Sóng Ngầm (Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2)

Chương 8 :

Ngày đăng: 17:16 18/04/20


Minh Lan đỗ chiếc xe Audi trong gara ở sau nhà. Bà ngẩng đầu nhìn phòng Trương Cúc Phương đèn đóm sáng trưng, loáng thoáng có tiếng cười nói.



Bà đi giày cao gót, thong thả băng qua mảnh sân vườn vắng lặng để trở về phòng. Em gái Minh Nguyệt ở phòng bên cạnh đang dạy con trai học bải, tiếng rì rầm đọc sách vang vọng qua khe cửa. Triệu Hà có lẽ đã ngủ rồi. Phòng cô yên tĩnh như tờ, nhưng vì e ngại quyền uy của chồng bà nên vẫn để đèn sáng.



Chỉ có phòng Trần Mai vẫn còn bật nhạc. Đó là người phụ nữ không biết an phận, nhưng Minh Lan không bao giờ hối hận vì đã để chồng mình rước cô ta về. Nếu không lấy ai đối nghịch với Trương Cúc Phương chứ?



Minh Lan uống xong cốc nước thì thấy chị Đồng giúp việc mang thức ăn vửa được hâm nóng đến. Thật ra, xét vể tuổi tác, chị Đồng chỉ lớn hơn Minh Lan vài tuổi. Nhưng hoàn cảnh sống quá khác biệt khiến nhan sắc hai người càng trở nên chênh lệch.



Minh Lan ăn cơm rất từ tốn. Nhìn dáng vẻ khom lưng của chị Đồng, trong lòng bà bỗng cảm thấy chán ghét cực độ. Bà ra lệnh:"Cút xuống đi! Hôm nay lại chọc bà Ba tức giận à? Không ai để cho tôi được yên cả." Nói xong, bà đưa tay véo chị Đồng thật mạnh. Chị Đồng khẽ kêu đau, Minh Lan bèn vươn tay đến sờ mặt chị ta, cười nói: "Mặt mũi mãi chẳng thấy già đi nhỉ? Mà không ngờ chị làm được lâu vậy đấy. Chẳng qua cũng chỉ thèm thuồng đồng lương nhà này thôi. Một tháng những vài nghìn tệ. Chị vừa không có trình độ học vấn vừa lớn tuổi, làm ở đâu mới kiếm được số tiền như vậy?"



Chị Đồng cúi đầu lui ra ngoài: "Bà chủ, tôi đi trước."



Minh Lan cười khẩy, không buồn để ý đến chị ta nữa.



Đêm nay thật dài. Minh Lan nằm trên giường nghe mấy bản nhạc đang thịnh hành. Sau đó, bà ngẩng đầu nhìn ra bãi cỏ yên tĩnh và căn phòng nhỏ trơ trọi ngoài cửa sổ. Vầng trăng sáng treo lơ lửng trên cao, xung quanh vô cùng quạnh quẽ.



Minh Lan đột nhiên cảm thấy lồng ngực ngột ngạt, bức bối vô cùng. Đó là cảm giác vừa như kìm nén vừa như kích động. Bà muốn khóc nhưng đẩu óc hoàn toàn rối rắm. Năm nay, bà đã bốn mươi lăm tuổi, mãn kinh hai năm rồi. Bà luôn phiền não khi nghĩ đến điều này. Lát sau, bà bỗng trút giận lên người Trương Cúc Phương.



Vậy nên bà chậm rãi đẩy cửa đi đến phòng cô ta. Qua cánh cửa khép kín, bà có thể nghe thấy tiếng cười của Trương Cúc Phương và Diêu Viễn Qua.



Minh Lan gõ cửa, khẽ nở nụ cười: "Viễn Qua, quán bar có một số việc tôi cần bàn với ông."


Kế đó, họ đến khu cỏ lau bên bờ hồ thuê cần câu cá. Bạc Cận Ngôn ngồi dưới tán cây đọc sách, cả người toát lên vẻ trí thức cao quý. Giản Dao nhìn chằm chằm mặt nước, vừa thấy phao chìm xuống đã vội giật cần lên. Một chú cá lớn xinh đẹp trồi lên khỏi mặt móc. Cô định đưa tay bắt lấy thì Bạc Cận Ngôn ở bên cạnh đã vỗ tay khen ngợi: "Giản Dao của anh giỏi lắm!"



Giản Dao lườm anh: "Anh đừng ở đó khua môi múa mép, ra đây giúp em bắt cá đi."



Bạc Cận Ngôn đưa tay bắt lấy. Tiếc rằng, ngài chuyên gia tâm lý tội phạm tài ba lại không giỏi khoản này. Con cá trơn bóng giãy giụa kịch liệt, Giản Dao vội vàng buông cần câu xuống, nhào đến giúp đỡ. Bờ hồ vốn chật hẹp, Giản Dao lảo đảo suýt ngã xuống nước. Bạc Cận Ngôn nhanh tay ôm chặt lấy cô, còn cô thì bận giữ chặt chú cá.



Giản Dao thở phào nhẹ nhõm. Bạc Cận Ngôn không buông tay mả nhẹ nhàng "ồ" lên một tiếng, đặt đầu lên vai cô trong ánh tà dương. 



"Sao vậy anh?" Cô dịu dàng hỏi.



"Giản Dao, anh cảm thấy giờ phút này thật hạnh phúc." Anh nói khẽ.



Lòng cô xúc động, thầm thì đáp: "Em cũng vậy."



"Có lúc anh thấy thời gian trôi quá nhanh, có khi lại quá chậm. Có một điểm anh vẫn không hiểu được. Tình cảm con người luôn lên cao xuống thấp, đây là quy luật tâm lý tự nhiên. Ví dụ như anh và Phó Tử Ngộ chơi với nhau lâu rồi cũng chán. Nhưng vì sao đã hai năm trôi qua, mỗi một khoảnh khắc ở bên em, anh đều cảm thấy sóng lòng cuồn cuộn thế nhỉ?" Ngài chuyên gia tài ba thông thái là thế vẫn không tài nào thấu hiểu sự huyền bí của tình yêu.



Giản Dao ngắm nhìn gương mặt tuấn tú của anh, bật cười: "Bởi vì..."



Cô đột ngột ném chú cá xuống vũng bùn rồi ngẩng đầu hôn anh. Bởi vì anh là Bạc Cận Ngôn độc nhất vô nhị trên đời này. Anh lúc nào cũng như đứa trẻ, cả đời chỉ quyến luyến thứ mà mình yêu thích. Em rất vui vì được trở thành tình yêu của anh.



Hai người trở về khách sạn thì trời đã tối. Không ít căn phòng đã tắt đèn. Lễ tân mệt mỏi ngồi trong góc chơi di động giết thời gian. Vừa vào sân, Giản Dao đã nhận được điện thoại của Phương Thanh, giọng anh ta không hề có bất cứ cảm xúc gì: "Có kết quả đối chiếu dấu vân tay rồi."