Sự Đầu Hàng Ngọt Ngào

Chương 33 : Ngọt ngào

Ngày đăng: 16:36 27/05/20


Khương Sơ nhịn cười đến nỗi sắp phát điên rồi.



Trì Tinh thở dài một hơi, có lẽ Hứa Đình Thâm nói đúng, anh mới là con trai ruột của mẹ mình, còn mình chắc chỉ là nhặt từ thùng rác về thôi, hơn nữa còn là một thùng rác ẩm ướt.



Ha ha.



Lúc đi, mẹ Trì Tinh còn nói với Hứa Đình Thâm: "Cám ơn cháu vẫn luôn chăm sóc Trì Tinh."



Trước mặt trưởng bối, tốt xấu gì thì Hứa Đình Thâm cũng đứng đắn hơn: "Cháu nên làm ạ."



Trì Tinh dựa người lên cửa, ghét bỏ nhìn Hứa Đình Thâm: "Được rồi được rồi, ăn xong rồi thì mau cút đi."



Hứa Đình Thâm nhíu mày, còn chưa kịp nói lời châm chọc, cánh tay Trì Tinh đã bị đập: "Sao lại nói vậy chứ?"



"Mẹ!"



Sau khi xuống lầu, nụ cười trên khuôn mặt Khương Sơ vẫn không giảm: "Tình cảm giữa dì và Trì Tinh thật tốt."



Mặc dù ngoài miệng luôn thiên vị Hứa Đình Thâm, nhưng Khương Sơ vẫn có thể nhìn ra dì rất quan tâm Trì Tinh, lúc bà cảm ơn Hứa Đình Thâm cũng thật sự hy vọng anh chăm sóc con mình thật tốt.



Hứa Đình Thâm cong môi, ánh mắt lóe lên tia yếu ớt.



"Đêm tất niên anh cũng ở đoàn phim à?"



"Tất niên có lẽ đoàn phim sẽ cho nghỉ vài ngày, nhưng lúc đó nhất định sẽ tham gia tiết mục."



Khương Sơ dừng bước, cố ý nói: "Thật ghen tỵ với người đại diện của anh."



"Cắt." Anh chẳng thèm nhìn: "Anh ta chỉ là một tên đàn ông đang độ tuổi mãn kinh, có gì tốt mà phải ghen tị."



"..." Đột nhiên đau lòng thay cho người đại diện.



Hứa Đình Thâm lấy điện thoại ra, nói không theo lẽ thường: "Nếu không thì vậy đi, bây giờ anh sẽ đuổi người đại diện rồi thay em vào."



Khương Sơ: "..." Ngài quả đúng là dám nói vậy.



Thấy anh thật sự muốn gọi điện thoại, Khương Sơ nhón chân lên định cướp điện thoại trong tay Hứa Đình Thâm, lại bị người đàn ông giữ trong ngực: "Chỉ là, làm người đại diện của anh sẽ phải kiêm thêm chức trợ lý, phải ở chung, ngủ chung giường..."



Nói hươu nói vượn gì đấy!



Cô trừng mắt, đưa tay lên đánh anh: "Làm gì có người đại diện nào còn phải làm trợ lý, cho dù là trợ lý, thì... sao lại phải ngủ chung giường chứ?"



"Em chưa nghe bao giờ à? Trợ lý cái gì cũng phải làm, phải lo lắng toàn bộ cho ông chủ." Hứa Đình Thâm hơi cúi đầu, tiến đến bên tai cô nói: "Không ngủ chung giường thì sao có thể giải quyết khó khăn cho anh chứ?"




"Thì ra không nhớ." Hứa Đình Thâm giả bộ thương tâm gần chết: "Đồ không có lương tâm, nhưng anh vẫn luôn nhớ em đấy."



Khương Sơ còn cảm thấy mình đã tổn thương trái tim anh, hoàn toàn không biết Hứa Đình Thâm đang giả nai.



"Có biết anh nhớ em như thế nào không?"



Trực giác mách bảo Khương Sơ rằng, nhất định đây không phải lời gì hay ho, liền nói sang chuyện khác: "Anh thấy vừa nãy em trang điểm có đẹp không?"



Hứa Đình Thâm suy nghĩ một chút, nói giọng của trực nam: "Khác nhau chỗ nào sao?"



Khương Sơ: "..." Đây là đang sỉ nhục kỹ thuật trang điểm của cô sao?



"À..." Dường như anh đột nhiên nhìn ra chút gì đó: "Môi hôn rất thích."



"Phi."



Hứa Đình Thâm đột nhiên nói: "Khương Sơ, trước giao thừa đến nhà anh một chuyến đi."



"Hả?" Khương Sơ chớp chớp mắt: "Vì sao?"



"Mẹ anh nói bà ấy muốn gặp em." Ngón tay thon dài của Hứa Đình Thâm nắm thành quả đấm, đặt bên môi che giấu ý cười: "Hơn nữa, không phải em nhìn chằm chằm hình nền của anh tận mười mấy phút sao? Không muốn gặp anh à?"



Khương Sơ mở to hai mắt: "Sao anh biết?"



Sau khi ý thức được những lời này chẳng khác nào thừa nhận trá hình, cô lập tức đổi giọng: "Em không có."



Ý cười bên khóe môi Hứa Đình Thâm càng đậm: "Hình nền của anh đẹp không? Hửm?"



Khương Sơ vừa bị mất mặt, bèn nói: "Hình nền là Photoshop đấy, tất nhiên là đẹp hơn anh rồi."



Nhưng thực sự là Hứa Đình Thâm hàng thật nhìn đẹp hơn trên hình rất nhiều.



Anh nhíu mày: "Hình nền có thể hôn em không?"



Thật không biết xấu hổ mà, Khương Sơ nhăn mũi, không nói gì.



Hứa Đình Thâm giữ chừng mực: "Đến lúc đó anh được nghỉ rồi sẽ đón em, yên tâm, mẹ anh không ăn thịt người đâu."



Khương Sơ vẫn không nói gì, sau khi tắt video, cả người vẫn hốt hoảng như cũ.



Đây nghĩa là... gặp phụ huynh sao?