Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh
Chương 1 :
Ngày đăng: 17:07 19/04/20
Mở mắt ra, một mảnh tối đen.
Trên giường, Nguyễn Mộng mồ hôi đầy đầu ngồi dậy, cái khăn mỏng manh rơi xuống đầu vai cô, cả người ướt hết mồ hôi, cô nhanh chóng đắp chăn, cái lạnh mùa đông thật lợi hại.
Quay đầu nhìn vào kính trang điểm, bên trong hiện lên một gương mặt tái nhợt, phù thũng, giống như chỉ vừa chết đuối không lâu.
Nơi này… rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Cô không phải đã chết sao? Chết vì say rượu cùng sốc thuốc, cô còn nhớ rõ… Ấn tượng cuối cùng của cô trước khi chết là thấy ba chữ “Phòng cấp
cứu.”
Nhưng mà hiện tại vì sao cô lại ở chỗ này?
Run run tay mở đèn ngủ, Nguyễn Mộng trừng mắt nhìn người trong gương: mập mạp,
phù thũng, vàng vọt, bộ dáng chưa già đã yếu như là bà chủ nhà hơn 30
tuổi.
Nhưng cô rất rõ, đây là cô lúc 23 tuổi ! Từ sau khi cô bắt đầu hút thuốc phiện đã không còn béo như vậy.
Nhưng mà cô béo hay không thì cũng có ai để ý ? Bộ dạng người không ra người
quỷ không ra quỷ lâu như vậy, nam nhân kia cũng không liếc nhìn cô một
cái.
Cô không chịu ly hôn, không chịu thành toàn hắn cùng nữ
nhân kia, hắn liền không còn trở về , cùng tình nhân ở bên ngoài vui vẻ, ngay cả đứa nhỏ cũng đã có!
Tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ mới là một đôi, còn cô Nguyễn Mộng, vĩnh viễn đều là người bị ghét bỏ bị bỏ quên.
Đứa nhỏ… Nói đến đứa nhỏ, cô cũng có một đứa nhỏ. Lúc ban đầu, cô còn hồn
nhiên cho rằng đứa nhỏ có thể đổi trở về trái tim của nam nhân kia.
Nhưng mà hắn lại chỉ yêu đứa nhỏ không hề thương cô, thậm chí ngay cả đứa nhỏ đối với “Mẹ” bên ngoài kia còn tốt hơn với cô.
Nguyễn Mộng, kiếp trước mi làm người thật quá thất bại rồi!
Cô mang dép lê, với tay mở ngọn đèn phòng ngủ mờ nhạt, dưới bộ áo ngủ vẫn là một thân thể mập mạp ngu ngốc, quả thật khó coi.
Từ phòng tắm đi ra, trên mặt cô còn đọng lại những giọt nước lạnh như
băng. Nguyễn Mộng liếc nhìn cái đồng hồ báo thức tinh xảo : Ngày 17
tháng 6.
Cũng là ngày 17 tháng 6 của mười năm sau thời gian cô tử vong.
Nguyễn Mộng còn nhớ rõ bản thân bay vật vờ ở không trung xem một nhà ba người
bọn họ lẳng lặng nhìn chằm chằm di thể của bản thân. Không, là một nhà
bốn người mới đúng, bởi vì con trai của cô cũng ở trong đó, không hề rơi một giọt nước mắt.
Khi đó cô đã nghĩ:
Nếu có thể sống
lại một lần thì thật tốt, cô tuyệt đối sẽ không lựa chọn thi đại học B,
cũng sẽ không thể gặp được anh, sẽ không thích anh, yêu thương anh, điên cuồng theo đuổi anh, dùng hết thủ đoạn để gả cho anh…
Đem bản thân hại thành bộ dáng này, làm cho cha mẹ vì bản thân mà hổ thẹn, ngay cả cốt nhục duy nhất cũng xa cách.
Nếu có thể sống lại….
Nguyễn Mộng run run mở cửa phòng ngủ, trên người vẫn mặc áo ngủ rộng rãi. Cô
chậm rãi đi tới đi lui trong phòng, nhìn mọi thứ vừa xa lạ vừa quen
thuộc.
Nhưng mà nhìn thấy nét mặt lãnh đạm của anh, chân tay cô vẫn luống cuống như
cũ. Hơn ba mươi tuổi, lúc đối mặt với anh, vẫn giống như một đứa trẻ
con.
Anh cho tới bây giờ cũng không lo lắng cho cô, tựa như hiện tại. Cô ngồi ở nơi này hơn một giờ, anh lại sớm tắm rửa đến thư phòng
xem văn kiện.
Nguyễn Mộng nhắm mắt lại, chi cảm thấy trong lòng tràn đầy chua xót, muốn khóc, cũng khóc không được.
Cô rõ ràng mới hai mươi ba tuổi, rõ ràng có cơ hội làm lại một lần nhưng
đều là tuyệt vọng. Chỉ cần anh ở trước mặt cô, cô vĩnh viễn không thể
hiện được vẻ mặt bình thản nhẹ nhàng.
Cởi bộ váy dài, Nguyễn
Mộng chậm rãi đi vào phòng ngủ, tìm quần áo tắm rửa. Vòi hoa sen chảy
xuống dòng nước ấm nhưng không cách nào làm ấm áp thân thể lạnh như băng của cô.
Trên người cô tầng tầng lớp lớp những lớp mỡ thừa, lại
nhìn vào tấm kính bên trong, cô trông thấy một người phụ nữ không rõ ngũ quan.
Đột nhiên đối với tự tin trước kia cảm thấy không hiểu
cùng buồn cười. Cô dựa vào cái gì cho rằng tim anh sẽ thuộc về cô? Lại
dựa vào cái gì cho rằng bản thân gả cho anh, cả đời anh sẽ không rời bỏ
cô?
Cấn thận lau sạch nước, Nguyễn Mộng nhẹ nhàng mà than một
tiếng. Người béo, ngay cả làn da cũng thô ráp, lỗ chân lông thô to, dáng người không đẹp, có nam nhân nào sẽ thích nữ nhân như vậy?
Buổi tối không có ăn cơm, thế nhưng cô cũng không cảm thấy đói.
Mặc vào áo ngủ, lại ngoài ý muốn phát hiện anh đã nằm ở trên giường.
Nguyễn Mộng có chút khẩn trương, cô có một loại cảm giác khó tả đối với anh.
Nhưng Nguyễn Mộng đồng thời rất rõ ràng, mặc kệ là kiếp trước hay là
kiếp này, anh cũng không thuộc về cô.
Kiếp này cô không có yêu
cầu khác, chỉ hy vọng bản thân có thể buông tay ở thời điểm anh yêu cầu
rời đi, không cần liều mạng phản đối.
Tắt đèn, Nguyễn Mộng tiến
vào trong ổ chăn. Từ bên kia truyền lại nhiệt độ cơ thể của anh, Nguyễn
Mộng nhắm mắt lại, bắt buộc bản thân đi vào giấc ngủ.
Cái gì đều không cần nghĩ, nhưng anh lại rất mau từ bên phải ôm lấy cô. Nguyễn
Mộng liền phát hoảng, theo bản năng bật đèn, lại bị anh ngăn trở:
“… Cung Huuyền?”
Vệ Cung Huyền nhíu mày, lúc trước mặc kệ anh không thích, cô cũng không bỏ tật xấu kêu anh là “Huyền”, hôm nay sao lại đổi tính?
“Đừng bật đèn.”
Thanh âm trầm thấp từ tính như khàn khàn mê người, nhưng Nguyễn Mộng so bất luận kẻ nào đều rõ ràng đây đều là giả.
Hết thảy ấm áp, kỳ thực đều là chính cô ảo tưởng. Không mở đèn, chính là bởi vì anh không muốn nhìn đến thân thể của cô thôi.
Trong bóng đêm ôm cô, anh mới có thể ảo tưởng ôm người đàn bà kia.