Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Chương 17 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


Nguyễn Mộng cô có một khuyết điểm rất lớn, chính là ngủ say như chết.



Nói cô ngủ như chết đến nỗi động đất, núi lửa, sóng thần đều không hay biết thì cũng không đúng, nhưng cũng không khác nhau lắm, nếu có người vào

lúc cô ngủ muốn gọi tỉnh cô, tuyệt đối không có khả năng. Muốn đem

Nguyễn Mộng đánh thức, không khác nào châu chấu đá xe, dã tràng xe cát.



Hôm nay cô dễ dàng tỉnh lại, cũng là bởi vì không thích ứng cùng Vệ Cung

Huyền ở chung một chỗ mà thôi. Nhưng con sâu ngủ đúng là mạnh mẽ, ngay

cả khi không thích ứng, cô vẫn như cũ ngủ rất ngon lành. Đây mới thật là thói quen không tốt a, chính Nguyễn Mộng cũng biết rõ, cho nên bản thân cũng có ý thức khắc chế.



Nhưng băng dày ba thước, thói quen này đã hai mươi mấy năm rồi, không phải muốn dễ dàng thay đổi là thay đổi

được? Bất quá thật may Nguyễn Mộng là nữ chính tiểu thuyết trọng sinh,

mặc dù tác giả không có treo cô lên tận trời cao, nhưng dù sao cũng

không phải là mẹ ghẻ, cô muốn cái gì, cho dù không thể cho cái đó, nhưng cũng phải cho thứ khác thay thế đúng không ?



Thời gian thôi! Từ từ sẽ đến thôi!



Cho nên lúc Vệ Cung Huyền đem quần áo Nguyễn Mộng lột sạch sẽ, cô cũng chỉ

là ậm ừ một tiếng, một thân trắng nõn ở bên trong phòng mờ tối có vẻ vô

cùng mê người.



Rèm cửa sổ đã kéo lên, mơ hồ có chút ánh sáng

xuyên qua, cũng không coi là sáng quá, nhưng cũng đủ để Vệ Cung Huyền

thấy rõ ràng dáng vẻ của Nguyễn Mộng.



Cô nằm ở trên giường đang

ngủ say, cái miệng nhỏ nhắn mím thật chặt, hình như là một bộ dáng muốn

nói lại thôi, cả người không mảnh vải, thêm vào đó khắp cả người trắng

như tuyết, trắng noãn vô cùng, nhất là hai bầu ngực sữa no tròn, cho dù

là nằm cũng cực kỳ xinh đẹp.



Nếu không sao lại nói đàn ông là

động vât thị giác đây? Cho dù là bình tĩnh như đại thần Vệ Cung Huyền,

cũng không khỏi bị choáng váng hoa mắt.



Anh duỗi ngón tay nhẹ

nhàng sờ soạng đi lên, mới vừa rồi mình nắm bầu ngực bên phải, hiện tại

trên bầu ngực trắng noãn đang có một vòng ửng hồng, nhũ hoa cũng lớn hơn một vòng so với bên trái.



Vệ Cung Huyền thở dài, đưa tay đến trên đầu giường lấy thuốc cao đặc trị, lấy một ít ra ngoài bôi cho Nguyễn Mộng.



Thuốc cao này chính là Nguyễn Mộng mua, lúc ấy bọn họ mới vừa kết hôn, Vệ

Cung Huyền không có kinh nghiệm, Nguyễn Mộng cũng không có kinh nghiệm,

hai người mặc dù đã từng cho lẫn nhau lần đầu tiên của mình, thế nhưng

dù sao cũng là rượu vào chuyên gì cũng dám làm, Nguyễn Mộng uống rượu,

còn Vệ Cung Huyền bị hạ thuốc.



Phải nói lần đầu tiên chân chính, chính là đêm tân hôn.



Vệ đại thần kỳ thực là một người đàn ông rất truyền thống, tuy nhiên anh

truyền thống nhưng cũng không phải là cổ hủ. Nói ví dụ như, anh trong

đêm tân hôn cho dù không thích Nguyễn Mộng nhưng cũng cùng cô lên

giường, bởi vì đó là nghĩa vụ của một người chồng như anh, không có một

người vợ nào mong muốn trong đêm tân hôn chồng mình lại xoay người đi

thư phòng.



Anh cho là đêm tân hôn chính là thời điểm vợ chồng

thổ lộ tình cảm mặc dù Nguyễn Mộng khi đó so với Nguyễn Mộng bây giờ,

thật sự không thể giải thích được cái gì có thể làm cho anh nảy sinh ham muốn dục vọng.



Đều là lần đầu tiên phát sinh quan hệ, Vệ Cung

Huyền là người mới học nghề, Nguyễn Mộng cũng thế. Loại chuyện như vậy

tại sao có thể khiến cho phụ nữ tới chủ động?



Lúc trước mạnh mẽ

can đảm dám bỏ thuốc Vệ Cung Huyền đã là chuyện xấu nhất mà Nguyễn Mộng

đã làm trong hai mươi năm cuộc sống, hiện tại thì tốt rồi, kết hôn xong, chính mình vẫn phải tới.


Nhón chân lên đi vào phòng tắm, cảm giác giống như thiếu thiếu cái gì, đánh

răng xong mới phát hiện: thì ra là ít đi một cây bàn chải đánh răng!



Cô ngẩn người.



Lúc trước, đồ dự phòng đều là có đôi có cặp, đã bị cô ném đi. Bây giờ trong nhà cũng không có bàn chải đánh răng dự phòng rồi. Nhưng bàn chải đánh

răng không phải còn mới sao? Cô vừa đổi không bao lâu mà.



Nhìn

xung quanh một vòng, rốt cuộc cũng không tìm thấy bàn chải đánh răng mất tích ở nơi nào. Không có biện pháp, Nguyễn Mộng không thể làm gì khác

hơn là chà răng trước, sau đó thay y phục.



Cô nghĩ dù sao trong nhà này cũng không có ai nên không đến phòng thay quần áo, trực tiếp thay đồ ở phòng ngủ.



Nói cũng thật là khéo trùng hợp, trước đó không phải đã nói rồi sao, tác

giả đối với nam chính luôn luôn ưu ái. Cho nên Vệ Cung Huyền liền rất

may mắn được nhìn thấy một màn sinh hương hoạt sắc này.



Nói thân thể của Nguyễn Mộng quá mức mê người vậy thì đã quá đề cao cô rồi.



Nhưng thật sự đường cong của cô rất nở nang, nhất là da thịt trắng noãn như

sữa. Từ phía sau nhìn thấy liền bắt gặp lúc cô nhấc chân, vùng thần bí

giữa hai chân khiến cho người ta mất hồn, mơ hồ như ẩn như hiện.



Vệ Cung Huyền không nhịn được, nuốt nước miếng một cái, hầu kết di chuyển

lên xuống, bàn tay to duỗi ra, liền từ phía sau ôm lấy Nguyễn Mộng.



Một người phụ nữ đang ở nhà thay quần áo, còn chưa kịp mặc xong liền bị

người từ phía sau ôm lấy, bộ ngực còn bị tóm lấy không ngừng xoa bóp,

ngươi có sợ hay không? Nguyễn Mộng sợ tới mức hét lên một tiếng, mở

miệng định cắn.



Vệ Cung Huyền vội vàng lên tiếng: “Là anh.”



Nguyễn Mộng vẫn chưa hoàn hồn. Cô mơ mơ hồ hồ bị Vệ Cung Huyền xoay người lại, trên mặt lộ ra thần sắc đờ đẫn.



Vệ Cung Huyền cũng biết mình đã làm cho cô sợ hãi, vội vàng ôm cô an ủi:



“Nhuyễn, Nhuyễn, đừng sợ đừng sợ, là anh là anh.”



“…Anh, anh không phải đi làm rồi sao?”



Ông trời, cô cảm thấy mình sắp chết đến nơi, linh hồn nhỏ bé sắp bị hù doạ cho không còn rồi.



Vệ Cung Huyền cười khẽ, giúp cô cởi đồ ngủ ra, cầm lấy áo ngực mặc vào giúp cô.



Bàn tay to lướt qua trước ngực cô liền không để lại dấu vết liếc mắt một

cái, thấy mình đã đem vết đỏ trên ngực cô che tốt, mới hài lòng gật đầu

một cái, cầm lấy cánh tay Nguyễn Mộng vòng qua đai an toàn, thuận tiện

vui vẻ ăn chút đậu hủ.



Điều chỉnh vị trí áo ngực một chút khiến

cho hai bầu ngực – vốn dĩ đã vô cùng đầy đặn – càng thêm no tròn, mãnh

liệt phong tình vạn chủng.



Nhất là Nguyễn Mộng đã được anh

thương yêu qua, có lẽ là bởi vì cảm giác rất dễ chịu, sắc mặt vốn trắng

lại càng thêm ửng hồng, thoạt nhìn càng giống như quả đào mật tươi ngon, mọng nước.



Vệ Cung Huyền phát hiện thì ra ngữ văn của mình quả thật rất kém rồi, hình dung Nguyễn Mộng cái gì đều giống như cây đào mật.



Ừ…. Thời điểm ôm vào trong ngực mềm mại, thật giống như là bánh bao trắng nõn mềm mịn.



“Hôm nay không đi làm, anh mới vừa ở thư phòng đem văn kiện hôm nay ký xong hết rồi, đang đợi dẫn em đi ra ngoài ăn cơm.”