Sống Yên Ổn Khó Vậy Sao?
Chương 20 : Chơi Xỏ
Ngày đăng: 01:06 27/06/20
Một giờ sau, hai người đã đến căn biệt thự của Kiliana. Dương Vũ nhìn đi ngắm lại, trong lòng cảm thán vẫn giống như ngày nào. Khi hai người vừa bước xuống xe, một lão giả tóc trắng tinh đã đứng chờ sẵn ngoài cửa, miệng nở một nụ cười mỉm.
Nhìn lão hiền hòa thế thôi, chứ trong đầu không biết chứa bao nhiêu tư tưởng tào lao à nha. Dương Vũ cười nói:
-Lão già, lâu rồi chưa gặp, khỏe chứ?
-Ha ha, lão đang chờ ngươi với đứa cháu yêu quý của ta đã mà, chết nhanh làm gì?
Lão giả cười cười, nhưng vào trong tai Dương Vũ thì nó ngập tràn mùi âm mưu. Hắn chỉ đành cười trừ, chỉ chỉ tới Kiliana:
-Xem cháu gái ông thế kia, tám phần bị ông ép buộc, vui vẻ cái nỗi gì?
Kiliana chỉ hừ một tiếng rồi im lặng bước vào nhà. Lão giả chỉ có cười khổ, dẫn Dương Vũ đi theo.
Trong căn nhà là nội thất xa hoa, cho dù là top 10 tỷ phú thế giới cũng chưa tiện nghi bằng một phần nhỏ ngôi nhà này. Dương Vũ cảm thán mình vớ được cô vợ phú hào rồi thản nhiên ngồi xuống sofa.
-Tiểu tử, đánh chứ?
Lão giả bỗng chỉ chỉ ra sân đấu tập ngoài khuôn viên căn biệt thự. Nơi đó là một sân đấu lát gạch rộng hàng trăm mét vuông, thoải mái chiến đấu không làm hại ai. Hơn nữa còn được một bậc thầy kết giới lắp đặt một cái cấm chế, nhưng đối với Dương Vũ thì như trò trẻ con.
-Sợ nát nhà thôi.
Dương Vũ nhấp một ngụm trà, thờ ơ nói. Sức mạnh của hắn lúc này phải nói là ngang với Flamis một trong các thần, chơi ngu với lão này thì có khi xung quanh trăm dặm cũng thành cát bụi mất.
Lão già cười khổ, mới hai năm trước đây bản thân còn có cơ ngang với Dương Vũ, ai ngờ sau hai năm tên này lại trâu bò như vậy. Thế sự khó lường à…
Hai người một già một trẻ ngồi lặng thinh, không ai nói với ai một câu gì. Mười lăm phút sau, Kiliana từ phòng tắm bước ra ngoài. Dương Vũ muốn gọi cô lại hòa giải không khí thì bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của cô, đành mím môi không nói gì.
Cao thủ đến mấy cũng có phần sợ vợ a. Trước cưới đã như này, liêu sau này như nào? Dương Vũ không dám nghĩ tiếp đến chuyện đó, liền gọi:
-Bordex, hỏi một việc được chứ?
Lão giả đang cắm tai nghe nên không nghe thấy Dương Vũ gọi. Chờ một lúc vẫn không có phản ứng, hắn liền bực tức đi lại chiếc ghế gỗ ông ta đang ngồi, nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại.
Chỉ thấy bên trong là một ba con người đang như long như xà cuốn lấy nhau, toàn thân không một tấc che giấu. Người con trai rất hung mãnh mà hành hạ hai người phụ nữ dưới thân, âm thanh thì Dương Vũ có thể nghe thấy, là tiếng rên rỉ khiến người ta bị kích thích kia.
-Mẹ nó, già thế này còn xem AV sao?
Dương Vũ nghĩ thầm, liền giựt dây tai nghe ra ngoài, hét lớn vào tai lão:
-Ê!
Bordex tức thì giật bắn mình, một bàn tay vô thức vả trúng má phải Dương Vũ, một dấu bàn tay đỏ ửng in hằn trên khuôn mặt anh tuấn của hắn. Dương Vũ cười khổ một tiếng, không ngờ cái lão này phản ứng dữ dội như vậy.
-Giật mình, bộ ngươi nghĩ ta bị điếc sao?
Lão giả mặt dày vô sỉ nói. Thực lực tầm cỡ thế giới, lão chắc chắn có nghe Dương Vũ gọi, nhưng tiếp tục xem điện thoại. Cứ tưởng tên này trơ mặt cầu xin, gọi mình một tiếng “ông”.
Thế mà nó hét vào tai lão một cái, tiếng ong ong suýt nữa chọc thủng màng nhĩ. Dương Vũ cười chế giễu một tiếng, không lễ phép mà nói:
-Bị điếc mới phải gọi như vậy chứ? Má nó, người ta hảo tâm hét vào chữa bệnh cho ngươi, lại còn đánh ta một cái… Sau này không tán gái được biết….
Đang một mặt quân tử giáo huấn tiểu nhân, Dương Vũ bỗng ngừng lại, vì hắn thấy Bordex lúc này đang cười vui vẻ mà nhìn hắn. Một nụ cười rất hiền hòa, phần lớn ai cũng nghĩ như vậy, thế nhưng những người từng tiếp xúc với lão già quái đản này lại không nghĩ vậy.
-Tán gái sao? Ừm….
Lão thì thầm vài tiếng, với thính giác của Dương Vũ thì nghe mấy từ này không có gì khó khăn, nhưng trong lòng hắn cảm thấy một nỗi bất an, rất là bất an…
-Ha ha, chỉ đùa thôi mà… Kiliana xinh đẹp như vậy, tán gái làm gì?...
Dương Vũ mất tự nhiên cười lên, miệng nói một đằng nhưng trong lòng nghĩ một nẻo:
-Má, bản thần đang muốn chơi nhiều nhiều một chút… Sống hơn hai mươi năm cuộc đời còn chưa biết cảm giác phóng ra nó như nào…
Lão già bán tín bán nghi nhìn Dương Vũ rồi bắt đầu nhìn vào căn phòng của Kiliana, vội ném một chiếc chìa khóa cho Dương Vũ.
-Chìa khóa phòng ngươi, đi ngủ đi!
Rồi lão cất bước bỏ đi mất, để lại Dương Vũ trong cơn bất an. Hắn quen thuộc lão hơn bất kỳ ai, bỗng nhiên chuyển chủ đề như này, chắc chắn lại tính toán gì đây.
Uống cốc nước để trên bàn, Dương Vũ nghi hoặc tiến đến cánh cửa. Nhìn vào chiếc chìa khóa, Dương Vũ chẳng biết có nên mở hay không.
Oáp!
Ngáp một cái, Dương Vũ quyết định đi vào phòng. Dù sao lúc này đã là một giờ sáng, bước vào phòng cũng không thấy gì ngoài màu đen. Đóng của phòng lại, Dương Vũ ném hết quần áo ra, hắn có thói quen ngủ không mặc đồ, bởi vì nếu mặc là hắn cảm thấy rất khó chịu.
Lên giường đắp chăn, khi hắn chuẩn bị tiến vào giấc ngủ thì bàn tay quơ trúng một thứ gì đó mềm mềm, đàn hồi và rất mát mẻ. Cũng ngay tức khắc, toàn thân hắn nóng ran, da thịt nổi lên một tầng đỏ ửng.
-Chết mẹ, bị chuốc thuốc rồi! Lão già chết tiệt!
Dương Vũ thô tục chửi ầm trong lòng, nhưng không dám nói ra ngoài miệng. Chính mình ăn nhờ ở đậu lại còn mắng chửi người ta, như thế quá mất đạo lý đi?
Trong lòng thầm nghĩ đêm nay hẳn phải quay tay rồi, thế nhưng cái vật cứng nóng dưới bụng lại bị một cái thứ gì mềm mại, mát mát ôm lấy, cảm giác tê dại truyền vào não khiến Dương Vũ hầu như không biết thời gian đang trôi qua.
-Ách, chuẩn bị luôn hình nộm sao? Lão già này vẫn biến thái như vậy…
Dương Vũ thầm khinh bỉ lão già kia. Này còn đặt hình nọm trong phòng, hẳn là muốn quay lại hết đây mà…
-Hả?
Bỗng cái thứ nắm “cây thương” của hắn khẽ xê dịch một chút. Dương Vũ nãy giờ không nhúc nhích dù chỉ một li à nha, sao cái thứ giống như bàn tay kia lại cử động?
Nhưng chưa để hắn kịp nghĩ, bàn tay đó bắt đầu cựa quậy nhanh dần, khoái cảm như nước lũ vỡ đê chạy thẳng tới não hải Dương Vũ. Cố gắng lưu lại một tia thanh tỉnh, Dương Vũ hốt hoảng nhìn sang bên cạnh. Một thân ảnh có phần thấp hơn hắn nửa cái đầu đang không ngừng dùng tay cọ xát vật kia của hắn!
-K..Kiliana?
Dùng một chút Quang thuật lên mắt của mình, Dương Vũ ngạc nhiên phát hiện, không ngờ người nãy giờ đang trợ hứng giúp mình lại là Kiliana! Bàn tay của hắn cũng đang đặt trên ngực lớn của cô nàng này!
-Xem ra lại bị lão hố rồi…
Nhìn thân thể thuần khiết không một mảnh vải che thân của Kiliana, Dương Vũ tức thì bộc phát thú tính của mình, không quan tâm vì sao cô nàng bị như vậy.
Dù sao lão cũng rất là âm mưu, thông minh đến mấy cũng bị lão hố ít nhất một hai lần!
Nhìn lão hiền hòa thế thôi, chứ trong đầu không biết chứa bao nhiêu tư tưởng tào lao à nha. Dương Vũ cười nói:
-Lão già, lâu rồi chưa gặp, khỏe chứ?
-Ha ha, lão đang chờ ngươi với đứa cháu yêu quý của ta đã mà, chết nhanh làm gì?
Lão giả cười cười, nhưng vào trong tai Dương Vũ thì nó ngập tràn mùi âm mưu. Hắn chỉ đành cười trừ, chỉ chỉ tới Kiliana:
-Xem cháu gái ông thế kia, tám phần bị ông ép buộc, vui vẻ cái nỗi gì?
Kiliana chỉ hừ một tiếng rồi im lặng bước vào nhà. Lão giả chỉ có cười khổ, dẫn Dương Vũ đi theo.
Trong căn nhà là nội thất xa hoa, cho dù là top 10 tỷ phú thế giới cũng chưa tiện nghi bằng một phần nhỏ ngôi nhà này. Dương Vũ cảm thán mình vớ được cô vợ phú hào rồi thản nhiên ngồi xuống sofa.
-Tiểu tử, đánh chứ?
Lão giả bỗng chỉ chỉ ra sân đấu tập ngoài khuôn viên căn biệt thự. Nơi đó là một sân đấu lát gạch rộng hàng trăm mét vuông, thoải mái chiến đấu không làm hại ai. Hơn nữa còn được một bậc thầy kết giới lắp đặt một cái cấm chế, nhưng đối với Dương Vũ thì như trò trẻ con.
-Sợ nát nhà thôi.
Dương Vũ nhấp một ngụm trà, thờ ơ nói. Sức mạnh của hắn lúc này phải nói là ngang với Flamis một trong các thần, chơi ngu với lão này thì có khi xung quanh trăm dặm cũng thành cát bụi mất.
Lão già cười khổ, mới hai năm trước đây bản thân còn có cơ ngang với Dương Vũ, ai ngờ sau hai năm tên này lại trâu bò như vậy. Thế sự khó lường à…
Hai người một già một trẻ ngồi lặng thinh, không ai nói với ai một câu gì. Mười lăm phút sau, Kiliana từ phòng tắm bước ra ngoài. Dương Vũ muốn gọi cô lại hòa giải không khí thì bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của cô, đành mím môi không nói gì.
Cao thủ đến mấy cũng có phần sợ vợ a. Trước cưới đã như này, liêu sau này như nào? Dương Vũ không dám nghĩ tiếp đến chuyện đó, liền gọi:
-Bordex, hỏi một việc được chứ?
Lão giả đang cắm tai nghe nên không nghe thấy Dương Vũ gọi. Chờ một lúc vẫn không có phản ứng, hắn liền bực tức đi lại chiếc ghế gỗ ông ta đang ngồi, nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại.
Chỉ thấy bên trong là một ba con người đang như long như xà cuốn lấy nhau, toàn thân không một tấc che giấu. Người con trai rất hung mãnh mà hành hạ hai người phụ nữ dưới thân, âm thanh thì Dương Vũ có thể nghe thấy, là tiếng rên rỉ khiến người ta bị kích thích kia.
-Mẹ nó, già thế này còn xem AV sao?
Dương Vũ nghĩ thầm, liền giựt dây tai nghe ra ngoài, hét lớn vào tai lão:
-Ê!
Bordex tức thì giật bắn mình, một bàn tay vô thức vả trúng má phải Dương Vũ, một dấu bàn tay đỏ ửng in hằn trên khuôn mặt anh tuấn của hắn. Dương Vũ cười khổ một tiếng, không ngờ cái lão này phản ứng dữ dội như vậy.
-Giật mình, bộ ngươi nghĩ ta bị điếc sao?
Lão giả mặt dày vô sỉ nói. Thực lực tầm cỡ thế giới, lão chắc chắn có nghe Dương Vũ gọi, nhưng tiếp tục xem điện thoại. Cứ tưởng tên này trơ mặt cầu xin, gọi mình một tiếng “ông”.
Thế mà nó hét vào tai lão một cái, tiếng ong ong suýt nữa chọc thủng màng nhĩ. Dương Vũ cười chế giễu một tiếng, không lễ phép mà nói:
-Bị điếc mới phải gọi như vậy chứ? Má nó, người ta hảo tâm hét vào chữa bệnh cho ngươi, lại còn đánh ta một cái… Sau này không tán gái được biết….
Đang một mặt quân tử giáo huấn tiểu nhân, Dương Vũ bỗng ngừng lại, vì hắn thấy Bordex lúc này đang cười vui vẻ mà nhìn hắn. Một nụ cười rất hiền hòa, phần lớn ai cũng nghĩ như vậy, thế nhưng những người từng tiếp xúc với lão già quái đản này lại không nghĩ vậy.
-Tán gái sao? Ừm….
Lão thì thầm vài tiếng, với thính giác của Dương Vũ thì nghe mấy từ này không có gì khó khăn, nhưng trong lòng hắn cảm thấy một nỗi bất an, rất là bất an…
-Ha ha, chỉ đùa thôi mà… Kiliana xinh đẹp như vậy, tán gái làm gì?...
Dương Vũ mất tự nhiên cười lên, miệng nói một đằng nhưng trong lòng nghĩ một nẻo:
-Má, bản thần đang muốn chơi nhiều nhiều một chút… Sống hơn hai mươi năm cuộc đời còn chưa biết cảm giác phóng ra nó như nào…
Lão già bán tín bán nghi nhìn Dương Vũ rồi bắt đầu nhìn vào căn phòng của Kiliana, vội ném một chiếc chìa khóa cho Dương Vũ.
-Chìa khóa phòng ngươi, đi ngủ đi!
Rồi lão cất bước bỏ đi mất, để lại Dương Vũ trong cơn bất an. Hắn quen thuộc lão hơn bất kỳ ai, bỗng nhiên chuyển chủ đề như này, chắc chắn lại tính toán gì đây.
Uống cốc nước để trên bàn, Dương Vũ nghi hoặc tiến đến cánh cửa. Nhìn vào chiếc chìa khóa, Dương Vũ chẳng biết có nên mở hay không.
Oáp!
Ngáp một cái, Dương Vũ quyết định đi vào phòng. Dù sao lúc này đã là một giờ sáng, bước vào phòng cũng không thấy gì ngoài màu đen. Đóng của phòng lại, Dương Vũ ném hết quần áo ra, hắn có thói quen ngủ không mặc đồ, bởi vì nếu mặc là hắn cảm thấy rất khó chịu.
Lên giường đắp chăn, khi hắn chuẩn bị tiến vào giấc ngủ thì bàn tay quơ trúng một thứ gì đó mềm mềm, đàn hồi và rất mát mẻ. Cũng ngay tức khắc, toàn thân hắn nóng ran, da thịt nổi lên một tầng đỏ ửng.
-Chết mẹ, bị chuốc thuốc rồi! Lão già chết tiệt!
Dương Vũ thô tục chửi ầm trong lòng, nhưng không dám nói ra ngoài miệng. Chính mình ăn nhờ ở đậu lại còn mắng chửi người ta, như thế quá mất đạo lý đi?
Trong lòng thầm nghĩ đêm nay hẳn phải quay tay rồi, thế nhưng cái vật cứng nóng dưới bụng lại bị một cái thứ gì mềm mại, mát mát ôm lấy, cảm giác tê dại truyền vào não khiến Dương Vũ hầu như không biết thời gian đang trôi qua.
-Ách, chuẩn bị luôn hình nộm sao? Lão già này vẫn biến thái như vậy…
Dương Vũ thầm khinh bỉ lão già kia. Này còn đặt hình nọm trong phòng, hẳn là muốn quay lại hết đây mà…
-Hả?
Bỗng cái thứ nắm “cây thương” của hắn khẽ xê dịch một chút. Dương Vũ nãy giờ không nhúc nhích dù chỉ một li à nha, sao cái thứ giống như bàn tay kia lại cử động?
Nhưng chưa để hắn kịp nghĩ, bàn tay đó bắt đầu cựa quậy nhanh dần, khoái cảm như nước lũ vỡ đê chạy thẳng tới não hải Dương Vũ. Cố gắng lưu lại một tia thanh tỉnh, Dương Vũ hốt hoảng nhìn sang bên cạnh. Một thân ảnh có phần thấp hơn hắn nửa cái đầu đang không ngừng dùng tay cọ xát vật kia của hắn!
-K..Kiliana?
Dùng một chút Quang thuật lên mắt của mình, Dương Vũ ngạc nhiên phát hiện, không ngờ người nãy giờ đang trợ hứng giúp mình lại là Kiliana! Bàn tay của hắn cũng đang đặt trên ngực lớn của cô nàng này!
-Xem ra lại bị lão hố rồi…
Nhìn thân thể thuần khiết không một mảnh vải che thân của Kiliana, Dương Vũ tức thì bộc phát thú tính của mình, không quan tâm vì sao cô nàng bị như vậy.
Dù sao lão cũng rất là âm mưu, thông minh đến mấy cũng bị lão hố ít nhất một hai lần!