Sống Yên Ổn Khó Vậy Sao?
Chương 1 : Bắt Đầu Cuộc Sống- Castlic!
Ngày đăng: 01:05 27/06/20
*Các đạo hữu đọc cảm thấy thế nào thì đóng góp với tác nha, tiện thể ủng hộ cái truyện kia nếu thích :)))))
-----------------------------
Năm 2020, sân bay Tân Sơn Nhất, Việt Nam.
-Phù, cuối cùng cũng về rồi sao…
Dương Vũ đi từ máy bay xuống, nhìn quang cảnh đất nước mẹ đẻ của hắn mà vui vẻ cười cười. Một lúc sau, hắn đi ra ngoài, tìm taxi rồi một mạch đi tới Đà Nẵng khiến tên tài xế ngầm khó hiểu. Đi xa như vậy gọi taxi làm cái vẹo gì? Nhưng số tiền hắn nhận được từ cái tên “khách sộp” này không hề nhỏ, vì vậy rất vui vẻ mà vừa đi vừa nói.
-Tiền của anh, không cần thối lại!
Dương Vũ đem hành lý xuống, cười cười ném một xập tiền đưa cho tài xế. Tên này nhìn tiền đô la mà lóa cả mắt, chưa kịp kêu gì đó thì đã không thấy bóng dáng Dương Vũ đâu.
Nhưng chỉ một lúc sau, từ cái xe đó vang lên tiếng hét phẫn nộ của tài xế. Tiền xe sau khi hắn đếm được… thiếu 200.000 đồng!
-Hừm, theo đuôi làm cái gì? Ta chỉ muốn cuộc sống yên ổn mà thôi!
Dương Vũ đi đến một con hẻm nhỏ thì dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn về một phía. Từ ánh mắt hắn nhìn tới, một trung niên cao lớn đi ra, ánh mắt cảnh giác nhìn tới Dương Vũ:
-Nghe từ miệng ngươi, có đánh chết ta cũng không tin!
Dương Vũ thở dài, hắn thật sự muốn một cuộc sống yên ổn a!
-Kệ ngươi!
Nói một câu, bước chân hắn lại tiếp tục bước đi. Nhưng trung niên kia lại trong chớp mắt từ sau lưng đã nhảy tới trước Dương Vũ, cười lạnh:
-Ngươi nghĩ có thể đi dễ dàng vậy sao? Còn mấy lão cáo già nhà các ngươi, còn chưa lên?
-Thanh Phong, ta không phải là tay sai của ngươi!
Từ một cái tòa nhà cao tầng, một lão giả râu tóc bạc phơ nhảy xuống, trên người không có một chút gì là sự suy yếu của tuổi già cả a.
Người trung niên kia cười cười, nói:
-Huyết Thiên Ma Vương đại nhân, xem bên cạnh bản thân có bao nhiêu nguy hiểm?
Dương Vũ lười biếng nhìn quanh rồi nói:
-Ta thực sự không muốn đánh nhau giết người nữa!
-Ha ha, Huyết Thiên Ma Vương nổi tiếng âm độc lại không muốn giết người, ta đang nằm mơ hay sao?
Từ một hướng, một thanh niên tóc vàng, khuôn mặt khá là tuấn tú bước ra nhìn Dương Vũ, miệng nở một nụ cười chế giễu.
-Nằm mơ dưới hoàng tuyền đi!
Quả là tượng đất cũng có ba phần hỏa khí, Dương Vũ lúc này thật sự tức giận. Một ngón tay chỉ tới người thanh niên, một cái vòng tròn có rất nhiều kí tự kì lạ xuất hiện, từ trung tâm có một tia sáng đen kịt bắn ra.
Xẹt!
Chẳng biết từ đâu, một con chim ánh sáng đã cấp tốc bay tới đánh bay thanh niên kia đi, giúp tên này thoát chết trong nháy mắt.
-Huyết Thiên Ma Vương, chúng tôi sẽ xem đây là một lời tuyên chiến!
Một thiếu phụ có mái tóc hồng nhạt đi ra, ánh mắt quyến rũ nhìn tới Dương Vũ. Dương Vũ nghe vậy thì ánh mắt không khỏi sắc lạnh:
-Vũ Linh, ngươi nghĩ rằng Việt Nam đủ đánh ta chết ư? Cho dù là một đất nước ma pháp xếp vào loại bậc nhất thế giới như Việt Nam, các ngươi cũng không thể động vào một sợi lông của ta!
Vũ Linh cười lạnh, ném cho Dương Vũ một cái điện thoại. Nhìn thấy khung cảnh tròn đó, Dương Vũ nghiến răng nghiến lợi, toàn thân tỏa ra ngùn ngụt sát khí nhìn tới thiếu phụ trước mắt và đồng bọn:
-Các ngươi lại có thể làm được loại chuyện vô sỉ như vậy? Thực hổ thẹn cho hội Thiên Ưng, lại có mấy con sâu mọt nhu các ngươi!
-Ta không quan tâm, tóm lại một là ngươi chết, gia đình ngươi sẽ được an toàn, còn không thì…
Vũ Linh vừa nói, từ trong lòng bàn tay lóe lên một cái điều khiển có nút bấm, Dương Vũ vừa nhìn đã biết được đó là cái gì.
-Đây là ngươi bắt ép ta!
Dương Vũ đột nhiên cười lạnh, ném trả lại cái điện thoại cho thiếu phụ, từ balo sau lưng lấy ra một khẩu súng có tạo hình vô cùng kì lạ, chĩa vào bốn người trước mắt.
-Ngươi…ngươi không sợ cha mẹ và em trai ngươi bị tạc oanh loạn sao?
Vũ Linh có chút khiếp sợ mà nhìn Dương Vũ, tuy nhiên ánh mắt đầy vẻ khiêu khích. Dương Vũ chỉ cười lạnh chỉ chỉ sau lưng bốn người kia. Vừa ngoảnh đầu lại, bốn người này không khỏi há hốc mồm:
-Sao…sao có thể?
-Đi chết được rồi!
Dương Vũ cười gằn, nòng súng lóe sáng.
Bịch bịch bịch bịch!
Ngay khi vòng trong trên nòng súng vừa biến mất, bốn người này nằm gục dưới đất, ánh mắt vẫn không giấu được vẻ kinh hãi.
-Dương Vũ, có phải Dương Vũ không?
Lúc này có ba người cấp tốc chạy tới, ánh mắt mong đợi nhìn Dương Vũ. Có hai nam một nữ. Dương Vũ mở rộng vòng tay ôm ba người thân của hắn, vui mừng nói:
-Cha, mẹ, Dương Thiên Thanh, lâu ngày khỏe chứ?
-Ừ, về thôi!
Dương Thiên Thanh gật đầu vui vẻ nhìn anh trai mà thúc giục. Nhưng cha và mẹ hắn lại có phần không an tâm mà nhìn tới bốn người nằm trên mặt đất, ánh mắt lo lắng:
-Dương Vũ, bốn người này…
-Chỉ là bị con đánh ngất thôi, cha mẹ đừng lo!
Dương Vũ tìm một lý do mà nói dối, dù gì cha mẹ hắn đã thấy bốn người này gây rối, kiếm một cái cớ cũng không khó. Chứ nói rằng hắn bắn chết họ thì ba người này có lẽ không nhận hắn làm thân thích nữa mất, dù gì có ít chuyện giấu đi vẫn tốt hơn!
Thế là cả một gia đình đi đến một khu chung cư trong trung tâm thành phố. Cả ngày hôm đó mọi người ăn uống nói chuyện vô cùng vui vẻ, đây có lẽ là lần cuối cùng hắn gặp mặt thành viên trong gia đình.
Sáng hôm sau, Dương Vũ bắt đầu đi thăm lại những người bạn thuở xưa, dù gì đây là lần cuối rồi, làm hết một lần để chẳng cần lưu luyến.
Thế là một tháng sau, Dương Vũ bắt đầu lên đường đến một đất nước khác, bắt đầu sống tại đó, tận hưởng quãng thời gian yên bình của cuộc sống…
….
Tại một đất nước mà hầu như không ai biết trên Trái Đất, lúc này có một người đàn ông tóc vàng đứng ở sân bay, dáng vẻ như đang chờ ai đó.
-Ethel, có thật là Dương Vũ sẽ đến đây không?
Người đàn ông tóc vàng bối rối hỏi. Bên cạnh hắn có một thanh niên tóc bạc vô cùng tuấn tú đang nhắm mắt thở dài. Đôi mắt mở ra, nhãn cầu màu xanh biếc nhìn tới người đàn ông kia:
-Chris, sốt sắng làm cái gì, tôi đã lừa ông bao giờ chưa?
-Nhưng ta cảm thấy bất ngờ, lâu lắm rồi hắn không quay lại đây!
Chris nói một mạch như muốn giải tỏa cảm xúc của bản thân, Ethel bên cạnh có vẻ quá quen thuộc rồi nên chẳng nói nhiều, im lặng mà nghe.
Khoảng một tiếng sau, máy bay cuối cùng cũng đã tới nơi, Dương Vũ từ trên đó đi xuống, nhìn hai người trước mắt mà vui vẻ:
-Ethel, Chris, chờ lâu chưa?
-Hừ, hai năm rồi mới quay lại Castlic, được rồi, về nhà!
Ethel vô cảm nói rồi cất bước đi về nhà. Trên đường đi, Chris hỏi han không ít chuyện, biết Dương Vũ về lại đây tận hưởng ba phần tư cuộc đời còn lại thì không khỏi vui mừng.
-----------------------------
Năm 2020, sân bay Tân Sơn Nhất, Việt Nam.
-Phù, cuối cùng cũng về rồi sao…
Dương Vũ đi từ máy bay xuống, nhìn quang cảnh đất nước mẹ đẻ của hắn mà vui vẻ cười cười. Một lúc sau, hắn đi ra ngoài, tìm taxi rồi một mạch đi tới Đà Nẵng khiến tên tài xế ngầm khó hiểu. Đi xa như vậy gọi taxi làm cái vẹo gì? Nhưng số tiền hắn nhận được từ cái tên “khách sộp” này không hề nhỏ, vì vậy rất vui vẻ mà vừa đi vừa nói.
-Tiền của anh, không cần thối lại!
Dương Vũ đem hành lý xuống, cười cười ném một xập tiền đưa cho tài xế. Tên này nhìn tiền đô la mà lóa cả mắt, chưa kịp kêu gì đó thì đã không thấy bóng dáng Dương Vũ đâu.
Nhưng chỉ một lúc sau, từ cái xe đó vang lên tiếng hét phẫn nộ của tài xế. Tiền xe sau khi hắn đếm được… thiếu 200.000 đồng!
-Hừm, theo đuôi làm cái gì? Ta chỉ muốn cuộc sống yên ổn mà thôi!
Dương Vũ đi đến một con hẻm nhỏ thì dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn về một phía. Từ ánh mắt hắn nhìn tới, một trung niên cao lớn đi ra, ánh mắt cảnh giác nhìn tới Dương Vũ:
-Nghe từ miệng ngươi, có đánh chết ta cũng không tin!
Dương Vũ thở dài, hắn thật sự muốn một cuộc sống yên ổn a!
-Kệ ngươi!
Nói một câu, bước chân hắn lại tiếp tục bước đi. Nhưng trung niên kia lại trong chớp mắt từ sau lưng đã nhảy tới trước Dương Vũ, cười lạnh:
-Ngươi nghĩ có thể đi dễ dàng vậy sao? Còn mấy lão cáo già nhà các ngươi, còn chưa lên?
-Thanh Phong, ta không phải là tay sai của ngươi!
Từ một cái tòa nhà cao tầng, một lão giả râu tóc bạc phơ nhảy xuống, trên người không có một chút gì là sự suy yếu của tuổi già cả a.
Người trung niên kia cười cười, nói:
-Huyết Thiên Ma Vương đại nhân, xem bên cạnh bản thân có bao nhiêu nguy hiểm?
Dương Vũ lười biếng nhìn quanh rồi nói:
-Ta thực sự không muốn đánh nhau giết người nữa!
-Ha ha, Huyết Thiên Ma Vương nổi tiếng âm độc lại không muốn giết người, ta đang nằm mơ hay sao?
Từ một hướng, một thanh niên tóc vàng, khuôn mặt khá là tuấn tú bước ra nhìn Dương Vũ, miệng nở một nụ cười chế giễu.
-Nằm mơ dưới hoàng tuyền đi!
Quả là tượng đất cũng có ba phần hỏa khí, Dương Vũ lúc này thật sự tức giận. Một ngón tay chỉ tới người thanh niên, một cái vòng tròn có rất nhiều kí tự kì lạ xuất hiện, từ trung tâm có một tia sáng đen kịt bắn ra.
Xẹt!
Chẳng biết từ đâu, một con chim ánh sáng đã cấp tốc bay tới đánh bay thanh niên kia đi, giúp tên này thoát chết trong nháy mắt.
-Huyết Thiên Ma Vương, chúng tôi sẽ xem đây là một lời tuyên chiến!
Một thiếu phụ có mái tóc hồng nhạt đi ra, ánh mắt quyến rũ nhìn tới Dương Vũ. Dương Vũ nghe vậy thì ánh mắt không khỏi sắc lạnh:
-Vũ Linh, ngươi nghĩ rằng Việt Nam đủ đánh ta chết ư? Cho dù là một đất nước ma pháp xếp vào loại bậc nhất thế giới như Việt Nam, các ngươi cũng không thể động vào một sợi lông của ta!
Vũ Linh cười lạnh, ném cho Dương Vũ một cái điện thoại. Nhìn thấy khung cảnh tròn đó, Dương Vũ nghiến răng nghiến lợi, toàn thân tỏa ra ngùn ngụt sát khí nhìn tới thiếu phụ trước mắt và đồng bọn:
-Các ngươi lại có thể làm được loại chuyện vô sỉ như vậy? Thực hổ thẹn cho hội Thiên Ưng, lại có mấy con sâu mọt nhu các ngươi!
-Ta không quan tâm, tóm lại một là ngươi chết, gia đình ngươi sẽ được an toàn, còn không thì…
Vũ Linh vừa nói, từ trong lòng bàn tay lóe lên một cái điều khiển có nút bấm, Dương Vũ vừa nhìn đã biết được đó là cái gì.
-Đây là ngươi bắt ép ta!
Dương Vũ đột nhiên cười lạnh, ném trả lại cái điện thoại cho thiếu phụ, từ balo sau lưng lấy ra một khẩu súng có tạo hình vô cùng kì lạ, chĩa vào bốn người trước mắt.
-Ngươi…ngươi không sợ cha mẹ và em trai ngươi bị tạc oanh loạn sao?
Vũ Linh có chút khiếp sợ mà nhìn Dương Vũ, tuy nhiên ánh mắt đầy vẻ khiêu khích. Dương Vũ chỉ cười lạnh chỉ chỉ sau lưng bốn người kia. Vừa ngoảnh đầu lại, bốn người này không khỏi há hốc mồm:
-Sao…sao có thể?
-Đi chết được rồi!
Dương Vũ cười gằn, nòng súng lóe sáng.
Bịch bịch bịch bịch!
Ngay khi vòng trong trên nòng súng vừa biến mất, bốn người này nằm gục dưới đất, ánh mắt vẫn không giấu được vẻ kinh hãi.
-Dương Vũ, có phải Dương Vũ không?
Lúc này có ba người cấp tốc chạy tới, ánh mắt mong đợi nhìn Dương Vũ. Có hai nam một nữ. Dương Vũ mở rộng vòng tay ôm ba người thân của hắn, vui mừng nói:
-Cha, mẹ, Dương Thiên Thanh, lâu ngày khỏe chứ?
-Ừ, về thôi!
Dương Thiên Thanh gật đầu vui vẻ nhìn anh trai mà thúc giục. Nhưng cha và mẹ hắn lại có phần không an tâm mà nhìn tới bốn người nằm trên mặt đất, ánh mắt lo lắng:
-Dương Vũ, bốn người này…
-Chỉ là bị con đánh ngất thôi, cha mẹ đừng lo!
Dương Vũ tìm một lý do mà nói dối, dù gì cha mẹ hắn đã thấy bốn người này gây rối, kiếm một cái cớ cũng không khó. Chứ nói rằng hắn bắn chết họ thì ba người này có lẽ không nhận hắn làm thân thích nữa mất, dù gì có ít chuyện giấu đi vẫn tốt hơn!
Thế là cả một gia đình đi đến một khu chung cư trong trung tâm thành phố. Cả ngày hôm đó mọi người ăn uống nói chuyện vô cùng vui vẻ, đây có lẽ là lần cuối cùng hắn gặp mặt thành viên trong gia đình.
Sáng hôm sau, Dương Vũ bắt đầu đi thăm lại những người bạn thuở xưa, dù gì đây là lần cuối rồi, làm hết một lần để chẳng cần lưu luyến.
Thế là một tháng sau, Dương Vũ bắt đầu lên đường đến một đất nước khác, bắt đầu sống tại đó, tận hưởng quãng thời gian yên bình của cuộc sống…
….
Tại một đất nước mà hầu như không ai biết trên Trái Đất, lúc này có một người đàn ông tóc vàng đứng ở sân bay, dáng vẻ như đang chờ ai đó.
-Ethel, có thật là Dương Vũ sẽ đến đây không?
Người đàn ông tóc vàng bối rối hỏi. Bên cạnh hắn có một thanh niên tóc bạc vô cùng tuấn tú đang nhắm mắt thở dài. Đôi mắt mở ra, nhãn cầu màu xanh biếc nhìn tới người đàn ông kia:
-Chris, sốt sắng làm cái gì, tôi đã lừa ông bao giờ chưa?
-Nhưng ta cảm thấy bất ngờ, lâu lắm rồi hắn không quay lại đây!
Chris nói một mạch như muốn giải tỏa cảm xúc của bản thân, Ethel bên cạnh có vẻ quá quen thuộc rồi nên chẳng nói nhiều, im lặng mà nghe.
Khoảng một tiếng sau, máy bay cuối cùng cũng đã tới nơi, Dương Vũ từ trên đó đi xuống, nhìn hai người trước mắt mà vui vẻ:
-Ethel, Chris, chờ lâu chưa?
-Hừ, hai năm rồi mới quay lại Castlic, được rồi, về nhà!
Ethel vô cảm nói rồi cất bước đi về nhà. Trên đường đi, Chris hỏi han không ít chuyện, biết Dương Vũ về lại đây tận hưởng ba phần tư cuộc đời còn lại thì không khỏi vui mừng.