Sóng Ngầm (Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2)

Chương 44 :

Ngày đăng: 17:16 18/04/20


Type: Nhã



Thành phố Tuân giống như bao thành phố nhỏ khác, xi măng cốt thép và dòng người đông đúc tạo nên dấu ấn đặc trưng của thời đại kiến thiết và cao tốc. Công viên Vọng Giang trở thành địa điểm lý tưởng để người dân đến thư giãn và hít thở không khí trong lành vào mỗi buổi chiều tối và các ngày cuối tuần.



Khi vụ án nghiêm trọng xảy ra, nếu giống trống khua chiêng e rằng sẽ làm dân chúng thêm hoang mang, lo sợ. Vậy nên cảnh sát chỉ phong toả khu rừng sâu trong công viên, hơn nữa còn cứ vài cảnh sát mặc thường phục túc trực ở đó.



Khi Giản Dao và Phương Thanh đến nơi, trời còn chưa tối, vẫn thấy rõ hiện trường vụ án mạng là con đường lát đá hệt như trong ảnh. Thời điểm xảy ra vụ án là đêm khuya, hành tung của hung thủ lại quá kín kẽ nên không hề gây ra sự chú ý.



Phương Thanh dùng kính lúp kiểm tra mấy tảng đá ven đường: “Trong báo cáo khảo sát đã đề cập, những tảng đá này có vết móng tay cào xước do nạn nhân giãy giụa để lại. Xem ra tình hình lúc đó rất kịch liệt.”



Giản Dao nhìn xoáy vào anh, cả hai đều tỏ tường suy nghĩ của nhau qua ánh mắt người kia. Sau đó, cô bắt đầu ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận xem xét hình vẽ bươm bướm.



Đã qua hai ngày đêm, nhưng vì thời tiết tạnh ráo nên những nét vẽ kia vẫn rõ ràng như mới. Giản Dao lật báo cáo giám định ra xem, trên đó viết: Loại sơn này là sản phẩm nổi tiếng trên thị trường, giá bán không rẻ, có lượng tiêu thụ lớn trên toàn quốc. 



“Có cảm giác gì hả “bà đồng”?” Phương Thanh hỏi.



Anh gọi vậy đã thành quen. Nếu Giản Dao suy đoán tâm lý tội phạm khi đang có tâm trạng tốt thì Phương Thanh sẽ luôn miệng gọi cô là “bà đồng”, “bà thầy bói”. Giống như trước đây, Giản Dao thường trêu ghẹo Bạc Cận Ngôn vậy.



“Hứ…” Giản Dao nhìn chằm chằm mấy nét vẽ trên mặt đất. “Bà đồng đây cho rằng, lúc vẽ cánh bướm này, hung thủ đang ở trạng thái rất thoải mái, bình tĩnh. Anh xem đi, đầu cọ mượt mà, phong cách vẽ nhẹ nhàng, trôi chảy, không hề có vẻ điên cuồng kỳ dị.”



Phương Thanh bật cười: “Thú vị thật.”



“Bên anh có phát hiện gì không?”



Phương Thanh gác cánh tay lên tảng đá, ngón tay gõ nhè nhẹ: “Phát hiện rất lớn đấy. Nhìn đi, ba tảng đá này vị trí cao thấp đều có vết móng tay. Bãi cỏ bên cạnh còn có một dấu giày giẫm lên, đó là dấu chân duy nhất mà đối tượng khả nghi để lại trong vụ án này. Anh xem báo cáo rồi, cỡ giày 40, là kiểu giày chạy bộ flagship(*) của Nike, ít nhất đã đi hơn một năm…”



(*)Sản phẩm flagship là sản phẩm chủ chốt của một nhãn hàng, nhằm khẳng định thương hiệu của mình so với các đối thủ khác.




Đêm đã khuya, trong văn phòng vẫn còn người làm việc. Một nửa số người ở bên ngoài điều tra vụ án. Nửa còn lại giống như Giản Dao, đoán chừng đều cắm cúi sắp xếp tư liệu của mình. Trong không gian yên tĩnh, chỉ có chiếc bật lửa trong tay Phương Thanh thỉnh thoảng phát ra tiếng vang rất nhỏ.



Vị trí của Phương Thanh và Giản Dao khá khuất nên không phải ai cũng nhận ra họ đã trở về. Bây giờ, một cảnh sát hình sự nhanh nhẹn đẩy cửa đi vào, hưng phấn vỗ vai người đồng nghiệp: “Nghe nói người kia lại đến hả? Tôi nghe chú Trương ở dưới lầu bảo thế.”



Giản Dao cúi đầu viết: “Đối tượng khả nghi trong khoảng 20 đến 40 tuổi…”, tai vẫn nghe thấy cuộc đối thoại nhưng bút không hề dừng.



“Ai chứ?” Có người xen vào hỏi.



“Hì, là người ở trên núi, luôn đeo kính râm, bịt khẩu trang, mặc áo khoác đen, tính tình quái gở hiếm có khó tìm ấy…”



Đang viết đến “tình trạng kinh tế khá giả”, đầu bút trong tay Giản Dao khựng lại. Chiếc bật lửa trong tay Phương Thanh vẫn phát ra tiếng kêu “tách tách”.



“Ồ, cậu nói anh ta hả? Nghe nói là anh em tốt với sếp Thiệu của chúng ta đấy, không biết ở đâu ra. Bí hiểm thật!”



“Ừ, nhưng anh ta bị…”



Nhưng…



Bút trong tay Giản Dao dừng hẳn, Phương Thanh cũng bất giác ngẩng đầu.



Hai cảnh sát hình sự chợt im bặt vì âm thanh truyền đến từ văn phòng Thiệu Dũng. Giản Dao nhìn chữ viết trên giấy, chẳng biết đã trở nên lộn xộn từ lúc nào, bên tai chỉ vang lên những tiếng ong ong.



Nhưng hiện tại, vị thần thám mù của cô đã quên đường về nhà rồi, một mình bên ngoài lưu lạc đến chốn xưa.



Cánh cửa cách họ không xa bật mở, có người dò gậy bước ra, giọng nói vừa cao ngạo, giễu cợt lại trầm ấm, du dương như cung đàn Cello vang vọng liên hồi trên đỉnh đầu cô: “Vụ án về một tên tội phạm miệng còn hôi sữa mà ông cất giấu như bảo bối, cho rằng như vậy có thể ngăn được tôi à? Đội trưởng Thiệu, ông thật là...trẻ con quá!”