Sóng Ngầm (Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2)

Chương 74 :

Ngày đăng: 17:17 18/04/20


Type: Thùy Miên



Nắng chiều êm ả, nét mặt Bạc Cận Ngôn ẩn mờ trong bóng râm. Giản Dao nhìn vào mắt anh, tim bỗng dập thình thịch. Giọng anh vẫn trầm ấm, kiên định như xưa.



“Trước đây, FBI đã điều tra rõ thân phận của đối tượng bị tình nghi là sát thủ mặt nạ. Hắn tên Jam, 26 tuổi, tóc vàng mắt xanh, sinh ra và lớn lên tại Mỹ. Cái chết của người vợ do sự cố trong lúc điều trị bệnh đã dẫn đến mối căm hận đối với bác sĩ, y tá trong con người hắn và bộc phát thành hành động giết người. Mỗi lần gây án, hắn luôn đeo mặt nạ nên được gọi là sát thủ mặt nạ. Hung khí thường dùng là một cây rìu, điều này phù hợp với xuất thân từ vùng nông thôn của Jam…”



Giản Dao nhớ cô từng đọc qua tài liệu về tên sát thủ này, nhưng đã là chuyện của nhiều năm về trước.



Sát thủ mặt nạ bắt cóc vài con tin và nhốt trong căn nhà bỏ hoang ở gần biển. Những người đó đều là thân nhân của bác sĩ, y tá. Vị hôn thê thanh mai trúc mã Hàn Vũ Mông của Phó Tử Ngộ cũng là một trong số đó.



Mỗi ngày, hắn giết một người trước mặt những cô gái bị giam giữ. Hành vi đó vô cùng tàn nhẫn, phẫn nộ và đau đớn.



Cho đến một ngày, Bạc Cận Ngôn lúc ấy vẫn là sinh viên đã chủ động xin hỗ trợ cảnh sát, đưa ra phác họa chính xác về sát thủ mặt nạ.



Sát thủ mặt nạ có lẽ đã biết đại nạn sắp giáng xuống. Hắn đưa cho những cô gái kia một vấn đề khó khăn: Hắn chỉ cần một người, một người tình nguyện theo hắn ra biển, cùng hắn sống chết. Như vậy, hắn sẽ thả những người khác, bằng không thì giết sạch.



Hàn Vũ Mông đã tình nguyện đứng ra.



Hai người họ ra biển. Sau đó, cảnh sát triển khai đuổi bắt, cuối cùng tìm được một con thuyền đắm. Phía cảnh sát suy đoán họ gặp bão trên biển, cơ hội sống sót gần như bằng không, vụ án kết thúc.



Từ đấy, Phó Tử Ngộ đau đớn nửa đời người, cho đến khi Hàn Vũ Mông và sát thủ mặt nạ cùng nhau trở về.



Giản Dao khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Bạc Cận Ngôn, lại nghe thấy giọng nói đanh thép của anh: “Bây giờ chúng ta có thể lật ngược tất cả kết luận có liên quan đến sát thủ mặt nạ rồi.”



Bóng tối mang theo hơi lạnh dần lan tỏa trong không trung. Trên bờ sông dài tít tắp chỉ còn hai người họ. Giản Dao dìu anh ngồi xuống bãi đá cuội, tiếng nước chảy róc rách lấn át âm thanh của cuộc trò chuyện.



“Năm ngoái, hắn dẫn theo trợ thủ trở về. Điều này khác với nhận định hắn luôn đơn độc gây án của FBI, cũng có thể giải thích được tại sao trong tình huống gặp bão trên biển, thuyền bị đắm nhưng hắn và Hàn Vũ Mông vẫn có thể sống sót. Bởi vì ngay từ đầu, không phải chỉ có một mình hắn gây án mà là có một nhóm người.



Điểm khả nghi thứ hai, lúc gây án ở Mỹ, hắn luôn đeo mặt nạ. Nếu chỉ vì thù oán cá nhân, nhất là với điều kiện thân phận dễ dàng bị phát hiện và có ý định bỏ mạng nơi tha hương thì tại sao hắn phải đeo mặt nạ? Thậm chí chưa có người nào từng thấy bộ mặt thật của hắn mà may mắn sống sót. Rốt cuộc là hắn muốn che giấu điều gì?” Bạc Cận Ngôn liên tục hỏi ngược lại.



“Vì…” Giản Dao nhìn vào mắt anh. “Che giấu thân phận.”
“Trên tường vẫn còn biểu ngữ của những năm sáu mươi ở thế kỷ trước, nhịp sống nơi đây đã dừng lại ở thời đại đó, bao gồm cả cách ăn mặc và tập quán sinh hoạt của cư dân.” Bạc Cận Ngôn lý giải. “Nói rõ thị trấn này vốn đã bị bỏ hoang, bị văn minh quên lãng. Sau khi Phật Thủ chiếm cứ nơi này làm hang ổ, có thể đã tăng cường ngăn trở họ tiếp xúc và liên lạc với bên ngoài.”



“Em nghe nói nơi này có khoảng một, hai trăm người dân bản địa, chừng năm, sáu mươi người khác đều là người của Phật Thủ. Họ chiếm đóng cửa ra bằng đường thủy duy nhất, sở hữu vũ trang hỏa lực hạng nặng. Nói cách khác, ngày cảnh sát khởi xướng tấn công nơi này sẽ phải đối diện với nguy hiểm khôn cùng.



“Ừ.”



Giản Dao gối đầu lên ngực anh. Lát sau, anh bắt đầu chậm rãi vuốt ve người cô. Giản Dao khẽ hỏi: “Anh vẫn có tâm trạng à?”



“Thân thể hoạt động thì tinh thần minh mẫn, có thể giúp chúng ta thư giãn vô cùng hiệu quả.”



Giản Dao không nhịn được bật cười. Anh đã tìm được vị trí của chiếc đệm bàn ở đầu giường, ấn công tắc khiến cả phòng chìm vào bóng tối. Hơi thở Giản Dao dồn dập hẳn lên, tay và miệng anh vô cùng chuẩn xác tìm được vị trí cần thiết.



“Anh…” Cô bật thốt.



“Rõ ràng bây giờ, anh thích ứng bóng tối hơn bất cứ ai.” Anh thản nhiên như không.



Giản Dao nghe thấy mà lòng đau nhói, vươn vai ôm choàng lấy anh.



***



Mấy ngày qua, Bạc Cận Ngôn đã đến phòng khám của Ôn Dung thay thuốc đôi lần. Dĩ nhiên, bây giờ họ đi đâu hay làm bất cứ chuyện gì đều có một, hai tên đàn em hộ tống.



Ôn Dung vẫn đối đãi với Bạc Cận Ngôn vô cùng ôn hòa, nhã nhặn. Có khi anh sẽ ngồi lại tán gẫu với anh ta vài câu, nhưng không biểu lộ quá nhiều nhiệt tình và cảm xúc. Trái lại Ôn Dung vừa cởi mở vừa dí dỏm, thường xuyên khiến Giản Dao nhớ đến Phó Tử Ngộ, không biết Bạc Cận Ngôn có cảm nhận giống vậy không.



Chiều ngày thứ ba, Bạc Cận Ngôn đi tìm Tống Khôn. Vẫn là căn phòng bí ẩn với một bình trà và một điếu xì gà. Giản Dao lặng thinh ngồi bên cạnh.



Tống Khôn đang châm thuốc, thình lình nghe được giọng nói hồ hởi, loáng thoáng vẻ đắc ý của Bạc Cận Ngôn: “Lão đại, em biết ai là cảnh sát rồi.”



Điếu thuốc trong tay Tống Khôn khựng lại giữa khoảng không.