Sóng Ngầm (Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2)

Chương 47 :

Ngày đăng: 17:16 18/04/20


Type: Nhã



Giản Dao tỉnh giấc khi trời vừa hừng sáng. Cô không ngủ được, mơ màng, trằn trọc cả đêm. Cô ra khỏi phòng ký túc xá cảnh sát, phát hiện Phương Thanh ở phòng kế bên vẫn im ắng ngủ say. Cả một vùng trời rộng lớn thênh thang, cô lại không có nơi nào để đi. Cuối cùng, cô quyết định đến toà nhà văn phòng đội cảnh sát hình sự cách đó không xa.



Người cảnh sát trực ban vừa thấy cô thì giật mình kinh ngạc: “Cô Giản đến sớm vậy? Ăn sáng chưa?”



“Tôi chưa.” Cô cười lịch sự đáp lại: “Còn sớm quá nên chưa muốn ăn”, đồng thời nhìn sang văn phòng Thiệu Dũng sắp xếp cho họ đã sáng rực ánh đèn. “Có người trong đó à?”



“À, là nhóm giáo sư Bạc đến lúc hơn ba giờ...Chắc có chuyện gì đó.”



Giản Dao đứng lặng bên ngoài, lát sau mới nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Một người đang ngồi trước bàn, một người đang nằm say giấc trên sô pha, tất nhiên chính là tên sâu ngủ An Nham rồi.



Mới rạng sáng nhưng Bạc Cận Ngôn vẫn rất gọn gàng, chỉn chu trong bộ vest đen và áo sơ mi sáng màu. Giản Dao nhận ra anh đã thay áo sơ mi rồi. Gương mặt trắng ngần dưới ánh đèn êm dịu của anh toát lên vẻ trầm tĩnh khôn tả.



Anh vẫn đeo kính râm bất kể đêm ngày. Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ngẩng đầu lên, phát hiện ai đó nửa đêm không ngủ được, đành chạy đến đây chờ đợi giống mình.



“Tới rồi à?” Anh dịu dàng hỏi.



Giản Dao “vâng” một tiếng, thầm đoán anh nhận ra tiếng bước chân mình. Trước kia, lúc còn chưa mù, anh đã có thể đoán được tiếng bước chân của cô rồi. Nghe tiếng anh khẽ cười, Giản Dao biết giờ phút này, chắc hẳn anh đang rất vui. Nhưng cô lại không cười nổi.



Giản Dao ngồi xuống đối diện anh, lấy máy tính và tài liệu ra. Nhận thấy sự lặng lẽ của cô, anh hơi cúi đầu, thoáng cử động ngón tay rồi hỏi: “Ăn sáng chưa?”



“Ăn rồi, còn anh?”



“Ừ, anh cũng ăn rồi.”
“Phở cá viên.” Giọng nói dịu dàng của cô vang lên bên tai anh. “Là cá viên được làm từ cá tươi nên anh phải chú ý, coi chừng có xương.”



“Ừ, được.” Bạc Cận Ngôn bỗng cảm thấy xúc động, vươn tay nắm được tay cô. Tay cô vẫn ấm áp, mềm mại như trong trí nhớ, nhưng anh vẫn nhận thấy những vết chai sạn trong lòng bàn tay. Tâm trí anh càng thêm xao động, nắm chặt tay cô hơn.



Đáy lòng Giản Dao thoáng run rẩy. Cô cúi đầu, chỉ thấy phần tóc đen trước trán anh và gương mặt tuấn tú sau cặp kính râm. Ngón tay khô ráo miết vào lòng bàn cô, khiến trái tim cô càng râm ran, thổn thức.



Có tiếng bước chân vang lên phía cửa, cô nhanh chóng rụt tay lại, trở về chỗ ngồi của mình.



Người đến là Phương Thanh. Sáng sớm thức dậy đã không thấy Giản Dao đâu, anh biết ngay cô gái này vừa gặp chồng mình liền đứng ngồi không yên đây mà. Anh cũng không ngờ, vừa vào văn phòng liền bắt gặp cảnh tượng hoà hợp như thế. Ba người đều yên lặng ăn sáng, trong không gian phảng phất hương vị thức ăn ấm nóng, ngon lành. Nhưng cẩn thận quan sát mới thấy, sự ngượng ngùng, lúng túng vẫn quanh quẩn đâu đây.



Phương Thanh điềm nhiên đi đến lấy một phần đồ ăn sáng, thầm nhủ ăn no đã rồi tính. Trong phút chốc, cả bốn người đều im lặng.



Giải quyết xong túi thức ăn Giản Dao mua về, Bạc Cận Ngôn lên tiếng: “Đi thôi, đến trung tâm thương mại điều tra lịch sử chi tiêu của Nhiếp Thập Quân.”



Giản Dao đáp: “Được.”



Phương Thanh nhìn cô, không nói gì.



Bốn người đi ra cửa, An Nham định choàng vai Phương Thanh, nhưng bị anh tránh đi. An Nham lầm bầm chửi thề, Phương Thanh không buồn để ý đến cậu. Lúc xuống lầu, Phương Thanh tìm thuốc lá trong túi áo, nhưng không thấy bật lửa đâu. An Nham nhặt bật lửa anh đánh rơi xuống đất đưa cho anh. Phương Thanh lườm cậu rồi nhận lấy, khách sáo nói: “Cảm ơn!”



An Nham hờ hững đáp: “Không có gì.”



Phương Thanh châm thuốc rít vài hơi, lát sau nheo mắt phì cười.