Sự Đầu Hàng Ngọt Ngào

Chương 20 : Bí mật

Ngày đăng: 16:36 27/05/20


Mặc dù Đàm Điềm và Khương Sơ rất thân thiết, nhưng sau khi Khương Sơ và Hứa Đình Thâm chia tay, Khương Sơ không muốn cô nàng nhắc đến tên Hứa Đình Thâm nữa, Đàm Điềm cũng đồng ý, lúc này thấy Khương Sơ đã buông bỏ rồi, cô nàng mới dám nhắc đến chuyện trước kia.



Khương Sơ nâng mắt nhìn Đàm Điềm, bàn tay nắm cốc thủy tinh siết chặt.



Hàng lông mi dài của Đàm Điềm chớp chớp như chiếc quạt nhỏ, in bóng không đều trên khuôn mặt trắng nõn, cô nàng không ngờ Khương Sơ vẫn còn để ý đến chuyện kia, cũng khó trách thôi, sau khi chia tay, nhìn có vẻ như Khương Sơ không hề để tâm, nhưng Đàm Điềm đã nhiều lần bắt gặp cảnh cô trốn một nơi rồi lặng lẽ khóc.



Đàm Điềm vừa định tìm chủ đề khác để chuyển hướng, Khương Sơ đột nhiên mở miệng: "Bởi vì có một lần mình đi tìm anh ấy, vô tình thấy anh ấy và bạn cùng phòng..."



*



Hôm đó là chủ nhật, có rất ít học sinh ở lại trường, Hứa Đình Thâm tìm một phòng học trống để đợi cô cùng tự học, Khương Sơ nghĩ rằng chỉ có hai người là cô và Hứa Đình Thâm, không ngờ lúc đến cửa sau lại phát hiện không phải vậy.



Khương Sơ bị cận nhẹ, tưởng mình tìm nhầm phòng nên không bước vào, đột nhiên một giọng nói quen thuộc phát ra từ bên trong: "Hứa Đình Thâm, cậu giỏi thật đấy."



Một cậu bạn cùng lớp khác cợt nhả phụ họa theo: "Lần trước đánh cược với bọn mình rằng trong một tuần có thể theo đuổi được Khương Sơ, thế mà lại thật sự thành công. Cậu đoán xem sao cô ấy lại ngây thơ tin người như vậy..."



Hứa Đình Thâm không phủ nhận, chỉ cúi đầu, không biết đang nhìn gì.



Khương Sơ đứng ở cửa, sắc mặt trắng bệch.



Vậy nên, sau đó cô đã dùng cách này để nói lời chia tay, cứu vớt lòng tự trọng bị chà đạp của mình.



*



Đoạn ký ức kia tựa như chiếc xương bị mắc kẹt trong cổ họng Khương Sơ, vừa nuốt trôi được, lại không thể mặc kệ nó, lúc này đây, lần đầu tiên để lộ vết sẹo, Khương Sơ chỉ cảm thấy đau đến máu chảy đầm đìa.



Đàm Điềm không ngờ sự thật lại là như vậy, cô nàng không thể tin được: "Nhưng Hứa Đình Thâm đối xử với cậu, không giống như giả vờ thích đâu."



Mặc dù cô nàng và Khương Sơ không phải bạn cùng lớp, nhưng lại học cùng khóa, Hứa Đình Thâm thường lên lớp cùng Khương Sơ, ánh mắt của cậu khi nhìn cô nếu không phải là thích, thì có lẽ lúc này Hứa Đình Thâm đã đoạt giải ảnh đế rồi.



Đàm Điềm nghĩ một lúc rồi nói: "Hơn nữa, sau khi chia tay, cậu ta cũng không không hẹn hò với người khác, ngay cả đối tượng scandal cũng không có. Nếu thật sự là vì đánh cược thì cậu ta được lợi lộc gì chứ?"



Khương Sơ cúi đầu: "Lúc đó mình, quả thực đã quá xúc động."



Đàm Điềm hiểu rõ cô, mỉm cười: "Bởi vì lòng tự trọng của cậu lớn, nên không thể chấp nhận việc tình cảm của mình bị lừa dối, đúng không?"



"Không chỉ vì lí do này thôi đâu." Khương Sơ cầm cốc uống một ngụm nước, chất lỏng lạnh buốt chảy xuống cổ họng: "Mình cảm thấy anh ấy không đủ thích mình, anh ấy là kiểu người có tình cảm mãnh liệt, nếu thích thì sẽ không bình thản như nước suối vậy đâu."



Đàm Điềm hạ mí mắt, khóe môi cong lên: "Cậu thật là."



Người quá tự trọng cũng sẽ không tự tin, vì sợ không nhận được đáp án mà mình mong muốn, nên dứt khoát không muốn nữa.



Đàm Điềm thở dài: "Tiểu Khương Sơ của tôi ơi, cậu có thể tự tin một chút được không. Trước đây cậu là nữ thần của toàn học viện chúng ta đấy. Ai mà không thích cậu chứ?"



Khương Sơ ngước đôi mắt đầy nghi hoặc lên: "Cậu mới là nữ thần chứ, có phải mình đâu?"




Nghiêm Hi: Trợ lý của anh đến rồi, anh ta nói có việc tìm anh.



Khương Sơ thấy tâm tư Hứa Đình Thâm vốn không hề đặt ở đây: "Anh về với Nghiêm Hi đi, tôi muốn xem kịch bản."



Hứa Đình Thâm cảm thấy giọng nói của cô không bình thường, nhưng không rõ lý do, anh vẫn giải thích theo bản năng: "Em gái tôi lớn vậy rồi còn cần tôi trông chừng làm gì? Là chuyện công việc thôi."



"À." Khương Sơ hết sức thờ ơ trả lời, một lúc sau ánh mắt mới sáng lên, lông mi dài chớp chớp: "Em gái anh?"



Sao không cùng họ?



Hứa Đình Thâm nhìn thấu nghi ngờ của cô, nghiêng người dùng ngón tay thon dài gảy một cái lên trán cô: "Em họ."



Khương Sơ cho rằng suy nghĩ của mình đã bị anh thấy rõ, hai tai hơi nóng lên, cô cúi đầu không nhìn mắt anh: "Ừ."



Trong mắt Hứa Đình Thâm lóe lên ý cười, khóe miệng không nhịn được cong lên, anh liếc nhìn Khương Sơ, bực bội trước đó đã bị quét sạch, ngọt ngào liên tục từ tim lan rộng ra.



Giống như trời đông giá rét qua đi, gió xuân ấm áp dần thổi tan băng giá nơi đáy lòng.



Khương Sơ không biết nên giải thích thế nào, chuông cửa bỗng vang lên, cô đứng dậy mở cửa thì thấy Nghiêm Hi thò đầu ra.



"Khương Sơ."



Cô nàng chào một tiếng, sau đó vào phòng lôi Hứa Đình Thâm ra: "Mau lên mau lên, trợ lý chờ anh lâu muốn chết rồi, anh còn ở chỗ này tán gái à."



Lời nói này khiến Khương Sơ hơi xấu hổ, trái lại, Hứa Đình Thâm lại rất thản nhiên, thậm chí anh còn đặt hai tay trên ghế sa lon, dáng vẻ lười biếng, hoàn toàn coi lời của Nghiêm Hi như gió thoảng qua tai.



Cuối cùng, Nghiêm Hi phải dùng sức chín trâu hai hổ mới có thể kéo Hứa Đình Thâm ra ngoài, sau đó lại thầm nghĩ bản thân rất giống với câu "Hoàng đế còn không gấp, thái giám đã sốt ruột", cô nàng hận không thể đạp Hứa Đình Thâm một cái, nhưng vì chú ý hình tượng của mình nên không ra tay.



Hứa Đình Thâm vuốt lại vết nhăn không hề tồn tại trên vạt áo, cất bước về phòng của mình. Nghiêm Hi liếc nhìn Khương Sơ, chẳng những không về phòng mà còn bước vào phòng cô: "Ngại quá, hôm qua em mệt quá nên chưa nghiêm túc chào hỏi chị."



"Không sao." Khương Sơ đành đóng cửa lại, rót cho cô nàng một cốc nước.



"Thật ra em mới về nước, nên không quen nghệ sĩ nào cả, chị biết vì sao em lại biết chị không?" Vẻ mặt Nghiêm Hi trở nên thần bí, hai tay chắp sau lưng nhìn cô.



Khương Sơ đảo mắt, suy đoán: "Hứa Đình Thâm nhắc đến chị?"



Nghiêm Hi lắc đầu, giải thích: "Thật ra là vì trong phòng anh trai em có giấu ảnh của chị."



Một bí mật quý báu không thể chạm vào.



Hàng lông mi vừa dày vừa dài của Khương Sơ khẽ run lên.



"Em vô tình làm vỡ khung ảnh, đó là lần đầu tiên anh trai nổi giận với em."