Sự Đầu Hàng Ngọt Ngào
Chương 30 : Tuyết đầu mùa
Ngày đăng: 16:36 27/05/20
Lúc này, các loại chua xót và cảm động trước lúc Khương Sơ gọi điện thoại đã hoàn toàn tan biến.
Gì mà thầm mến với lại đau khổ cơ chứ, tất cả đều là giả dối. Trong từ điển của tên đần kia vốn không hề có trò thanh xuân đau khổ này.
Cô cảm thấy tiếc thay cho xúc động vừa nãy của mình, cười nói: "Em biết ngay mà."
"Sao vậy? Hình như em rất thất vọng?" Trong giọng nói của Hứa Đình Thâm còn mang theo dòng điện truyền đến tai cô, nhuộm thêm cả vẻ hài hước và trêu chọc: "Rất muốn nhìn dáng vẻ lúc khóc của anh à?"
Khương Sơ không nói, nhưng cô rất sợ hãi, sợ bản thân đã từng phụ lòng anh. Cô đã phụ lòng anh một lần rồi, nếu cô vô tình làm chuyện đó lần thứ hai, thì cô nhất định sẽ rất đau lòng.
Những thứ vụn vặt được giấu trong nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời kia, còn nhiều chuyện mà cô không hề biết, nếu anh tận lực che giấu, vậy thì kết quả cũng chỉ có thể là chết cũng chưa được đối chứng.
Hứa Đình Thâm ý vị thâm trường "A" một tiếng, cố gắng che giấu ý cười: "Đúng vậy, đã từng vì yêu em mà không được đáp lại, nên anh ăn không ngon, ngủ không yên, "Ngày càng ốm yếu cũng không hối hận, nguyện vì người mà thân thể tiều tụy." [1]... Anh đáng thương như vậy, có phải em nên bồi thường cho anh thật tốt hay không?"
[1] Nguyên văn: 衣带渐宽终不悔, 为伊消得人憔悴 (hai câu thơ trong bài Điệp luyến hoa của Liễu Vĩnh)
Khương Sơ vô cùng thân thiện hỏi anh: "Nhiều người đi chết như vậy, sao anh không đi đi."
"Đồ không có lương tâm, anh mà chết thì chẳng còn ai thương em nữa." Cổ họng anh phát ra tiếng cười khẽ: "Em không tiếc à?"
Tất nhiên là cô không nỡ, bèn bĩu môi: "Cúp máy đây, cúp máy đây."
Hứa Đình Thâm cười xùy một tiếng: "Nha đầu này."
Trì Tinh vừa quay phim xong, liền bước tới, thuận miệng hỏi: "Anh ở đây làm gì vậy?"
"Chú đói lắm à?"
Trì Tinh: "?"
"Chú hỏi anh như vậy chẳng phải vì muốn ăn thức ăn cho chó sao?" Hứa Đình Thâm đến gần, vuốt vuốt đầu chó của Trì Tinh: "Ngoan, thức ăn cho chó không thiếu phần của chú đâu."
Trì Tinh hất tay anh: "Cút!"
Không phải bạn trai nhà người ta thường nói "Dù tuyết có rơi hay không, thì anh cũng sẽ tha thứ cho em" sao? Bạn trai này là hàng fake rồi, không thì đăng lên mạng bán đi cho rồi.
Cô hừ một tiếng, ngồi lên ghế.
Đồ ăn đã dọn lên, Khương Sơ cầm đũa, cô rủ mắt, giọng nói nhỏ nhẹ: "Em có chuyện muốn nói với anh."
Hứa Đình Thâm thấy vẻ mặt này của cô liền biết chắc chắn cô đã làm sai chuyện gì đó, anh kéo ghế, ngồi bên cạnh cô, hơi dựa lại gần: "Em đã làm gì?"
"Nếu em nói, anh sẽ xem xét hôm nay là tuyết đầu mùa nên tha thứ cho em chứ?"
Hứa Đình Thâm cong khóe môi, ánh mắt có chút xấu xa: "Không chỉ không, mà còn phạt em nữa."
"Em..." Nhưng Khương Sơ vẫn muốn nói rõ với anh, nên quyết định nói: "Thật ra trước đây chúng ta chia tay..."
Vẻ mặt Hứa Đình Thâm lập tức trở nên không vui, khóe miệng của anh mang theo nụ cười, nhưng lại khiến người khác đột nhiên cảm thấy rét lạnh: "Không phải đã nói đừng nhắc đến chuyện này rồi sao?"
Khương Sơ buông đũa xuống, bàn tay trắng nõn nắm lấy cánh tay anh: "Em nói đánh cược là lừa anh đấy."
Lông mi của anh run lên, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn, giọng nói khàn khàn: "Có ý gì?"
Hứa Đình Thâm gần như muốn chạy trốn khỏi đây, anh sợ phải nghe thấy đáp án mà mình không muốn nghe.
Chẳng hạn như, vì cô hẹn hò với anh chán rồi, nên chỉ bịa bừa một lý do. Nếu quả thực như vậy, thì anh sẽ càng tổn thương hơn trước.
Hứa Đình Thâm đã sớm thuyết phục bản thân, mặc kệ lúc trước anh có bị đùa giỡn hay không, anh cũng không thể buông tay lần nữa. Nhưng Khương Sơ vẫn muốn vạch trần vết sẹo cũ.
"Em cứ tưởng lúc ấy anh không thích em, nên cố ý lấy lý do như vậy để lừa anh, về sau em mới biết là mình hiểu lầm anh." Hốc mắt cô hơi đỏ, vô cùng khó khăn nói: "Thật ra em vẫn luôn thích anh."
Anh bỗng giật mình, nhất thời không biết mình nên vui mừng hay khổ sở, nhưng rõ ràng trong đầu anh, sự vui mừng chiếm nhiều hơn một chút, tựa như một người đã đi rất lâu trên sa mạc, rõ ràng đã sớm từ bỏ hi vọng, lại đột nhiên gặp được ốc đảo.
Khương Sơ, chính là vùng ốc đảo kia của anh.