cứu tâm lý tội phạm của Bộ Công an, kiêm giáo sư thỉnh giảng của Đại học Cảnh sát."