Sự Đầu Hàng Ngọt Ngào

Chương 16 : Ngã hai lần

Ngày đăng: 16:36 27/05/20


Khương Sơ không hiểu logic này: "Cái này liên quan gì đến việc tôi thích anh?"



Lòng tự trọng còn sót lại của Hứa Đình Thâm rốt cuộc cũng bị Khương Sơ chà đạp hoàn toàn, anh như một trò cười được phơi bày trước mặt cô một cách trần trụi từ đầu đến đuôi, giống hệt với năm đó.



Sống hơn hai mươi năm, anh chưa từng ngã hai lần vào cùng một cái hố.



Hứa Đình Thâm không trả lời.



"Anh giữ lại cái này làm gì?" Khương Sơ không hiểu: "Bởi anh cho rằng tôi thích anh?"



Một tay của Hứa Đình Thâm để trong túi quần, đầu lưỡi để ở răng hàm, hỏi ngược lại: "Em thật sự không biết?"



Khương Sơ lắc đầu.



Ánh mắt người đàn ông thoáng qua một tia mất mát, anh cúi đầu cười nhạo một tiếng: "Đây chẳng phải để nhắc nhở tôi rằng em đã từng là đồ đần sao?"



Khương Sơ: "?" Người này thần kinh rồi.



"À..." Dáng vẻ của Hứa Đình Thâm tựa như đột nhiên nhớ ra gì đó: "Bây giờ vẫn thế."



"..." Khóe môi Khương Sơ mím chặt thành một đường thẳng, đôi mắt hạnh tức giận nhìn anh chằm chằm.



Hứa Đình Thâm rút lại tờ giấy trong tay Khương Sơ, ỷ vào thân hình cao lớn mà vò rối tóc cô: "Đồ lùn."



Cơn giận của Khương Sơ tưởng chừng như đã lên đến đỉnh điểm, sĩ khả sát bất khả nhục [1], cô kéo cổ tay của Hứa Đình Thâm, ra sức cắn anh.



[1] Sĩ khả sát bất khả nhục: giết thì giết đại đi, đừng có mà làm nhục.



Hứa Đình Thâm nhíu mày, rút tay lại liếc nhìn, trên đó hiện rõ một dấu răng, anh híp mắt, vươn tay ra, trong giọng nói mang theo vài tia uy hiếp: "Này, cắn nữa đi."



"..." Vẻ mặt Khương Sơ tựa như viết: "Tôi thấy bệnh của anh cũng không nhẹ."



Tờ giấy trên tay cô đã bị Hứa Đình Thâm lấy đi, thấy anh về phòng, Khương Sơ cũng nhếch miệng trở lại phòng của cô, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Cái gì mà dấu khai căn các thứ, đau cả đầu."



Trần Niệm Niệm cầm hộp cơm bước đến: "Ăn đi này."



Lúc này, cái người vẫn luôn cảm thấy hứng thú với đồ ăn là Khương Sơ lại không hề quan tâm đến hộp cơm trên tay cô nàng, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, thành thật hỏi: "Bài toán thì có liên quan gì đến thích hay không thích?"



Trần Niệm Niệm khó hiểu: "Bài toán gì?"




"A a a a a a anh ơi em nhớ anh muốn chết đi được."



Khu bình luận cái gì cũng có, chỉ là không có Trì Tinh. Mặc dù đây là livestream của anh ta, nhưng rõ ràng là chẳng mấy ai nhớ điều này.



Hứa Đình Thâm cũng không nói gì, chỉ rủ Trì Tinh chơi game, ngay khi mọi người đều tưởng hai vị đại nam thần muốn tổ đội chơi game, Hứa Đình Thâm lại chọn hình thức PK, sau đó liên tục hành hạ Trì Tinh hết lần này đến lần khác.



"..." Hình như không giống với kịch bản mà chúng ta tưởng tượng thì phải.



Đến lần thứ mười, Trì Tinh khó khăn lắm mới nắm quyền chủ động, Hứa Đình Thâm đối diện lại dùng kỹ năng gây choáng để khống chế anh ta, sau đó là một loạt công kích...



"Cái này gọi là, kẻ ác không phí lời?"



"Chuyện gì đây? Sao Trì tiểu khả ái lại làm Hứa đại bảo bối không vui rồi? Đừng bắt nạt anh ấy mà."



"Mặc dù Trì Tinh rất thê thảm nhưng tôi buồn cười quá, thật xin lỗi."



"Đây là tương ái tương sát sao?"



Sau khi PK không biết bao nhiêu ván, rốt cuộc Hứa Đình Thâm cũng buông tha cho Trì Tinh, livestream kết thúc trước khi mọi người kịp nghe thấy hai chữ châm biếm nhưng trí mạng của Hứa Đình Thâm.



"Đồ gà."



Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lực sát thương lại gấp mười.



Kẻ mê game, chưa từng bị chửi chơi gà là Trì Tinh tuyệt vọng, anh ta oan ức nói: "Quay phim chỉ là công việc thôi, sao anh lại phản ứng dữ dội như vậy?"



"Anh nghi ngờ chú cố ý chiếm tiện nghi của cô ấy."



"Anh à, em thật sự không cố ý mà." Trì Tinh hận không thể đập đầu vào tường.



Hứa Đình Thâm nhíu mày: "Không cố ý hay là diễn xuất kém? Cảnh đơn giản như vậy mà chú cũng diễn hỏng."



Được lắm, lúc này thì ngay cả diễn xuất cũng bị châm biếm rồi.



Hứa Đình Thâm chua nồng nặc đặt một tay lên ghế của Trì Tinh: "Lúc anh và cô ấy ở bên nhau rất ít khi thân mật như vậy, chú ngược lại thì hay rồi?"



Trì Tinh không dám tin nhìn anh: "Tên súc sinh nhà anh mà cũng có lúc trong sáng cơ đấy?"