Sóng Ngầm (Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2)

Chương 76 :

Ngày đăng: 17:17 18/04/20


Type: Huyền



Trong ấn tượng của Giản Dao, chàng trai Trịnh Thần là người trầm mặc, cao ngạo và có chút trẻ con, giống như một cậu trai trẻ quật cường chứ không phải tên đầu sỏ xã hội đen thật sự. Mấy ngày qua họ tiếp xúc không nhiều, nhưng cậu ta lại đến đây giờ này.



Trịnh Thần lên tiếng: “Tôi nói vài câu với họ.”



Tên đàn em trông chừng tỏ vẻ khó xử: “Anh Trịnh, cái này không hợp quy củ, lão đại đã dặn…”



“Bên lão đại tôi sẽ tự nói.” Trịnh Thần gắt gỏng cắt ngang.



Thế là tên đàn em im thin thít. Ngoài cửa yên tĩnh trong chốc lát, sau đó, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao nghe thấy giọng Trịnh Thần vang lên lần nữa: “Hai người thật sự là cảnh sát à?”



Giản Dao nhìn về phía Bạc Cận Ngôn, anh khẽ sờ cằm, giọng nói trầm khàn: “Phải hay không không còn quan trọng nữa, Phật Thủ đã có nhận định rồi.”



Trịnh Thần nói: “Nhưng hai người luôn gạt chúng tôi.”



Bạc Cận Ngôn cười tự giễu: “Kiếm miếng cơm thôi.”



Giản Dao yên lặng nhìn anh trò chuyện với Trịnh Thần, lát sau cậu ta lên tiếng: “Hai vợ chồng có nguyện vọng gì? Tôi sẽ cố hết sức giúp đỡ.”



Lời vừa thốt ra, ngay cả Bạc Cận Ngôn cũng thoáng giật mình.



Giản Dao dịu giọng cất lời: “Cảm ơn cậu, Trịnh Thần.”



Bạc Cận Ngôn cũng cảm kích: “Cảm ơn, nhưng chúng tôi sống không thẹn, chết không oán. Vợ chồng tôi xưa nay không có di chuyện gì cả.”



Ngoài cửa im ắng thật lâu mới vang lên tiếng xì xào của đám lâu la, Giản Dao và Bạc Cận Ngôn biết được Trịnh Thần đã bỏ đi rồi.



Dĩ nhiên, từng câu từng chữ của cuộc đối thoại đều truyền đến tai Tống Khôn. Gã nhìn bóng dáng của Trịnh Thần bỏ đi qua ống nhòm hồng ngoại, khóe môi trái lại cong cong.
Bạc Cận Ngôn tiến lên hai bước, thân thể anh luôn hướng về phía Cố An, che Giản Dao ở phía sau.



“Tôi rất muốn biết, anh đã lẩn vào Phật Thủ thế nào?”



Cố An nghiêng đầu nhìn vào kính nhắm, khoái cảm trong lòng dâng lên không sao kìm nén được: “Giết vài tên, cướp vài đống hàng, tự nhiên thể hiện được tài năng. Mày hỏi mấy thứ vô vị này làm gì? Mau đi theo tao, chúng ta đến chỗ tốt hơn.”



Bạc Cận Ngôn bất động, tiếp tục thong thả hỏi: “Anh làm như vậy không sợ bọn họ phát hiện điểm khác thường sao?”



Cố An cười khinh khỉnh: “Bọn chúng sẽ không phát hiện được đâu. Chờ đến ba giờ, khi bọn chúng tới đây sẽ chỉ nghĩ bọn mày giết lính canh chạy trốn, không sờ gáy đến tao đâu. Nếu thật sự phát hiện thì cũng có sao? Tao đã đạt được mọi thứ mình muốn. Tổ chức này, dám Tống Khôn… đều giống như bọn đàn bà bị tao chơi chán. Tao chẳng cần quan tâm…”



Hắn còn chưa dứt câu, trong nháy mắt, một tiếng đạn xé gió vun vút lao đến, bắn thẳng vào người hắn. Cho dù hắn phản ứng cực nhanh, tức khắc tụp xuống đất rồi lăn ra sau tảng đá, nhưng vai phải vẫn trúng đạn. Hắn kêu lên một tiếng, suýt đánh rơi khẩu súng trong tay.



Giản Dao nhào lên người Bạc Cận Ngôn, kéo anh khuỵu xuống. Cả ba nằm nhoài trên mặt đất, cách nhau vài mét.



Đôi mắt sau chiếc mặt nạ lộ vẻ bàng hoàng, hắn quát lên khó tin: “Simon King! Mày liên thủ với người của Phật Thủ đối phó tao sao? Ha ha ha!”



Bạc Cận Ngôn hoàn toàn không đoái hoài đến hắn. Đúng lúc này, tiếng súng nơi xa lại vang lên lần nữa, nhưng không trúng mục tiêu. Súng của Cố An là vũ khí hạng nặng, thích hợp bắn ở cự ly gần. Giản Dao và Bạc Cận Ngôn đang ở thế hạ phong. Tình hình cấp bách, Giản Dao thừa lúc tâm trạng Cố An vẫn còn chưa ổn định đã rút súng lao đến, chĩa vào đầu hắn. Tuy nhiên, phản ứng của Cố An cũng cự nhanh. Hắn bắt lấy súng, lấy tảng đá làm vật yểm trợ, họng súng chĩa vào lồng ngực Giản Dao.



Hai người đối đầu trực diện.



Bạc Cận Ngôn nhanh chóng bò dậy khỏi mặt đất, nhưng Cố An đã lạnh lùng cất lời: “Đứng yên, những lúc thế này, mấy thằng mù như mày đừng chõ mũi vào. Nếu không tao nổ súng bắn nát con vợ mày đấy.” Rồi hắn ngẩng đầu cười u ám với Giản Dao. “Ồ, hình như đã dũng cảm hơn nhiều rồi nhỉ? Thật sự dũng cảm hay trong lòng đang sợ khiếp vía đây?”



Giản Dao không hề nao núng: “Mày có thể thử xem súng của tao có thể bắn nổ đầu mày không. Sống chết đối với tao và anh ấy đã sớm không còn quan trọng. Nhưng còn mày, chết như vậy làm sao thực hiện được giấc mơ kia? Tất cả những gì mày mưu tính đạt được từ Phật Thủ đều trở thành con số không. Tao thật sự tiếc thay mày đấy.”



Cố An yên lặng trong chốc lát, bỗng bật cười sang sảng: “Bọn mày… bọn mày… thật sự cho rằng mình nắm chắc phần thắng sao? Cho rằng tao đã thành cá trong chậu à? Nhưng tất cả vẫn đang phát triển theo kế hoạch của tao đây!”



Giản Dao bất chợt lạnh người.