Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Chương 11 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


Nguyễn Mộng cho rằng mình ăn mặc rất đúng mực, cho nên cô rất khó hiểu

hai người đàn ông trước mặt nhìn cô làm gì. Nếu như không phải ánh mắt

hai người đàn ông này quá mức, Nguyễn Mộng còn muốn giả bộ nửa ngu nửa

sững sờ đi qua:



“Cái đó…”



Cô chỉ chỉ nồi:



“Cháo sắp tràn ra rồi.”



Vệ Cung Huyền liền vội vàng xoay người khuấy cháo.



Nguyễn Mộng muốn buông lỏng, đáng tiếc là ánh mắt của Ôn phó tổng vẫn chết

dính trên người cô. Ánh mắt kia giống như đứa bé nhìn thấy con sâu… Phi, cô làm gì mà so sánh mình với con sâu.



Thật may là Vệ Cung

Huyền rất nhanh liền nấu cháo xong. Nguyễn Mộng vội vàng tìm bao tay

cách nhiệt nhấc nồi xuống, nửa đường lại bị Vệ Cung Huyền ngăn lại:



“Để anh.”



Cô sửng sốt một chút, mắt chớp chớp, ngây ngốc.



Bưng cháo ra ngoài, Vệ Cung Huyền hướng về phía bếp hô một tiếng:



“Bảo bối, lấy bát đũa mới, để Ôn Dư Thừa đem ra.”



Nguyễn Mộng đáp một tiếng, vội vàng lấy ra một bộ bát đũa sạch sẽ, muốn đem ra ngoài, lại bị Ôn Dư Thừa ngăn lại. Anh cười híp mắt nhìn cô, một bộ

dáng rất ôn hoà, rất hiền lành, rất dễ thân cận:



“Để tôi đem ra, nếu không vậy bữa cơm này tôi còn chưa được tham ăn miếng nào liền bị người ta đuổi đi đó.”



Nói xong liền nhận lấy từ trong tay Nguyễn Mộng. Cô theo phía sau đi ra ngoài, có chút há hốc mồm.



Vệ Cung Huyền lại nâng một bên chân mày nhìn về phía cô. Nguyễn Mộng sợ

hết hồn, vội vàng nhìn bàn ăn chút. A, cô quên mất. Sau nhớ lại, vội vã

chạy nhanh vào nhà bếp, vội vàng đem hai ba món vẫn đặt trong lò vi ba

bưng ra đặt trên bàn ăn, trên mặt mượt mà như bánh bao đông lại gần

giống nụ cười sợ sệt.



Ôn Dư Thừa là hạng người tinh anh gì chứ,

lập tức xác định vẻ mặt bên ngoài của cô quá kỳ quái rồi, giống như đứa

bé hay thường bị người nhà thấy là đánh dữ dội. Bây giờ mặc dù không có

đánh, nhưng dáng vẻ sợ sệt đó của cô giống như lập tức sẽ có một bàn tay hoặc một chiếc giày ném tới đây.



Thật sự là kỳ quái…Theo lý

thuyết, cô hẳn không phải để ý cẩn thận mới phải. Nghe nói không phải vợ Vệ Cung Huyền rất có bản lãnh sao? Thủ đoạn cao, đến Vệ Cung Huyền cũng có thể lừa gạt. Hay nên nói thời gian rất lâu dài, viên bánh bao này

mới ý thức được ban đầu mình làm sai?



Đừng nói đùa, đánh chết anh cũng không tin.



Khi anh thấy bánh bao rất vui vẻ bưng một phần thịt bò bít tết ngon lành

cùng salad cà rốt lên thì kinh ngạc nhíu mày. Thì ra một bàn thức ăn này là chuẩn bị cho gã kia?



Người khác không biết, nhưng Ôn Dư Thừa anh rất rõ ràng, Vệ Cung Huyền tại sao lại ăn hai món này, còn không

phải bởi vì người phụ nữ kia?



Chậc, viên bánh bao này cũng thật

đáng thương, trăm phương ngàn kế gả cho Cung Huyền, còn phải mỗi ngày

chịu bị hành hạ tinh thần như vậy, không bằng để cho anh chơi đùa, ít

nhất sẽ không lãng phí đúng không?



Thấy Nguyễn Mộng bưng lên hai món ăn, đáy mắt Vệ Cung Huyền thoáng qua tia vô lực. Nhìn ánh mắt

Nguyễn Mộng thấp thỏm nhìn anh, trong lòng thở dài…Rốt cuộc mình đã làm

cái gì, khiến cho người phụ nữ này trở nên sợ hãi như vậy?
“Thôi đi, cậu xem bộ dáng cô ấy giống như lấy lui làm tiến sao? Cậu quá đề cao cô ấy rồi.”



Lau miệng, Vệ Cung Huyền đứng lên. “Ăn xong thì rửa chén đi.”



Ôn Dư Thừa sửng sốt: “Mình là khách mà!”



“Phải, là khách không mời mà đến.”



Vệ Cung Huyền cười giả dối:



“Muốn rửa hay muốn tôi đá cậu ra ngoài bây giờ?”



“Phi… Đây có tính là quá bắt nạt người khác không? Mình cảm thấy bánh bao kia chắc chắn thích rửa chén hơn mình.”



Muốn đại thiếu gia quanh năm mười ngón tay không dính nước như anh rửa chén? Có lầm hay không? Chưa từng nghe qua quân tử tránh xa nhà bếp sao?!



Vệ Cung Huyền cất bước đi vào phòng bếp, sau khi nghe được hắn nói thì đứng lại, xoay người, cười như không cười nhìn anh:



“Không được khi dễ cô ấy.”



Nói đùa sao…Vậy thì có thể khi dễ anh sao?! Ôn Dư Thừa oán giận, cả người

phát ra oán khí mãnh liệt, quả thật so ra vượt qua cả Trinh Tử đợi N năm ở trong chuông đồng.



Nguyễn Mộng đang ngồi ở trên ghế trong

phòng bếp, nâng má mơ hồ nhìn phương xa. Ánh mắt không có tiêu điểm, cả

khi Vệ Cung Huyền đi tới trước măt cô cũng không thấy rõ.



Trọng

sinh đối với cô mà nói, không chỉ là đi lại con đường trước kia một lần

nữa, mà còn là một biến số. Nhưng biến số này rốt cuộc là tốt hay xấu,

Nguyễn Mộng cũng không rõ ràng, cô cũng không biết nên đi hỏi người nào, thậm chí ngay cả mình vì sao lại trọng sinh cũng không biết.



Ấn theo thời gian mà nói đại khái còn ba bốn tháng nữa con trai sẽ xuất hiện.



Nguyễn Mộng sờ sờ bụng mình, lúc này đây cô nhất định phải điều dưỡng thật

tốt, giảm bớt thịt béo trên người. Kiếp trước lúc mang thai bác sĩ đã

nói, cô quá mập sẽ tạo ảnh hưởng xấu đối với thai nhi, đời này cô nhất

định phải bồi thường cho con trai, có lẽ cô không cho nó được gia đình

hòa thuận, ít nhất cũng phải cho nó một người mẹ dịu dàng.



Nguyễn Mộng nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của con trai lúc mình chết kiếp trước,

mặc dù tràn đầy thờ ơ, nhưng tựa hồ cô lại nghe được tiếng trong khóc

đáy lòng đứa bé đang rơi lệ.



Lúc mới sinh, nó rất thích ở gần

cô, mỗi ngày đều quấn quýt muốn cô ôm, rất biết điều rất hiểu chuyện,

đứng thứ nhất cuộc thi nào cũng muốn nói với cô đầu tiên.



Là chính cô tự tay đem con trai đẩy ra.



Lần này sẽ không, nhất định sẽ không. Cô nhất định sẽ làm người mẹ tốt

nhất, dịu dàng nhất, cho nó tình yêu tốt nhất trên thế giới.



Đứa bé của cô… Cô sống lại, vậy đứa bé của kiếp trước thì sao? Cuộc sống về sau của nó sẽ như thế nào? Người phụ nữ kia có đối xử tốt với nó không?



Vệ Cung Huyền cùng người phụ nữ kia có đứa bé, cô lại chết, địa vị của nó sẽ không bị uy hiếp chứ?



Nguyễn Mộng không phải ngu ngốc, cô ghét người phụ nữ kia là có nguyên nhân,

chỉ là không ai tin tưởng cô mà thôi. Ở trong mắt những người kia, những chuyện cô làm, chẳng qua đều là lần lượt bị hãm hại thôi.





không đấu lại người phụ nữ kia, đây là chuyện không còn cách nào khác.

Chồng cùng con trai ở kiếp trước bị người ta cướp đi, đời này cô không

cưỡng cầu nữa, cũng tuyệt đối không cho bất cứ ai cướp đứa bé của cô một lần nữa.