Sóng Ngầm (Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2)

Chương 50 :

Ngày đăng: 17:16 18/04/20


Type: Lê Nguyên



Phía cảnh sát bắt đầu tiến hành lục soát toàn diện. Trời còn chưa sáng hẳn, Giản Dao trở về văn phòng sắp xếp tài liệu nhưng không sao bình tĩnh nổi. Lát sau, có người bước vào phòng, đóng cửa lại, còn khóa trái vô cùng chính xác. Bên ngoài, bước chân của cảnh sát âm vang rầm rập, nhưng trong phòng lại yên tĩnh như tách biệt với phần còn lại của thế giới.



Bạc Cận Ngôn đi đến ôm cô từ phía sau. Cô nghiêng người tránh qua một bên.



Có lẽ anh cảm nhận được hương thơm từ người cô nên lần nữa vươn tay ôm cô một cách chuẩn xác. Bạc Cận Ngôn cúi đầu vùi vào hõm cổ cô, cất giọng từ tốn mà quả quyết: “Giản Dao, em phải tin tưởng anh, lựa chọn của anh vẫn luôn rất lý trí.”



Trước đây, Giản Dao sẽ luôn ngoan ngoãn nghe lời anh. Nhưng từ khi gặp lại, anh đã phát hiện ra sự thay đổi nơi cô. Cô gái trong vòng tay anh, giọng nói vẫn dịu dàng êm tai như tiếng violin hợp tấu, nhưng đã phảng phất sự kiên định của riêng mình.



“Cận Ngôn, anh luôn muốn bảo vệ em, đặt em ở nơi an toàn, đến gió cũng không thể lọt vào, còn bản thân mình thì mạo hiểm với cái chết. Trong vụ án tên biến thái ăn thịt người Hoa tươi là vậy, sát thủ mặt nạ cũng vậy. Em yêu con người anh, sùng bái năng lực của anh, từ tận sâu trong đáy lòng em, không ai tốt đẹp, thuần khiết, chính trực và cao thượng hơn anh cả.



Nhưng em cũng biết, một chú chim nhỏ không thể cùng anh kề vai sát cánh, chỉ có chim ưng mới có thể. Em không muốn là người mãi đứng sau lưng anh. Em muốn được đứng bên cạnh anh. Em cũng muốn phấn đấu quên mình giống anh, hơn nữa, em có đủ tư cách và năng lực để xông pha đấy.”



Đáy lòng Bạc Cận Ngôn như có dòng nước chảy xiết uốn lượn, quấn quanh từng vòng. Từng lời nói của cô như ánh sáng trên mặt nước bỗng chốc rực rỡ, ấm nóng, chiếu rọi trái tim anh. Anh “ừm” một tiếng, nắm chặt tay cô: “Ai bảo em không phải chim ưng? Từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em, em chính là chú chim ưng bé nhỏ trong lòng anh rồi.”



Khóe môi Giản Dao cong cong, nhưng ánh mắt vẫn nghiêm túc và đau xót. Cô vươn hai tay ôm lấy gương mặt anh, nhìn anh qua cặp kính râm: “Cận Ngôn, anh nên biết, thật ra mọi người đều biết vụ việc kia không phải lỗi của anh. Anh đã hoàn thành trách nhiệm của mình rất tốt, anh đã làm điều tốt nhất có thể rồi. Trong tình thế như vậy mà anh thậm chí sắp tiêu diệt được chủ lực của chúng và cứu em. Không ai lợi hại hơn anh cả. Tử Ngộ… đã mất, nhưng anh ấy có thể bị sát hại trước khi chuyện đó xảy ra. Anh đừng tự trách mình nữa, không phải lỗi của anh, trước nay đều không phải lỗi của anh. Anh phải trở về, trọn vẹn cả con người anh phải trở về. Anh không thể đi nữa, không thể một mình dấn thân mạo hiệm. Em không cho phép anh làm như vậy. Em nghĩ Tử Ngộ trên trời có linh thiêng cũng sẽ không chấp nhận anh làm như vậy.



Em biết anh trời sinh bản tính vô tư, nhưng trên đời này, anh có thể vô tư với bất cứ ai, duy chỉ với em là không thể. Bởi vì em không phải bạn của anh, cũng không phải nạn nhân của anh. Em là người yêu của anh, người yêu duy nhất trên đời này của anh. Em yêu anh giống như anh yêu em vậy. Anh có thể bảo vệ cả thế giới, nhưng em sẽ là người bảo vệ của anh. Từ nay về sau, mỗi năm mỗi tháng, từng ngày từng đêm, em đều phải ở bên cạnh anh. Một năm đã là cực hạn của em rồi. Em cứ nghĩ mình cần bao dung và thấu hiểu anh, nhưng hóa ra mỗi ngày qua đi, nỗi nhớ của em vẫn khôn nguôi, khắc khoải. Anh rời khỏi em và Tử Ngộ với đôi mắt mù lòa và trái tim tan nát, rốt cuộc phải kiên cường đứng lên như thế nào đây? Em không muốn sống như vậy nữa. Cận Ngôn, anh phải biết rằng, Giản Dao có thể chết vì anh.”



Sắc mặt Bạc Cận Ngôn tái nhợt, anh đứng câm lặng như tượng đá. Thiên tài hùng biện lần đầu tiên mất đi năng lực ngôn ngữ của mình.



Giản Dao nhìn bộ dạng của anh, trong lòng vô cùng đau đớn. Cô khẽ nói: “Em ra ngoài làm việc đây.” Rồi đặt tập hồ sơ xuống.



“Giản Dao!” Giọng anh như khản đặc: “Càng ngày, anh càng yêu em hơn.”



Tim Giản Dao như từng lớp sóng xô bờ ào ạt, dữ dội. Đối mặt với lời tỏ tình đột ngột của anh, cô chỉ dịu dàng bày tỏ: “Em cũng vậy, Cận Ngôn.”




“Trong nhà rất bừa bãi, bày đầy mỳ ăn liền và hộp thức ăn nhanh. Không có sách, chỉ có vài quyển tạp chí xe hơi… Quần áo đa phần là áo phông và quần jeans. Vật dụng trong nhà đều bằng gỗ lim đỏ, góc bàn bị sụp còn chưa sửa…”



Bạc Cận Ngôn quay người ra khỏi phòng, hỏi ngay: “Bạn anh cũng ở khu chung cư này?”



Nhóm cảnh sát đều không hiểu ra sao. Thạch Bằng thấy dáng vẻ của Bạc Cận Ngôn cũng sững sờ, chần chừ đáp: “… Phải.”



Bạc Cận Ngôn mô tả: “Cao khoảng 1m75, trình độ học vấn thạc sĩ, chiếc xe xịn hơn của anh?”



“… Phải. Nhưng sao anh… biết mấy việc này?”



“Hắn và Phung Duyệt Hề là bạn rất thân?”



“… Phải, ba chúng tôi lớn lên cùng nhau.”



Vẻ mặt anh cảnh sát hình bên cạnh chợt sáng ngời, thì thầm với Phương Thanh: “Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi! Hôm đó, đến đón Phùng Duyệt Hề, trên xe có tận hai người đàn ông.”



Chương 11



Khi Giản Dao gõ cửa căn hộ 302, lô 3, tòa nhà số 2, khu dân cư mới ở đường Quảng Bác, vẻ mặt Phùng Duyệt Hề khá bối rối.



Giản Dao cười mở lời: “Cô còn nhớ tôi chứ? Tôi là cảnh sát hình sự tham gia điều tra vụ án của Nhiếp Thập Quân. Chợt nghĩ ra vài vấn đề, tôi muốn hỏi rõ cô lần nữa.”



Có lẽ sự xuất hiện đột ngột của Giản Dao khiến cô ta khá lúng túng nên không cách nào từ chối yêu cầu hợp lý này. Đến khi Giản Dao ngồi xuống sô pha, Phùng Duyệt Hề mới muộn màng cảm nhận được nỗi sợ hãi trào dâng, lòng dạ rối bời như ngồi trên đống lửa. Nhưng khi rót nước mời Giản Dao, cô ta nhận thấy cô có vẻ bình thản thân thiện, dường như không có gì bất thường cả. Vậy nên Phùng Duyệt Hề mới trấn định trở lại.



Giản Dao cầm cốc nước trong tay, nhưng không có ý định uống. Cô tranh thủ cơ hội đánh giá cách bài trí trong phòng. Căn hộ này diện tích không lớn nhưng thông thoáng, sáng sủa. Nội thất còn rất mới, đơn giản và tinh xảo, rất phù hợp với gu thẩm mỹ của một cô gái như Phùng Duyệt Hề. Vài thùng giấy chất ở góc phòng cho thấy chủ nhân mới dọn qua đây không lâu, vẫn chưa sắp xếp, dọn dẹp xong.