Sống Yên Ổn Khó Vậy Sao?
Chương 16 : Buồn Bực
Ngày đăng: 01:06 27/06/20
(Hai ngày này tác có việc không đăng chương được, vô cùng xin lỗi đã thất hứa. Và tác cũng đang bận ôn thi nên không có nhiều thời gian viết truyện, vậy nên tác sẽ dồn nhiều chương nhất có thể vào cuối tuần nhé.)
--------------------------
Nửa tiếng sau, Dương Vũ đã đến một khách sạn. Đưa thẻ học sinh học viện Este cho lễ tân, Dương Vũ chậm rãi đi vào thang máy, bấm chọn tầng 40.
Một lúc sau hắn đứng trước một căn phòng đánh số 4001 rồi gõ cửa. Không để hắn đợi lâu, một cô gái đi ra mở cửa đón chào Dương Vũ.
-Vào đi!
Giọng nói trong trẻo vang lên, cô gái đưa tay làm động tác mời. Dương Vũ bình tĩnh bước vào, hỏi:
-Tiểu Nhã, bên kia thế nào rồi?
Dương Vũ hỏi, ánh mắt không giấu nổi vẻ âm trầm. Cô nàng gọi là tiểu Nhã kia chần chờ một lúc rồi đem một tập văn kiện đưa cho Dương Vũ. Trong lúc hắn đọc, cô bước ra sau lung xoa bóp vai cho hắn.
Lật trang cuối cùng của tập giấy, Dương Vũ nhàn nhạt nói:
-Tiểu Nhã, có laptop không?
Cô nàng gật gật đầu, đi vào trong lấy ra một chiếc máy tính xách tay nhỏ. Mở lên rồi Dương Vũ nhập một địa chỉ web kì lạ, màn hình bỗng có một vòng ma pháp xuất hiện, phản chiếu hình ảnh của một người đàn ông trung niên tóc vàng, có vẻ là người Tây. Khuôn mặt hiền hòa của người này lộ rõ vẻ thân thiết:
-Huyết Thiên, có chuyện gì sao? Lâu lắm rồi mới liên lạc lại ông bạn già này, khỏe chứ hả?
Dương Vũ cười cười gật đầu rồi dùng tiếng Pháp nói lưu loát một lượt. Người đàn ông trung niên sau một hồi buôn chuyện phiếm thì bắt đầu hỏi nguyên do gọi. Là bạn lâu năm, tất nhiên ông ta hiểu rõ tính cách Dương Vũ như thế nào.
-Jame, tra cho tôi một người bận đồ đen kín mít, vừa xuống sân bay hôm qua được không? Sân bay Nội Bài ở Viện Nam ấy.
Jame suy nghĩ một lúc rồi ngưng trọng nói:
-Hóa ra cậu cũng biết chuyện này rồi, tưởng cậu chỉ về sống an phận thôi chứ?
-Haizz, an phận thì không sai, nhưng rắc rối nhiều quá, sống không yên tí nào.
Jame cười lên ha hả rồi bắt đầu bấm bàn phím, một lúc sau đã gửi cho hắn một cái ảnh. Sau khi xem xét kĩ thì Dương Vũ gật đầu, bộ dáng người trong ảnh y đúc lời Dương Thiên Thanh miêu tả qua.
-Bây giờ làm sao?
Jame hỏi, vẻ mặt nghiêm trọng. Dương Vũ trầm tư một lúc lâu, trong đầu đang suy tính một cái kế hoạch diệt đi một chút cỏ tàn còn lại.
-Cứ để đó cho hội Thiên Ưng xử lý, còn nếu bọn họ không làm được thì tôi đành phải đích thân sang, một mẻ hốt gọn vậy.
-Cần viện binh không?
Jame gợi ý nhưng Dương Vũ lắc đầu, tỏ vẻ không cần. Nói chuyện vài phút nữa rồi cuối cùng Dương Vũ cũng tắt máy đi, ánh mắt nghiền ngẫm.
Thấy Dương Vũ đã hoàn toàn không có việc gì làm, tiểu Nhã lại gần kề môi vào tai Dương Vũ, khẽ cắn vài cái rồi dùng giọng yêu mị nói:
-Anh à, lâu nay không thăm em bộ vui lắm hay sao?
Dương Vũ không để ý mà nắn bóp bầu ngực sữa của cô, nói:
-Được rồi, anh biết em lâu nay cô đơn nhưng hiện giờ không phải lúc. Thiên Thanh đang cố hết sức bảo vệ cha mẹ anh ở quê nhà, anh ở sau cũng phải lo hậu cần cho tốt.
Tiểu Nhã cũng không phá rối nữa mà tiễn Dương Vũ đi về học viện. Nhưng khi đến trước tế đàn, ánh mắt hắn phức tạp nhìn về phía nơi ở của Julie, thàm nghĩ hậu cung chi chiến lại xảy ra sớm hơn hắn dự tính.
-Kệ đi, thuận theo ý trời vậy!
Dương Vũ thở dài rồi bước vào, một phút sau đã về tới ngôi nhà quen thuộc. Vị quản gia trưởng- Hughes thấy Dương Vũ về, khuôn mặt già nua không khỏi lộ ra ý nhẹ nhõm. Lão liền cấp tốc đi lại trước mặt hắn, lo lắng nói:
-Dương thiếu gia, Flamis tiểu thư…
Còn chưa để Hughes nói hết câu, một đống lửa xanh từ phòng bếp bắn ra khiến ai nấy đều giật mình kinh hãi. Hughes chỉ lẩm bẩm “lại nữa sao” rồi buồn bực đi về phòng nghỉ ngơi, chẳng bận tâm nữa.
Dương Vũ đến lúc này đã hiểu sơ qua có chuyện gì xảy ra, liền nhẹ nhàng đi vào phòng bếp. Nhưng thực tế là tình hình tệ hơn Dương Vũ tưởng tượng nhiều lắm.
-Flamis, em đang làm cái gì vậy?
Nhìn căn phòng bếp cháy đen thui, một chút nội thất trang trí cũng không còn, Dương Vũ ngao ngán hỏi, tiện tay phóng một chút Thủy thuật cơ bản để dập lửa.
Còn Flamis đang hì hục nấu cái gì kia, nhưng chiếc chảo cô nàng đang cầm trong tay thì khói đen bốc lên mãnh liệt.
Cô nàng nhìn Dương Vũ một cái, lạnh lùng nói:
-Anh vào đây làm gì? Em đang làm một chút việc…
Bùng!
Lại một biển lửa từ cây chảo phát ra khiến Dương Vũ ngao ngán. Hắn biết rõ cô nàng đang nấu ăn, nhưng để làm gì thì không biết. Hắn cũng thầm thương hại thay Varis, không biết đã bao nhiêu lần nhà của vị Huyết Thần tiền nhiệm này bị Flamis thiêu cháy đen thui.
-Khụ khụ….
Flamis ho khan vài tiếng, đôi mắt bỗng đỏ hoe. Nhìn khuôn mặt của cô nàng này đen nhẻm đáng thương vô cùng, Dương Vũ liền đi lại lau đi bụi bẩn bám trên khuôn mặt. Nhìn cái chảo đen sì nằm dưới đất mà Dương Vũ thở dài:
-Có ai bắt em nấu ăn thì phải dùng đến ma thuật đâu?
-Nhưng… nhưng Lilith chỉ cho em làm như vậy…
Flamis do dự nói, khuôn mặt không khỏi đỏ lên vì xấu hổ. Dương Vũ vỗ trán cái bộp, thầm nghĩ cô nàng hội trưởng này đáng sợ y như lời đồn. Hội fan của cô ta chắc học cổ mà ra ý mà.
-Ngốc, cái bếp điện… nổ rồi?
Dương Vũ muốn chỉ cái bếp điện từ nằm trong góc bếp thì đã thấy mặt kính ở trên đã có một cái lỗ đen, khuôn mặt không khỏi tái mét. Cái bếp này chính là Nhã Khuê cho hắn đem đi a, dù hắn chỉ giữ làm kỉ niệm nhưng… cái cô nàng ngốc này lại phá tan tành rồi…
Hắn rất muốn phát tác ngay bây giờ, nhưng không tìm được lý do gì mà nổi xung lên. Dù sao cô nàng cũng bị Lilith chơi xấu, cô cũng chỉ là nạn nhân mà thôi.
-Haizzz, được rồi em đi tắm đi.
Dương Vũ phất phất tay, cái đầu đau nhức. Giả sử như Nhã Khuê mà thấy cái tràng cảnh này thì không phải hắn sẽ bị chôn sống hay sao?
Thấy cô nàng còn đang e ấp điều gì, Dương Vũ không ngần ngại mà ném thẳng cô nàng vào nhà tắm. Cứ tiếp tục nghe cô nàng này diễn thuyết thì hắn có lẽ tức chết.
-Làm sao bây giờ…
Dương Vũ buồn bực đi về phòng làm một giấc. Hôm nay có quá nhiều chuyện khiến hắn đau đầu, tâm trạng cũng không tốt. Ngủ đi cho quên chuyện không phải là một cách tệ.
--------------------------
Nửa tiếng sau, Dương Vũ đã đến một khách sạn. Đưa thẻ học sinh học viện Este cho lễ tân, Dương Vũ chậm rãi đi vào thang máy, bấm chọn tầng 40.
Một lúc sau hắn đứng trước một căn phòng đánh số 4001 rồi gõ cửa. Không để hắn đợi lâu, một cô gái đi ra mở cửa đón chào Dương Vũ.
-Vào đi!
Giọng nói trong trẻo vang lên, cô gái đưa tay làm động tác mời. Dương Vũ bình tĩnh bước vào, hỏi:
-Tiểu Nhã, bên kia thế nào rồi?
Dương Vũ hỏi, ánh mắt không giấu nổi vẻ âm trầm. Cô nàng gọi là tiểu Nhã kia chần chờ một lúc rồi đem một tập văn kiện đưa cho Dương Vũ. Trong lúc hắn đọc, cô bước ra sau lung xoa bóp vai cho hắn.
Lật trang cuối cùng của tập giấy, Dương Vũ nhàn nhạt nói:
-Tiểu Nhã, có laptop không?
Cô nàng gật gật đầu, đi vào trong lấy ra một chiếc máy tính xách tay nhỏ. Mở lên rồi Dương Vũ nhập một địa chỉ web kì lạ, màn hình bỗng có một vòng ma pháp xuất hiện, phản chiếu hình ảnh của một người đàn ông trung niên tóc vàng, có vẻ là người Tây. Khuôn mặt hiền hòa của người này lộ rõ vẻ thân thiết:
-Huyết Thiên, có chuyện gì sao? Lâu lắm rồi mới liên lạc lại ông bạn già này, khỏe chứ hả?
Dương Vũ cười cười gật đầu rồi dùng tiếng Pháp nói lưu loát một lượt. Người đàn ông trung niên sau một hồi buôn chuyện phiếm thì bắt đầu hỏi nguyên do gọi. Là bạn lâu năm, tất nhiên ông ta hiểu rõ tính cách Dương Vũ như thế nào.
-Jame, tra cho tôi một người bận đồ đen kín mít, vừa xuống sân bay hôm qua được không? Sân bay Nội Bài ở Viện Nam ấy.
Jame suy nghĩ một lúc rồi ngưng trọng nói:
-Hóa ra cậu cũng biết chuyện này rồi, tưởng cậu chỉ về sống an phận thôi chứ?
-Haizz, an phận thì không sai, nhưng rắc rối nhiều quá, sống không yên tí nào.
Jame cười lên ha hả rồi bắt đầu bấm bàn phím, một lúc sau đã gửi cho hắn một cái ảnh. Sau khi xem xét kĩ thì Dương Vũ gật đầu, bộ dáng người trong ảnh y đúc lời Dương Thiên Thanh miêu tả qua.
-Bây giờ làm sao?
Jame hỏi, vẻ mặt nghiêm trọng. Dương Vũ trầm tư một lúc lâu, trong đầu đang suy tính một cái kế hoạch diệt đi một chút cỏ tàn còn lại.
-Cứ để đó cho hội Thiên Ưng xử lý, còn nếu bọn họ không làm được thì tôi đành phải đích thân sang, một mẻ hốt gọn vậy.
-Cần viện binh không?
Jame gợi ý nhưng Dương Vũ lắc đầu, tỏ vẻ không cần. Nói chuyện vài phút nữa rồi cuối cùng Dương Vũ cũng tắt máy đi, ánh mắt nghiền ngẫm.
Thấy Dương Vũ đã hoàn toàn không có việc gì làm, tiểu Nhã lại gần kề môi vào tai Dương Vũ, khẽ cắn vài cái rồi dùng giọng yêu mị nói:
-Anh à, lâu nay không thăm em bộ vui lắm hay sao?
Dương Vũ không để ý mà nắn bóp bầu ngực sữa của cô, nói:
-Được rồi, anh biết em lâu nay cô đơn nhưng hiện giờ không phải lúc. Thiên Thanh đang cố hết sức bảo vệ cha mẹ anh ở quê nhà, anh ở sau cũng phải lo hậu cần cho tốt.
Tiểu Nhã cũng không phá rối nữa mà tiễn Dương Vũ đi về học viện. Nhưng khi đến trước tế đàn, ánh mắt hắn phức tạp nhìn về phía nơi ở của Julie, thàm nghĩ hậu cung chi chiến lại xảy ra sớm hơn hắn dự tính.
-Kệ đi, thuận theo ý trời vậy!
Dương Vũ thở dài rồi bước vào, một phút sau đã về tới ngôi nhà quen thuộc. Vị quản gia trưởng- Hughes thấy Dương Vũ về, khuôn mặt già nua không khỏi lộ ra ý nhẹ nhõm. Lão liền cấp tốc đi lại trước mặt hắn, lo lắng nói:
-Dương thiếu gia, Flamis tiểu thư…
Còn chưa để Hughes nói hết câu, một đống lửa xanh từ phòng bếp bắn ra khiến ai nấy đều giật mình kinh hãi. Hughes chỉ lẩm bẩm “lại nữa sao” rồi buồn bực đi về phòng nghỉ ngơi, chẳng bận tâm nữa.
Dương Vũ đến lúc này đã hiểu sơ qua có chuyện gì xảy ra, liền nhẹ nhàng đi vào phòng bếp. Nhưng thực tế là tình hình tệ hơn Dương Vũ tưởng tượng nhiều lắm.
-Flamis, em đang làm cái gì vậy?
Nhìn căn phòng bếp cháy đen thui, một chút nội thất trang trí cũng không còn, Dương Vũ ngao ngán hỏi, tiện tay phóng một chút Thủy thuật cơ bản để dập lửa.
Còn Flamis đang hì hục nấu cái gì kia, nhưng chiếc chảo cô nàng đang cầm trong tay thì khói đen bốc lên mãnh liệt.
Cô nàng nhìn Dương Vũ một cái, lạnh lùng nói:
-Anh vào đây làm gì? Em đang làm một chút việc…
Bùng!
Lại một biển lửa từ cây chảo phát ra khiến Dương Vũ ngao ngán. Hắn biết rõ cô nàng đang nấu ăn, nhưng để làm gì thì không biết. Hắn cũng thầm thương hại thay Varis, không biết đã bao nhiêu lần nhà của vị Huyết Thần tiền nhiệm này bị Flamis thiêu cháy đen thui.
-Khụ khụ….
Flamis ho khan vài tiếng, đôi mắt bỗng đỏ hoe. Nhìn khuôn mặt của cô nàng này đen nhẻm đáng thương vô cùng, Dương Vũ liền đi lại lau đi bụi bẩn bám trên khuôn mặt. Nhìn cái chảo đen sì nằm dưới đất mà Dương Vũ thở dài:
-Có ai bắt em nấu ăn thì phải dùng đến ma thuật đâu?
-Nhưng… nhưng Lilith chỉ cho em làm như vậy…
Flamis do dự nói, khuôn mặt không khỏi đỏ lên vì xấu hổ. Dương Vũ vỗ trán cái bộp, thầm nghĩ cô nàng hội trưởng này đáng sợ y như lời đồn. Hội fan của cô ta chắc học cổ mà ra ý mà.
-Ngốc, cái bếp điện… nổ rồi?
Dương Vũ muốn chỉ cái bếp điện từ nằm trong góc bếp thì đã thấy mặt kính ở trên đã có một cái lỗ đen, khuôn mặt không khỏi tái mét. Cái bếp này chính là Nhã Khuê cho hắn đem đi a, dù hắn chỉ giữ làm kỉ niệm nhưng… cái cô nàng ngốc này lại phá tan tành rồi…
Hắn rất muốn phát tác ngay bây giờ, nhưng không tìm được lý do gì mà nổi xung lên. Dù sao cô nàng cũng bị Lilith chơi xấu, cô cũng chỉ là nạn nhân mà thôi.
-Haizzz, được rồi em đi tắm đi.
Dương Vũ phất phất tay, cái đầu đau nhức. Giả sử như Nhã Khuê mà thấy cái tràng cảnh này thì không phải hắn sẽ bị chôn sống hay sao?
Thấy cô nàng còn đang e ấp điều gì, Dương Vũ không ngần ngại mà ném thẳng cô nàng vào nhà tắm. Cứ tiếp tục nghe cô nàng này diễn thuyết thì hắn có lẽ tức chết.
-Làm sao bây giờ…
Dương Vũ buồn bực đi về phòng làm một giấc. Hôm nay có quá nhiều chuyện khiến hắn đau đầu, tâm trạng cũng không tốt. Ngủ đi cho quên chuyện không phải là một cách tệ.