Sóng Ngầm (Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2)

Chương 82 :

Ngày đăng: 17:17 18/04/20


Type: Le Nguyen



Lúc Phương Thanh chạy đến sườn núi đã nghe thấy tiếng nổ vang trời. Trước mắt anh là ánh lửa bốc cao ngút trời nơi sườn núi xa xa. Chuông báo động trong lòng Phương Thanh rung động liên hồi. Còn chưa kịp đánh giá tình hình xung quanh, bên tai anh đã vọng đến tiếng nổ ầm ầm từ xa đến gần. Khắp sườn núi rừng rực ánh đỏ như rồng lửa chuyển mình thức giấc.



“Nằm xuống!” Anh hét lớn, người trong đội đồng loạt nằm phục xuống đất.



Tiếng nổ mạnh liên tục không dứt, gần như phủ khắp sườn núi. Giờ phút này mưa vẫn đổ xuống như trút nước. Cả đất trời như đang khóc than thảm thiết trước đại nạn sắp ập đến nơi đây.



Mắt và miệng Phương Thanh lấp đầy bùn lầy đặc sệt. Anh trợn trừng mắt nhìn ngọn núi ngập trong biển lửa, chợt nhớ ra An Nham từng nói, các nhà địa chất học đã tiên đoán Phác La sẽ có nguy hiểm bị sạt lở nghiêm trọng, cho nên tất cả huyện thành đều di tản.



Phương Thanh cũng nhớ đến lời chuyên gia địa chất học nói trước khi phía cảnh sát tiến hành công kích: Điều kiện địa chất của Phác La rất kém, tuy 60 năm qua trận sạt lở lớn mang tính hủy diệt kia vẫn chưa xảy ra, nhưng mỗi ngày trôi qua thì nguy cơ lại tăng thêm một chút.



“Không ổn!” Phương Thanh bật dậy khỏi mặt đất, quét mắt nhìn vài căn nhà dân thưa thớt ở dưới sườn núi phía trước: “Mau cứu người! Di tản dân chúng rời khỏi đây ngay.”



Anh nhanh chóng báo cáo sự quan ngại và đề nghị lập tức sơ tán và rút lui với bộ chỉ huy qua điện thoại vệ tinh. Sau đó, anh cắm đầu chạy như bay đến khu vực dân cư phía trước.



***



Em cũng biết đấy, cùng một thời gian nhưng hai cá thể độc lập như chúng ta có thể ở hai nơi hoàn toàn khác nhau trên thế giới này. Em ngồi lặng yên dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ, còn anh chạy băng băng trong cơn mưa đêm xối xả.



***



Trong một phòng thu phát sóng của đài truyền hình tiếng tăm nào đó ở Bắc Kinh, ảnh hậu nổi tiếng Kim Hiểu Triết xưa nay luôn yêu nghề kính nghiệp đang thăm gia tiết mục giải trí phát sóng trực tiếp. Bởi vì không kiểm soát tốt về mặt thời gian nên chương trình có khả năng phải kéo dài đến rạng sáng.



Đèn đuốc rực rỡ thắp sáng cảnh đêm hiu quạnh. Kim Hiểu Triết trang điểm xinh đẹp, bình thản ngồi ở hậu trường. Còn mười phút nữa cô sẽ lên sân khấu. Cách một cánh cửa, dù đêm đã khuya nhưng khán giả và người hâm mộ vẫn nồng nhiệt reo hò.



Dẫu vậy, bất kể quản lý hay trợ lý đều cảm giác được tâm trạng hôm nay của Kim Hiểu Triết hơi bất ổn. Thậm trí cô ngồi tập dượt kịch bản chương trình cũng có chút không tập trung. Cô lặng lẽ vuốt ve chuỗi phật châu trên cổ tay rồi liên tục nhìn đồng hồ treo tường.



“Có chỗ nào không ổn hả?” Quản lý khẽ giọng hỏi.



“Không.” Kim Hiểu Triết cúi đầu nhìn điện thoại di động, không có cuộc gọi đến.



Dĩ nhiên tối nay không có cuộc gọi nào cả. Đêm qua Phương Thanh đã nói tối nay có hành động lớn, bảo cô đừng chờ điện thoại. Cô cũng cười đáp tối nay mình có việc quan trọng, nào có thời gian lo lắng cho anh.



Cô không hề nói dối, đây là chương trình truyền hình có tỷ lệ người xem đứng nhất nhì cả nước, tham gia chương trình này sẽ khiến danh tiếng của cô ngày càng vang xa. Nhưng lạ thay, từ sáng đến giờ, cô luôn có chút bồn chồn bất an. Đây là cảm giác gì vậy? Cô mơ hồ cảm thấy sẽ có chuyện không hay xảy ra, nhưng không rõ là chuyện gì.



“Chị Kim, đến lượt chị lên sân khấu rồi.” Nhân viên chương trình tươi cười đến thông báo.
MC nở nụ cười, như thể sự gián đoạn khi nãy không hề xảy ra: “Hiểu Triết, câu hỏi tiếp theo là từ người hâm mộ. Thời gian tới, cô sẽ mang đến tác phẩm thế nào cho mọi người?”



“Thời gian tới…” Từng câu từng chữ đã soạn sẵn trước đó máy móc hiện ra trong đầu Kim Hiểu Triết, cô trả lời rành mạch: “Tôi luôn là người thích khiêu chiến, không thể quá an phận đâu, tôi nghĩ, tôi sẽ lựa chọn một vài phim chính kịch có đề tài lịch sử.”



“Ồ, vậy hay quá!” MC hỏi tiếp: “Vậy cô muốn hợp tác hoặc có thể sẽ hợp tác với đạo diễn nào không?”



“Có.” Kim Hiểu Triết liệt kê như cái máy: “Ví dụ như đạo diễn Trâu Siêu, đạo diễn Mộ Lê…”



Chẳng biết tự lúc nào, những âm thanh ồn ào xung quanh đã im bặt. Cô vẫn chậm rãi nói như không hề phát hiện ra chuyện gì. Cho đến khi câu trả lời kết thúc, MC lặng lẽ rút tờ khăn giấy bên cạnh đưa cho cô, Kim Hiểu Triết mới phát hiện mọi thứ trước mắt mình đều nhòe đi, không còn thấy rõ gì nữa.



Mặt cô nhạt nhòa nước mắt, những người khác cũng nín bặt.



Kim Hiểu Triết áp mặt vào mấy tờ khăn giấy, cúi đầu òa khóc nức nở.







Người yêu của tôi, anh ấy là một anh hùng. Là anh cảnh sát hình sự cường tráng có thể cõng tôi chạy hết một vòng men theo tường thành, cũng là người đàn ông tôi không sao từ bỏ được. Anh ấy luôn cúi đầu hút thuốc, mỉm cười nhìn tôi say đắm.



Tôi luôn lo sợ một ngày nào đó anh ấy sẽ rời xa tôi. Và giờ đây, anh ấy thật sự không trở về nữa rồi.







Cơn mưa tầm tã rơi xuống nền đất đã ướt sũng bùn lầy. Phương Thanh nằm bất động trong bóng tối. Ngôi miếu này đã sụp gần hết rồi, chỉ còn vài cây xà nhà và tượng phật vẫn sừng sững đứng thẳng. Vừa rồi trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Phương Thanh nhìn rõ kết cấu và địa hình xung quanh, bèn lăn một vòng đến dưới chân tượng phật, quả nhiên may mắn tránh thoát được đống trụ gỗ và đất đá trên núi lăn xuống. Chỉ có một phần rơi trúng vào người anh, tuy đau nhưng không đến mức mất mạng ngay.



Nhưng sau đó có một cây xà nữa đổ xuống, nện thẳng vào người anh. Bắp chân bị đè chặt khiến anh không nhúc nhích được. Anh biết rõ, vừa rồi mới chỉ là “màn chào đầu” của trận sạt lở thôi, vẫn còn từng đợt đất đá quy mô lớn sắp trôi xuống cùng tiếng ì ầm vang vọng khắp núi rừng. Trong tình huống nguy cấp thế này, những chiến hữu bên ngoài không có cách nào xông vào giải cứu cho anh.



Giờ phút này, đầu óc anh trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết. Anh biết thời gian của mình không nhiều nữa, có lẽ còn không đủ cho một cuộc điện thoại.



Vì vậy, lần đầu tiên trong đời, anh không màng đến công việc hay anh em, mà lựa chọn gọi điện cho người phụ nữ ấy. Anh nhất định phải nói vài lời với cô trước khi chết, nhất định phải nói…”



“A lô…” Anh nghe được giọng nói của cô, cũng nghe tiếng đất đá trên núi cuồn cuộn trôi xuống. Trong khoảnh khắc đó, anh bỗng thấy yên bình và thư thái lạ lùng.



Người phụ nữ của anh quả nhiên bình tĩnh hơn người, nghe xong lời vĩnh biệt mà không hề bối rối. Anh thầm cười trong lòng, như vậy mới đúng là cô người yêu kiên cường của anh chứ. Dẫu vậy, sự áy vẫn trào dâng thiêu đốt trái tim anh. Phương Thanh biết rõ cô sẽ vô cùng đau khổ và cô độc. Anh muốn nói: Xin lỗi Hiểu Triết, anh không thể ở bên em trong nửa quãng đời còn lại.



Thế nhưng, lời xin lỗi ấy vẫn chưa tròn câu. Anh chỉ vừa thốt ra đôi chữ: “Hiểu Triết, anh…” thì phần mái nhà cuối cùng của ngôi miếu đã sụp xuống trong nháy mắt. Anh trơ mắt nhìn pho tượng Phật cao lớn nhất trên đỉnh đầu nghiêng ngả đổ sụp về phía mình.